Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 10
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Mặc Phi lại lần nữa trốn trong góc khuất tự kiểm điểm bản thân.
Chủ yếu là anh muốn xem xét lại kỹ năng “mìn” kia.
Kỹ năng bị động hoàn toàn không có cách nào kiểm soát cả.
Nhân lúc bây giờ vẫn chưa khai máy, Mặc Phi lấy gương cầm tay mang theo bắt đầu quan sát bản thân, định thông qua việc điều chỉnh vẻ mặt để mình không quá u ám.
Một người đàn ông trưởng thành vừa soi gương vừa liên tục thay đổi biểu cảm ở trong góc không ai chú ý, khi thì nhe răng trợn mắt, khi thì cười khẩy.
Nam phụ số 3 vô tình bắt gặp cảnh tượng này run rẩy bước đi, định báo cho đạo diễn để ông ấy điều tra xem liệu Mặc Phi có tiền sử bệnh hay hồ sơ phạm tội gì hay không.
Những nhìn người này thế nào cũng có vẻ không giống gì là bệnh cả!
Mặc Phi thử một hồi, phát hiện không cải thiện được bao nhiêu, bèn đặt gương xuống lấy điện thoại di động ra xem.
Lúc ở trong đoàn làm phim, anh vẫn luôn để điện thoại di động ở chế độ im lặng, bên trên hiện có một cuộc gọi nhỡ, là của Lữ Xuân Thu.
Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào đoàn làm phim lớn như thế, Lữ Xuân Thu có quản lý nhiều người đến mấy cũng phải bớt thời gian đến gặp mặt ký hợp đồng.
Có lẽ sau đó chị ấy đã đến rồi, gọi điện thoại là muốn hỏi đường thì phải.
Mặc Phi đang suy nghĩ có nên gọi lại hay không, chỉ là màn hình điện thoại đã vỡ thành từng mảnh vỡ nhỏ. Anh sợ gọi xong thì người bạn cũ điện thoại này sẽ lập tức báo hỏng, đến lúc đó thì đúng là hoàn toàn mất liên lạc.
Trong khi anh đang do dự, một tiếng hét thê thảm bỗng dưng vang lên từ phía phòng hóa trang.
Thảm thiết chói tai giống như móng tay cào lên tấm bảng đen, dội thẳng vào màng nhĩ.
Tất cả mọi người đang bận rộn của đoàn làm phim đều dừng lại, ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía phòng hóa trang.
Đạo diễn Vương là người đầu tiên phản ứng, hét: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Một nữ sinh đeo khẩu trang đứng ở cửa phòng hóa trang nói lắp bắp: “Có, có có...”
Đạo diễn Vương không nhịn được, lập tức tiến tới: “Có cái gì mà có, có sâu à? Hét lớn như vậy làm gì? Mấy người có thể bớt bày việc ra cho tôi được không hả?”
Mặc Phi tuân theo nguyên tắc có drama không hóng là đồ đần, liền lặng lẽ đi dọc theo bức tường.
Bên trong phòng hóa trang vẫn ổn, các nữ sinh ôm nhau sưởi ấm, nơi xảy ra vấn đề là phòng đạo cụ ở bên cạnh phòng hóa trang.
Chuyên gia đạo cụ của đoàn làm phim là một người đàn ông cao lớn thô kệch. Lúc này người đàn ông như sắt thép này lại chỉ vào một cánh tay dưới đất với vẻ mặt kinh hoàng, hét lên: “Đây không phải đạo cụ tôi làm, không phải do tôi làm, không phải tôi mà!”
Đạo diễn Vương nhìn sang.
Đoàn làm phim kinh dị này của ông ấy có một cánh tay thì kỳ lạ lắm à?
“Không phải ông làm thì không phải thôi, sợ hãi đến thế làm gì.” Ông ấy bước lên nhặt cánh tay kia, định trả nó về lại đống đạo cụ.
Thế nhưng ngay khi chạm vào nó, ông ấy lại cảm nhận được khác thường.
Đạo diễn Vương là một đạo diễn lão luyện, cũng từng tiếp xúc với đủ loại đạo cụ, chưa hề có cái nào mang lại cảm giác này.
Cảm giác này, mềm quá...
Trên mặt chuyên gia đạo cụ lộ vẻ hoảng sợ xen lẫn với kính nể: “Đạo diễn à, cái này không phải do tôi làm, hình như là đồ thật đó.”
“Cái đệch!” Đạo diễn Vương cảm thán một tiếng rồi vội vàng ném cánh tay đi.
Người đàn ông trung niên với thân hình to béo dứt khoát nhảy dựng lên nửa mét, tay vẫn còn run lẩy bẩy.
“Đồ chơi này ở đâu ra thế?” Ông ấy sờ lên ngực, chưa hoàn hồn.
Lúc này chuyên gia đạo cụ cũng tỉnh táo lại chút ít, thành thật trả lời: “Tôi có biết đâu.”
Đây chính là một cánh tay đó, không phải thứ có thể tùy tiện nhặt được như tóc hay móng tay, nói không chừng còn dẫn đến vụ án liên quan đến mạng người nữa.
Sau khi cánh tay kia bay ra ngoài, ánh mắt của Mặc Phi lập tức sáng lên.
Anh tiến lên trước, quan sát nó một cách vô cùng hứng thú, vừa nhìn vừa giải thích.
“Xét từ kích thước, làn da và lông trên cánh tay này, đây hẳn là của một người phụ nữ trưởng thành.” Anh ngồi xuống nhìn vết cắt ngang của cánh tay: “Mặt cắt có phản ứng sống rất rõ ràng, là bị chặt ra khi còn sống.”
Bắp thịt trên mặt đạo diễn Vương cũng co rúm lại: “Chặt, chặt á? Sao cậu biết được?”
“Rất đơn giản mà.” Mặc Phi chỉ vào mặt cắt nói: “Ông nhìn phần xương này đi, vết thương bên trên không đều, trên bắp thịt vẫn còn sợi thịt, đây là điển hình cho vết thương do chặt nhiều lần mới có thể tạo thành.”
Mọi người vây xem nghe xong lời anh, không khỏi run lên.
Mặc Phi thấy bầu không khí có gì đó là lạ, vội vàng bổ sung: “Mọi người cũng không cần quá sợ hãi đâu, xét từ những dấu vết này, hung thủ cần phải giơ dao lên thật cao mới có thể miễn cưỡng chặt xác được. Sức lực của đối phương không lớn lắm.”
Chủ yếu là anh muốn xem xét lại kỹ năng “mìn” kia.
Kỹ năng bị động hoàn toàn không có cách nào kiểm soát cả.
Nhân lúc bây giờ vẫn chưa khai máy, Mặc Phi lấy gương cầm tay mang theo bắt đầu quan sát bản thân, định thông qua việc điều chỉnh vẻ mặt để mình không quá u ám.
Một người đàn ông trưởng thành vừa soi gương vừa liên tục thay đổi biểu cảm ở trong góc không ai chú ý, khi thì nhe răng trợn mắt, khi thì cười khẩy.
Nam phụ số 3 vô tình bắt gặp cảnh tượng này run rẩy bước đi, định báo cho đạo diễn để ông ấy điều tra xem liệu Mặc Phi có tiền sử bệnh hay hồ sơ phạm tội gì hay không.
Những nhìn người này thế nào cũng có vẻ không giống gì là bệnh cả!
Mặc Phi thử một hồi, phát hiện không cải thiện được bao nhiêu, bèn đặt gương xuống lấy điện thoại di động ra xem.
Lúc ở trong đoàn làm phim, anh vẫn luôn để điện thoại di động ở chế độ im lặng, bên trên hiện có một cuộc gọi nhỡ, là của Lữ Xuân Thu.
Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào đoàn làm phim lớn như thế, Lữ Xuân Thu có quản lý nhiều người đến mấy cũng phải bớt thời gian đến gặp mặt ký hợp đồng.
Có lẽ sau đó chị ấy đã đến rồi, gọi điện thoại là muốn hỏi đường thì phải.
Mặc Phi đang suy nghĩ có nên gọi lại hay không, chỉ là màn hình điện thoại đã vỡ thành từng mảnh vỡ nhỏ. Anh sợ gọi xong thì người bạn cũ điện thoại này sẽ lập tức báo hỏng, đến lúc đó thì đúng là hoàn toàn mất liên lạc.
Trong khi anh đang do dự, một tiếng hét thê thảm bỗng dưng vang lên từ phía phòng hóa trang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thảm thiết chói tai giống như móng tay cào lên tấm bảng đen, dội thẳng vào màng nhĩ.
Tất cả mọi người đang bận rộn của đoàn làm phim đều dừng lại, ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía phòng hóa trang.
Đạo diễn Vương là người đầu tiên phản ứng, hét: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Một nữ sinh đeo khẩu trang đứng ở cửa phòng hóa trang nói lắp bắp: “Có, có có...”
Đạo diễn Vương không nhịn được, lập tức tiến tới: “Có cái gì mà có, có sâu à? Hét lớn như vậy làm gì? Mấy người có thể bớt bày việc ra cho tôi được không hả?”
Mặc Phi tuân theo nguyên tắc có drama không hóng là đồ đần, liền lặng lẽ đi dọc theo bức tường.
Bên trong phòng hóa trang vẫn ổn, các nữ sinh ôm nhau sưởi ấm, nơi xảy ra vấn đề là phòng đạo cụ ở bên cạnh phòng hóa trang.
Chuyên gia đạo cụ của đoàn làm phim là một người đàn ông cao lớn thô kệch. Lúc này người đàn ông như sắt thép này lại chỉ vào một cánh tay dưới đất với vẻ mặt kinh hoàng, hét lên: “Đây không phải đạo cụ tôi làm, không phải do tôi làm, không phải tôi mà!”
Đạo diễn Vương nhìn sang.
Đoàn làm phim kinh dị này của ông ấy có một cánh tay thì kỳ lạ lắm à?
“Không phải ông làm thì không phải thôi, sợ hãi đến thế làm gì.” Ông ấy bước lên nhặt cánh tay kia, định trả nó về lại đống đạo cụ.
Thế nhưng ngay khi chạm vào nó, ông ấy lại cảm nhận được khác thường.
Đạo diễn Vương là một đạo diễn lão luyện, cũng từng tiếp xúc với đủ loại đạo cụ, chưa hề có cái nào mang lại cảm giác này.
Cảm giác này, mềm quá...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt chuyên gia đạo cụ lộ vẻ hoảng sợ xen lẫn với kính nể: “Đạo diễn à, cái này không phải do tôi làm, hình như là đồ thật đó.”
“Cái đệch!” Đạo diễn Vương cảm thán một tiếng rồi vội vàng ném cánh tay đi.
Người đàn ông trung niên với thân hình to béo dứt khoát nhảy dựng lên nửa mét, tay vẫn còn run lẩy bẩy.
“Đồ chơi này ở đâu ra thế?” Ông ấy sờ lên ngực, chưa hoàn hồn.
Lúc này chuyên gia đạo cụ cũng tỉnh táo lại chút ít, thành thật trả lời: “Tôi có biết đâu.”
Đây chính là một cánh tay đó, không phải thứ có thể tùy tiện nhặt được như tóc hay móng tay, nói không chừng còn dẫn đến vụ án liên quan đến mạng người nữa.
Sau khi cánh tay kia bay ra ngoài, ánh mắt của Mặc Phi lập tức sáng lên.
Anh tiến lên trước, quan sát nó một cách vô cùng hứng thú, vừa nhìn vừa giải thích.
“Xét từ kích thước, làn da và lông trên cánh tay này, đây hẳn là của một người phụ nữ trưởng thành.” Anh ngồi xuống nhìn vết cắt ngang của cánh tay: “Mặt cắt có phản ứng sống rất rõ ràng, là bị chặt ra khi còn sống.”
Bắp thịt trên mặt đạo diễn Vương cũng co rúm lại: “Chặt, chặt á? Sao cậu biết được?”
“Rất đơn giản mà.” Mặc Phi chỉ vào mặt cắt nói: “Ông nhìn phần xương này đi, vết thương bên trên không đều, trên bắp thịt vẫn còn sợi thịt, đây là điển hình cho vết thương do chặt nhiều lần mới có thể tạo thành.”
Mọi người vây xem nghe xong lời anh, không khỏi run lên.
Mặc Phi thấy bầu không khí có gì đó là lạ, vội vàng bổ sung: “Mọi người cũng không cần quá sợ hãi đâu, xét từ những dấu vết này, hung thủ cần phải giơ dao lên thật cao mới có thể miễn cưỡng chặt xác được. Sức lực của đối phương không lớn lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro