Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 20
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Hơn nữa, xét từ vị trí tìm thấy thi thể, rõ ràng hung thủ không cố định ở một chỗ mà gây án lưu động.
Trước đó, Lý Thương Ngư đang xử lý các vụ án ở gần thành phố, sau khi nhận được tin tức ở nơi này, ông ấy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng và vội chạy tới.
Đặc điểm gây án lớn nhất của tên hung thủ này là xóa sạch thông tin nhận dạng của nạn nhân.
Dấu vân tay, dung mạo và cả thẻ căn cước mang theo người đều là những cách trực tiếp và thuận tiện nhất để xác minh danh tính của nạn nhân.
Trước mắt việc giám sát gen vẫn chưa được phổ biến rộng rãi nên việc xác nhận thông tin của nạn nhân này khó như lên trời.
Hơn nữa, từ danh tính của một số nạn nhân đã được xác định, tên hung thủ này phạm án không theo quy tắc nào, làm việc rất tùy hứng ngẫu nhiên, ngoại trừ tất cả nạn nhân đều là nhóm người dễ bị tổn thương như phụ nữ già trẻ, ngoài ra không tìm được điểm chung nào khác.
Đây cũng là điểm khó giải thích nhất.
Có quỷ mới biết khi nào tên này lại tái phát bệnh tiếp.
Chẳng qua cho dù là vậy, Lý Thương vẫn có một số manh mối.
Việc hung thủ nhắm vào phụ nữ già trẻ cho thấy võ lực của gã không hề hung hãn mà chỉ vừa đủ.
Khi phát hiện vị trí thi thể trên bản đồ có thể thấy được quỹ đạo, về cơ bản rải rác nằm gần các quốc lộ.
Vốn dĩ hung thủ chạy dọc theo quốc lộ.
“Trước mắt dựa vào các bộ phận cơ thể tìm được, ít nhất đã có 23 nạn nhân.” Lý Thương Ngư cau chặt mày, những người đi theo ông ấy cũng mặt ủ mày chau.
“23 người?” Cảnh sát Tiểu Từ kêu lên đầy sợ hãi.
Con số này quá kinh khủng, đây là thời đại hòa bình.
Tên nào mất trí như vậy?
“Cho nên chúng ta nhất định phải dốc sức tìm ra hung thủ và đưa gã ra trước tòa.” Lý Thương Ngư đập bàn làm việc.
Bọn họ đã từng tuyên thệ sẽ bảo vệ sự an toàn cá nhân và tài sản của quần chúng nhân dân, mỗi tên tội phạm như một cái tát vào mặt họ.
Bất kể là vì nạn nhân hay vì niềm tin của họ cũng không thể bỏ qua cho hung thủ!
Sau một đêm ngon giấc, Mặc Phi thức dậy từ trên giường trong ánh nắng ban mai, tóc trên đầu dựng đứng còn toàn thân lộ vẻ sững sờ.
Đêm qua anh nằm mơ thấy cuộc sống sau này ngày nào cũng là cuộc chiến sinh tồn, buổi sáng vào đồn còn buổi chiều sẽ có một trận chiến đẫm máu.
Kinh khủng, quá kinh khủng.
Mặc Phi đi rửa mặt, tự an ủi mộng và thực tế đối lập nhau.
Điều này có nghĩa là anh sẽ bình an vô sự trong tương lai và sẽ không phải vào đồn nữa.
Sau khi tự cổ vũ tinh thần xong, Mặc Phi nhìn số dư còn lại trong thẻ, anh cảm thấy tràn đầy động lực cho ngày mới.
Anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng và nở nụ cười tươi trước gương.
Người trong gương nở nụ cười không có ý tốt, nham hiểm.
Được lắm, toàn bộ đều sụp đổ.
Mặc Phi xoa xoa má, cười lại lần nữa.
Mặc dù hơi khoa trương và ngớ ngẩn nhưng chí ít cũng thân thiện.
Đời người thật lắm gian nan.
Mặc Phi đi thẳng tới phim trường, lần này trên đường đi không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Chiều hôm qua, đạo diễn Vương đã dành nửa đêm với biên kịch để sửa lại kịch bản.
Đạo diễn Vương rút kinh nghiệm xương máu, ông ấy cảm thấy khai máy lần này không được thuận lợi nên dứt khoát sắp xếp lịch trình dày đặc hơn nữa.
Ngay cả một nhân vật bình boa mặt lạnh như Mặc Phi cũng thành bình hoa lớn tràn đầy ánh nắng.
Đây cũng là đạo diễn Vương sửa đổi để giảm bớt số lần NG.
Dù sao cũng chỉ là bình hoa nên thay đổi một chút cũng chẳng sao, thay đổi thiết lập nhân vật thêm mấy câu mấy chữ là được.
Lúc Mặc Phi nhận được kịch bản mới, anh suýt chút nữa bật khóc.
Mẹ kiếp, phải học thuộc chữ mới bắt được cá.
Mức lương vẫn thế còn được thêm mấy câu thoại là một chuyện tốt đối với những diễn viên như anh.
Mặc Phi chỉ muốn nói ít nhất có thể mà vẫn kiếm được nhiều tiền.
Nhưng bây giờ kịch bản đã phát, tiền đã nhận nên anh không còn quyền suy nghĩ nữa.
Buổi quay phim trong ngày diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào. Mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ nam số 3 thỉnh thoảng lén nhìn Mặc Phi và tỏ ra hơi sợ hãi.
Đạo diễn Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo tiến độ này, chắc hẳn hơn một tháng là có thể quay xong.
Ông ấy muốn đến tạm biệt miếu một lần nhưng anh không muốn thấy cảnh chân tay bị chặt nữa.
Mặc Phi hoàn toàn quên đi những chuyện lộn xộn, anh dành thời gian rảnh tới làm quen với ông chú cơm hộp với ý định kiếm thêm một hộp cơm để mang về mỗi ngày.
Nói thật, cơm hộp ở đoàn làm phim ăn cũng không ngon lắm.
Nhiều mỡ ít thịt, người kén ăn ngửi mùi dầu mỡ thôi đã muốn ói rồi.
Nhưng Mặc Phi lại không phải là người kén ăn.
Trước đó, Lý Thương Ngư đang xử lý các vụ án ở gần thành phố, sau khi nhận được tin tức ở nơi này, ông ấy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng và vội chạy tới.
Đặc điểm gây án lớn nhất của tên hung thủ này là xóa sạch thông tin nhận dạng của nạn nhân.
Dấu vân tay, dung mạo và cả thẻ căn cước mang theo người đều là những cách trực tiếp và thuận tiện nhất để xác minh danh tính của nạn nhân.
Trước mắt việc giám sát gen vẫn chưa được phổ biến rộng rãi nên việc xác nhận thông tin của nạn nhân này khó như lên trời.
Hơn nữa, từ danh tính của một số nạn nhân đã được xác định, tên hung thủ này phạm án không theo quy tắc nào, làm việc rất tùy hứng ngẫu nhiên, ngoại trừ tất cả nạn nhân đều là nhóm người dễ bị tổn thương như phụ nữ già trẻ, ngoài ra không tìm được điểm chung nào khác.
Đây cũng là điểm khó giải thích nhất.
Có quỷ mới biết khi nào tên này lại tái phát bệnh tiếp.
Chẳng qua cho dù là vậy, Lý Thương vẫn có một số manh mối.
Việc hung thủ nhắm vào phụ nữ già trẻ cho thấy võ lực của gã không hề hung hãn mà chỉ vừa đủ.
Khi phát hiện vị trí thi thể trên bản đồ có thể thấy được quỹ đạo, về cơ bản rải rác nằm gần các quốc lộ.
Vốn dĩ hung thủ chạy dọc theo quốc lộ.
“Trước mắt dựa vào các bộ phận cơ thể tìm được, ít nhất đã có 23 nạn nhân.” Lý Thương Ngư cau chặt mày, những người đi theo ông ấy cũng mặt ủ mày chau.
“23 người?” Cảnh sát Tiểu Từ kêu lên đầy sợ hãi.
Con số này quá kinh khủng, đây là thời đại hòa bình.
Tên nào mất trí như vậy?
“Cho nên chúng ta nhất định phải dốc sức tìm ra hung thủ và đưa gã ra trước tòa.” Lý Thương Ngư đập bàn làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ đã từng tuyên thệ sẽ bảo vệ sự an toàn cá nhân và tài sản của quần chúng nhân dân, mỗi tên tội phạm như một cái tát vào mặt họ.
Bất kể là vì nạn nhân hay vì niềm tin của họ cũng không thể bỏ qua cho hung thủ!
Sau một đêm ngon giấc, Mặc Phi thức dậy từ trên giường trong ánh nắng ban mai, tóc trên đầu dựng đứng còn toàn thân lộ vẻ sững sờ.
Đêm qua anh nằm mơ thấy cuộc sống sau này ngày nào cũng là cuộc chiến sinh tồn, buổi sáng vào đồn còn buổi chiều sẽ có một trận chiến đẫm máu.
Kinh khủng, quá kinh khủng.
Mặc Phi đi rửa mặt, tự an ủi mộng và thực tế đối lập nhau.
Điều này có nghĩa là anh sẽ bình an vô sự trong tương lai và sẽ không phải vào đồn nữa.
Sau khi tự cổ vũ tinh thần xong, Mặc Phi nhìn số dư còn lại trong thẻ, anh cảm thấy tràn đầy động lực cho ngày mới.
Anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng và nở nụ cười tươi trước gương.
Người trong gương nở nụ cười không có ý tốt, nham hiểm.
Được lắm, toàn bộ đều sụp đổ.
Mặc Phi xoa xoa má, cười lại lần nữa.
Mặc dù hơi khoa trương và ngớ ngẩn nhưng chí ít cũng thân thiện.
Đời người thật lắm gian nan.
Mặc Phi đi thẳng tới phim trường, lần này trên đường đi không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Chiều hôm qua, đạo diễn Vương đã dành nửa đêm với biên kịch để sửa lại kịch bản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo diễn Vương rút kinh nghiệm xương máu, ông ấy cảm thấy khai máy lần này không được thuận lợi nên dứt khoát sắp xếp lịch trình dày đặc hơn nữa.
Ngay cả một nhân vật bình boa mặt lạnh như Mặc Phi cũng thành bình hoa lớn tràn đầy ánh nắng.
Đây cũng là đạo diễn Vương sửa đổi để giảm bớt số lần NG.
Dù sao cũng chỉ là bình hoa nên thay đổi một chút cũng chẳng sao, thay đổi thiết lập nhân vật thêm mấy câu mấy chữ là được.
Lúc Mặc Phi nhận được kịch bản mới, anh suýt chút nữa bật khóc.
Mẹ kiếp, phải học thuộc chữ mới bắt được cá.
Mức lương vẫn thế còn được thêm mấy câu thoại là một chuyện tốt đối với những diễn viên như anh.
Mặc Phi chỉ muốn nói ít nhất có thể mà vẫn kiếm được nhiều tiền.
Nhưng bây giờ kịch bản đã phát, tiền đã nhận nên anh không còn quyền suy nghĩ nữa.
Buổi quay phim trong ngày diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào. Mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ nam số 3 thỉnh thoảng lén nhìn Mặc Phi và tỏ ra hơi sợ hãi.
Đạo diễn Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo tiến độ này, chắc hẳn hơn một tháng là có thể quay xong.
Ông ấy muốn đến tạm biệt miếu một lần nhưng anh không muốn thấy cảnh chân tay bị chặt nữa.
Mặc Phi hoàn toàn quên đi những chuyện lộn xộn, anh dành thời gian rảnh tới làm quen với ông chú cơm hộp với ý định kiếm thêm một hộp cơm để mang về mỗi ngày.
Nói thật, cơm hộp ở đoàn làm phim ăn cũng không ngon lắm.
Nhiều mỡ ít thịt, người kén ăn ngửi mùi dầu mỡ thôi đã muốn ói rồi.
Nhưng Mặc Phi lại không phải là người kén ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro