Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 11
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Anh vừa nói vừa giơ tay lên minh họa: “Cẩn thận đừng đi một mình, thông thường 3 đến 5 người đàn ông cao lớn cũng có thể dễ dàng bị chế ngự.”
“Cậu vừa mới nói hung thủ ư?” Chuyên gia đạo cụ dè dặt giơ tay đặt câu hỏi: “Có phải cậu nghiêm túc quá rồi không, lỡ như người ta còn chưa chết thì sao?”
Mặc Phi chớp chớp mắt, chỉ vào một đoạn khác của cánh tay, chính là bàn tay: “Ngón tay đều bị dập nát hết, ông biết điều này nghĩa là thế nào không?”
Chuyên gia đạo cụ nói ra suy đoán của bản thân: “Người này không chịu nổi ngón tay bị thương nên mới chặt tay chăng?”
Lần này đám người vây xem không run nữa, tầm mắt đồng loạt đổ dồn vào người chuyên gia đạo cụ.
Ý tứ sa mạc lời cực kỳ rõ ràng.
Mặc Phi giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không đúng, suy nghĩ kỹ chút đi, trên ngón tay có cái gì?”
“Vân tay!” Đạo diễn Vương cũng nghĩ thông suốt: “Đây là để phá hủy dấu vân tay?”
“Đáp đúng rồi.” Anh nhìn ông ấy bằng ánh mắt tán thành: “Chặt đứt cánh tay khi người này còn sống, sau đó phá hủy dấu vân tay. Nếu suy luận thêm một bước nữa, ý đồ của người làm ra chuyện này cũng rất rõ ràng.”
“Giết người chặt xác, phá hủy thứ nhận diện thân phận, để cảnh sát không khoanh vùng được nạn nhân, cũng không có cách nào bắt đầu điều tra.” Mặc Phi xoa cằm suy đoán: “Cho dù tìm được những bộ phận khác của thi thể, sợ rằng cũng sẽ không có thông tin hữu ích, hơn nữa nhất định sẽ không tìm được cái đầu.”
Anh dừng lại một lúc, cảm thấy bản thân nói quá đúng, liền bổ sung thêm: “Hay nói cách khác là chắc chắn không tìm được cái đầu hoàn chỉnh.”
Dứt lời, anh bắt đầu lấy điện thoại di động ra.
Đạo diễn Vương rất nhạy cảm với hành động này của anh, lập tức hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Bảo cảnh sát chứ sao!” Mặc Phi bình thản lên tiếng: “Chẳng lẽ ông muốn giữ lại thứ này à?”
Anh chỉ vào cánh tay.
Mặt mày của đạo diễn Vương cũng xanh mét.
Nếu báo cảnh sát bây giờ sẽ làm chậm trễ việc quay phim.
Song nếu không báo, nhiều người nhìn thấy thế rồi, rất khó giấu giếm được. Với cả lỡ như không báo cảnh sát làm trễ nải việc điều tra, tối đến chủ nhân của cánh tay này đến tìm ông ấy thì phải làm sao đây?
Mặc kệ thế nào, người lớn tuổi ít nhiều đều có một vài điều kiêng kỵ.
Đạo diễn Vương suy nghĩ một hồi rồi khua tay: “Báo đi, báo cảnh sát đi.”
Mặc Phi lướt trên màn hình, một mảnh kính văng thẳng ra ngoài.
Anh không chọn gọi điện thoại trực tiếp cho cảnh sát, mà là gọi qua WeChat.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói trẻ trung phấn chấn của cảnh sát Tiểu Từ vang lên trong loa: “Này, khi nào công dân lương thiện tới làm biên bản thế, cô gái kia để lại quà cảm ơn và cờ thưởng cho anh đó.”
Ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức thay đổi khi nghe nói đến làm biên bản, hận không thể bắt tên tội phạm khả nghi này ngay tại chỗ.
Có điều lúc nghe nói đến quà cảm ơn và cờ thưởng ở nửa câu sau, bọn họ đều bình tĩnh lại.
Ủa, không phải phạm pháp hả? Vậy còn được.
Mặc Phi không biết mình suýt chút nữa bị người ta ấn xuống đất “tương tác”, còn đang ngây ngô chào hỏi cảnh sát Tiểu Ngô: “Được đó, đợi tôi làm xong việc bên này sẽ qua ngay. À phải rồi, bây giờ tôi đang ở phim trường, có phải chỗ này xảy ra vấn đề cũng thuộc quyền quản lý của các anh không?”
m thanh của cảnh sát Tiểu Từ rõ ràng đã nghiêm túc hơn rất nhiều: “Đúng thế, chỗ anh xảy ra chuyện gì à? Đầu độc hay là chụp lén, hay là bắt được kẻ buôn người vậy? Tôi tới ngay đây!”
Mặc Phi vội vàng khuyên can: “Tất cả đều không phải, không phải đâu, đâu tà ma đến mức gặp phải đám buôn người trong một ngày chứ? Thật ra chuyện cũng rất đơn giản, đoàn làm phim của chúng tôi phát hiện một cánh tay.”
Cảnh sát Tiểu Từ nghi ngờ lỗ tai mình: “Phát hiện gì cơ?”
“Một cánh tay.”
Anh suy nghĩ một chút, vẫn phải bổ sung thêm: “Không giống tay giả.”
Anh đã nói đủ khéo léo đủ thẳng thắn rồi, cảnh sát Tiểu Từ hiển nhiên nghe hiểu, bỏ lại một câu “gửi địa chỉ cho tôi” rồi lập tức cúp máy.
Thấy Mặc Phi gọi điện thoại xong, bấy giờ đạo diễn Vương mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Cái đó, Tiểu Mặc à, cậu quen thân với cảnh sát lắm à?”
Báo án mà tự nhiên như nói chuyện phiếm vậy, điều này có bình thường không?
Mặc Phi nghĩ đến tần số vào đồn gần đây, chậm rãi gật đầu: “Rất thân ạ.”
Mọi người vây xem kể cả đạo diễn Vương thoáng chốc cảm thấy kính nể.
Người bình thường trừ trong gia đình có người làm cảnh sát ra, ai lại quen thân với cảnh sát như vậy chứ.
Kết hợp với biểu hiện của Mặc Phi khi nhìn thấy đoạn tay cụt và khí chất trên người, ai nấy đều bắt đầu bổ não lung tung.
Người tưởng tượng ghê gớm nhất chính là đạo diễn Vương.
Quay phim mà trí tưởng tượng không phong phú là không được, mặc dù chuyện này kích thích, nhưng mà nguồn cảm hứng mà nó mang lại cũng liên tục xuất hiện.
“Cậu vừa mới nói hung thủ ư?” Chuyên gia đạo cụ dè dặt giơ tay đặt câu hỏi: “Có phải cậu nghiêm túc quá rồi không, lỡ như người ta còn chưa chết thì sao?”
Mặc Phi chớp chớp mắt, chỉ vào một đoạn khác của cánh tay, chính là bàn tay: “Ngón tay đều bị dập nát hết, ông biết điều này nghĩa là thế nào không?”
Chuyên gia đạo cụ nói ra suy đoán của bản thân: “Người này không chịu nổi ngón tay bị thương nên mới chặt tay chăng?”
Lần này đám người vây xem không run nữa, tầm mắt đồng loạt đổ dồn vào người chuyên gia đạo cụ.
Ý tứ sa mạc lời cực kỳ rõ ràng.
Mặc Phi giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không đúng, suy nghĩ kỹ chút đi, trên ngón tay có cái gì?”
“Vân tay!” Đạo diễn Vương cũng nghĩ thông suốt: “Đây là để phá hủy dấu vân tay?”
“Đáp đúng rồi.” Anh nhìn ông ấy bằng ánh mắt tán thành: “Chặt đứt cánh tay khi người này còn sống, sau đó phá hủy dấu vân tay. Nếu suy luận thêm một bước nữa, ý đồ của người làm ra chuyện này cũng rất rõ ràng.”
“Giết người chặt xác, phá hủy thứ nhận diện thân phận, để cảnh sát không khoanh vùng được nạn nhân, cũng không có cách nào bắt đầu điều tra.” Mặc Phi xoa cằm suy đoán: “Cho dù tìm được những bộ phận khác của thi thể, sợ rằng cũng sẽ không có thông tin hữu ích, hơn nữa nhất định sẽ không tìm được cái đầu.”
Anh dừng lại một lúc, cảm thấy bản thân nói quá đúng, liền bổ sung thêm: “Hay nói cách khác là chắc chắn không tìm được cái đầu hoàn chỉnh.”
Dứt lời, anh bắt đầu lấy điện thoại di động ra.
Đạo diễn Vương rất nhạy cảm với hành động này của anh, lập tức hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Bảo cảnh sát chứ sao!” Mặc Phi bình thản lên tiếng: “Chẳng lẽ ông muốn giữ lại thứ này à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chỉ vào cánh tay.
Mặt mày của đạo diễn Vương cũng xanh mét.
Nếu báo cảnh sát bây giờ sẽ làm chậm trễ việc quay phim.
Song nếu không báo, nhiều người nhìn thấy thế rồi, rất khó giấu giếm được. Với cả lỡ như không báo cảnh sát làm trễ nải việc điều tra, tối đến chủ nhân của cánh tay này đến tìm ông ấy thì phải làm sao đây?
Mặc kệ thế nào, người lớn tuổi ít nhiều đều có một vài điều kiêng kỵ.
Đạo diễn Vương suy nghĩ một hồi rồi khua tay: “Báo đi, báo cảnh sát đi.”
Mặc Phi lướt trên màn hình, một mảnh kính văng thẳng ra ngoài.
Anh không chọn gọi điện thoại trực tiếp cho cảnh sát, mà là gọi qua WeChat.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói trẻ trung phấn chấn của cảnh sát Tiểu Từ vang lên trong loa: “Này, khi nào công dân lương thiện tới làm biên bản thế, cô gái kia để lại quà cảm ơn và cờ thưởng cho anh đó.”
Ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức thay đổi khi nghe nói đến làm biên bản, hận không thể bắt tên tội phạm khả nghi này ngay tại chỗ.
Có điều lúc nghe nói đến quà cảm ơn và cờ thưởng ở nửa câu sau, bọn họ đều bình tĩnh lại.
Ủa, không phải phạm pháp hả? Vậy còn được.
Mặc Phi không biết mình suýt chút nữa bị người ta ấn xuống đất “tương tác”, còn đang ngây ngô chào hỏi cảnh sát Tiểu Ngô: “Được đó, đợi tôi làm xong việc bên này sẽ qua ngay. À phải rồi, bây giờ tôi đang ở phim trường, có phải chỗ này xảy ra vấn đề cũng thuộc quyền quản lý của các anh không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
m thanh của cảnh sát Tiểu Từ rõ ràng đã nghiêm túc hơn rất nhiều: “Đúng thế, chỗ anh xảy ra chuyện gì à? Đầu độc hay là chụp lén, hay là bắt được kẻ buôn người vậy? Tôi tới ngay đây!”
Mặc Phi vội vàng khuyên can: “Tất cả đều không phải, không phải đâu, đâu tà ma đến mức gặp phải đám buôn người trong một ngày chứ? Thật ra chuyện cũng rất đơn giản, đoàn làm phim của chúng tôi phát hiện một cánh tay.”
Cảnh sát Tiểu Từ nghi ngờ lỗ tai mình: “Phát hiện gì cơ?”
“Một cánh tay.”
Anh suy nghĩ một chút, vẫn phải bổ sung thêm: “Không giống tay giả.”
Anh đã nói đủ khéo léo đủ thẳng thắn rồi, cảnh sát Tiểu Từ hiển nhiên nghe hiểu, bỏ lại một câu “gửi địa chỉ cho tôi” rồi lập tức cúp máy.
Thấy Mặc Phi gọi điện thoại xong, bấy giờ đạo diễn Vương mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Cái đó, Tiểu Mặc à, cậu quen thân với cảnh sát lắm à?”
Báo án mà tự nhiên như nói chuyện phiếm vậy, điều này có bình thường không?
Mặc Phi nghĩ đến tần số vào đồn gần đây, chậm rãi gật đầu: “Rất thân ạ.”
Mọi người vây xem kể cả đạo diễn Vương thoáng chốc cảm thấy kính nể.
Người bình thường trừ trong gia đình có người làm cảnh sát ra, ai lại quen thân với cảnh sát như vậy chứ.
Kết hợp với biểu hiện của Mặc Phi khi nhìn thấy đoạn tay cụt và khí chất trên người, ai nấy đều bắt đầu bổ não lung tung.
Người tưởng tượng ghê gớm nhất chính là đạo diễn Vương.
Quay phim mà trí tưởng tượng không phong phú là không được, mặc dù chuyện này kích thích, nhưng mà nguồn cảm hứng mà nó mang lại cũng liên tục xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro