Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 18
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Mèo đen ưu nhã liếm liếm móng vuốt, quay đầu đi.
“Mày đừng có giả vờ nghe không hiểu!” Mặc Phi liếc nhìn hóa đơn nộp tiền mà bác sĩ thú ý in ra, trước mắt tối sầm lại rồi trắng xóa.
Cũng được, mặc dù chi phí rất cao, chỉ là anh vẫn có thể tiếp nhận được.
Cùng lắm thì sau này anh không thêm thịt và trứng vào canh cay tê nữa.
Bác sĩ thú y thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mặc Phi đã bình tĩnh lại.
Không ngờ loại người có vẻ coi mạng người như cỏ rác này còn rất tốt bụng cứu trợ động vật nhỏ.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Ông ta yên tâm hơn một chút: “Vậy cậu để lại số điện thoại đi, đợi khi mèo con xuất viện, tôi sẽ thông báo cho cậu.”
“Thông báo cho tôi á?” Mặc Phi khó hiểu: “Tại sao phải thông báo cho tôi chứ?”
Bác sĩ thú ý cũng bối rối: “Cậu là chủ nhân, dĩ nhiên phải báo cho cậu rồi.”
“Không, không phải!” Anh xua tay lia lịa: “Tôi nhặt được nó ở ven đường, không phải chủ của nó đâu.”
“Không phải chủ ư?” Ánh mắt của bác sĩ thú ý lập tức trở nên vi diệu.
Thời buổi này có một số tên tâm lý biến thái thích ngược đãi động vật nhỏ, còn có những kẻ ngược đãi xong rồi mang đi chữa trị để ngược đãi tiếp, người này...
Mặc Phi không biết ông ta đang suy nghĩ gì, chẳng qua chỉ nhìn nét mặt cũng biết không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Độ thiện cảm ban đầu của người đi đường đối với 2 tấm thẻ [Jack the Ripper] và [Phật tử] đơn giản là 2 thái cực.
Một bên thấy thế nào cũng không giống người tốt, một bên thấy thế nào cũng không giống người xấu.
Trong lòng Mặc Phi đau khổ, tuy nhiên anh chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, tôi, nhặt, được, nó, ở, ven, đường.”
Mặc Phi còn nhấn mạnh vào hai chữ “ven đường”, đồng thời còn mở cờ thưởng vẫn luôn mang theo bên mình ra: “Xem đi, tôi nhặt được nó trên đường trở về sau khi nhận cờ thưởng đấy.”
Bác sĩ thú ý nhìn lướt qua nét chữ “dám làm việc nghĩa” trên cờ thưởng, trên mặt nở nụ cười khách sáo: “À, là thế sao, cậu đúng là một người tốt.”
Nghe như không có chút cảm tình nào.
Mặc Phi cuốn cờ thưởng lại, hoàn toàn bỏ qua ý định giải thích.
Con mèo đen trên bàn không biết từ lúc nào đã chuyển sang tư thế nằm sấp, đầu ngẩng về phía anh.
Mặc Phi rõ ràng nhìn thấy vẻ châm biếm trên mặt một con mèo.
Đệch, cái con tiêu tiền cát-xê của anh lại đang cười nhạo anh.
Mặc Phi liếc mắt nhìn con mèo, sau đó mỉm cười nói với bác sĩ thú ý: “Thật ra tôi cứu giúp nó chính là muốn nuôi dưỡng nó, chỗ ông có đồ dùng cho thú cưng gì không?”
Con ngươi của mèo đeo dựng thẳng lên.
Mặc Phi rất hả hê.
Khi anh xách đồ ăn cho mèo và cát mèo đứng ở cổng bệnh viện thú y, đầu óc vẫn chưa hoàn hồn lại.
Một con người như anh lại bị một con mèo khiêu khích đến mức nóng não mà nhận nuôi nó ư?
Hơn nữa còn vì con mèo kia, Mặc Phi còn tiêu gần 10 nghìn tệ để chữa trị và mua thức ăn cho mèo nữa?
Anh cảm giác trái tim mình cũng đang mơ hồ nhói đau.
Lương tâm không đau, nhưng mà lòng tham lại đau.
Mặc Phi lê bước chân nặng nề đi về nhà, còn liên tục chửi mắng mình trong lòng.
Đúng là nhận được chút tiền lương đã tự cao tự đại, nhìn thấy xó xỉnh là khó đoán được sống chết.
Có điều như đã nói, nếu như không nhận được tiền cát-xê, anh cũng sẽ không có lòng dạ nào đi xem trong góc là thứ gì.
Việc đã đến nước này rồi, Mặc Phi chỉ có thể tự an ủi bản thân, con mèo đen kia nhất định là chiêu tài.
Người xưa thường nói mèo mang tài, chó mang vượng mà.
Hu hu, tiền của tui.
Mặc Phi đang đắm chìm trong nỗi đau tiền rời khỏi ví, đợi đến khi anh trở về lân cận khu dân cư cũ kỹ, sắc trời đã sắp tối rồi.
Trong thời gian này, hầu như tất cả mọi người đều đã về nhà ăn cơm, càng không có người nào ở bên ngoài nữa.
Anh xách 2 cái túi tiến vào khu dân cư, một chiếc xe van lạng lách lái vượt qua người anh, khiến Mặc Phi sợ đến nỗi không kịp buồn bã.
Chiếc xe van kia lái tương đối ngông, ở trong khu dân cư có dòng người tương đối đông, nó suýt nữa đã đâm phải người ta rồi mà vẫn không có ý giảm tốc độ.
Hôm nay vốn dĩ đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Mặc Phi cũng định về nhà phóng sinh một ít cá điện tử tích công đức, không muốn gây sự.
Nhưng mà bây giờ anh lại bị ăn hiếp ở ngay trước cửa nhà, điều này có thể nhẫn nhịn sao?
Con mèo đã giễu cợt anh rồi, chiếc xe còn chế giễu anh nữa.
Mặc Phi quăng 2 túi thức ăn cho mèo và cát mèo lớn đang cầm trên tay đi, cả cờ thưởng cũng ném luôn, co cẳng đuổi theo chiếc xe, lúc đuổi còn tiện tay nhặt một viên gạch vỡ từ vành đai xanh bên đường.
Hai chân muốn đuổi theo một chiếc ô tô là không khả thi cho lắm, nhưng mà anh có thể khiến chiếc xe tự dừng lại.
“Mày đừng có giả vờ nghe không hiểu!” Mặc Phi liếc nhìn hóa đơn nộp tiền mà bác sĩ thú ý in ra, trước mắt tối sầm lại rồi trắng xóa.
Cũng được, mặc dù chi phí rất cao, chỉ là anh vẫn có thể tiếp nhận được.
Cùng lắm thì sau này anh không thêm thịt và trứng vào canh cay tê nữa.
Bác sĩ thú y thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mặc Phi đã bình tĩnh lại.
Không ngờ loại người có vẻ coi mạng người như cỏ rác này còn rất tốt bụng cứu trợ động vật nhỏ.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Ông ta yên tâm hơn một chút: “Vậy cậu để lại số điện thoại đi, đợi khi mèo con xuất viện, tôi sẽ thông báo cho cậu.”
“Thông báo cho tôi á?” Mặc Phi khó hiểu: “Tại sao phải thông báo cho tôi chứ?”
Bác sĩ thú ý cũng bối rối: “Cậu là chủ nhân, dĩ nhiên phải báo cho cậu rồi.”
“Không, không phải!” Anh xua tay lia lịa: “Tôi nhặt được nó ở ven đường, không phải chủ của nó đâu.”
“Không phải chủ ư?” Ánh mắt của bác sĩ thú ý lập tức trở nên vi diệu.
Thời buổi này có một số tên tâm lý biến thái thích ngược đãi động vật nhỏ, còn có những kẻ ngược đãi xong rồi mang đi chữa trị để ngược đãi tiếp, người này...
Mặc Phi không biết ông ta đang suy nghĩ gì, chẳng qua chỉ nhìn nét mặt cũng biết không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Độ thiện cảm ban đầu của người đi đường đối với 2 tấm thẻ [Jack the Ripper] và [Phật tử] đơn giản là 2 thái cực.
Một bên thấy thế nào cũng không giống người tốt, một bên thấy thế nào cũng không giống người xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Mặc Phi đau khổ, tuy nhiên anh chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, tôi, nhặt, được, nó, ở, ven, đường.”
Mặc Phi còn nhấn mạnh vào hai chữ “ven đường”, đồng thời còn mở cờ thưởng vẫn luôn mang theo bên mình ra: “Xem đi, tôi nhặt được nó trên đường trở về sau khi nhận cờ thưởng đấy.”
Bác sĩ thú ý nhìn lướt qua nét chữ “dám làm việc nghĩa” trên cờ thưởng, trên mặt nở nụ cười khách sáo: “À, là thế sao, cậu đúng là một người tốt.”
Nghe như không có chút cảm tình nào.
Mặc Phi cuốn cờ thưởng lại, hoàn toàn bỏ qua ý định giải thích.
Con mèo đen trên bàn không biết từ lúc nào đã chuyển sang tư thế nằm sấp, đầu ngẩng về phía anh.
Mặc Phi rõ ràng nhìn thấy vẻ châm biếm trên mặt một con mèo.
Đệch, cái con tiêu tiền cát-xê của anh lại đang cười nhạo anh.
Mặc Phi liếc mắt nhìn con mèo, sau đó mỉm cười nói với bác sĩ thú ý: “Thật ra tôi cứu giúp nó chính là muốn nuôi dưỡng nó, chỗ ông có đồ dùng cho thú cưng gì không?”
Con ngươi của mèo đeo dựng thẳng lên.
Mặc Phi rất hả hê.
Khi anh xách đồ ăn cho mèo và cát mèo đứng ở cổng bệnh viện thú y, đầu óc vẫn chưa hoàn hồn lại.
Một con người như anh lại bị một con mèo khiêu khích đến mức nóng não mà nhận nuôi nó ư?
Hơn nữa còn vì con mèo kia, Mặc Phi còn tiêu gần 10 nghìn tệ để chữa trị và mua thức ăn cho mèo nữa?
Anh cảm giác trái tim mình cũng đang mơ hồ nhói đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương tâm không đau, nhưng mà lòng tham lại đau.
Mặc Phi lê bước chân nặng nề đi về nhà, còn liên tục chửi mắng mình trong lòng.
Đúng là nhận được chút tiền lương đã tự cao tự đại, nhìn thấy xó xỉnh là khó đoán được sống chết.
Có điều như đã nói, nếu như không nhận được tiền cát-xê, anh cũng sẽ không có lòng dạ nào đi xem trong góc là thứ gì.
Việc đã đến nước này rồi, Mặc Phi chỉ có thể tự an ủi bản thân, con mèo đen kia nhất định là chiêu tài.
Người xưa thường nói mèo mang tài, chó mang vượng mà.
Hu hu, tiền của tui.
Mặc Phi đang đắm chìm trong nỗi đau tiền rời khỏi ví, đợi đến khi anh trở về lân cận khu dân cư cũ kỹ, sắc trời đã sắp tối rồi.
Trong thời gian này, hầu như tất cả mọi người đều đã về nhà ăn cơm, càng không có người nào ở bên ngoài nữa.
Anh xách 2 cái túi tiến vào khu dân cư, một chiếc xe van lạng lách lái vượt qua người anh, khiến Mặc Phi sợ đến nỗi không kịp buồn bã.
Chiếc xe van kia lái tương đối ngông, ở trong khu dân cư có dòng người tương đối đông, nó suýt nữa đã đâm phải người ta rồi mà vẫn không có ý giảm tốc độ.
Hôm nay vốn dĩ đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Mặc Phi cũng định về nhà phóng sinh một ít cá điện tử tích công đức, không muốn gây sự.
Nhưng mà bây giờ anh lại bị ăn hiếp ở ngay trước cửa nhà, điều này có thể nhẫn nhịn sao?
Con mèo đã giễu cợt anh rồi, chiếc xe còn chế giễu anh nữa.
Mặc Phi quăng 2 túi thức ăn cho mèo và cát mèo lớn đang cầm trên tay đi, cả cờ thưởng cũng ném luôn, co cẳng đuổi theo chiếc xe, lúc đuổi còn tiện tay nhặt một viên gạch vỡ từ vành đai xanh bên đường.
Hai chân muốn đuổi theo một chiếc ô tô là không khả thi cho lắm, nhưng mà anh có thể khiến chiếc xe tự dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro