Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 25
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Tình huống gì vậy, anh kêu có rắn nhưng lại dắt ra một cô gái, cô gái này là Bạch Tố Trinh à?
Mặc Phi nhìn thấy đám đông và cảm thấy nhiều người sức mạnh, anh đang định đứng yên lại mới nói thì “cô gái” bên cạnh lại mềm nhũn ngất đi.
Mặc Phi vô thức ôm lấy người và cảm giác chạm vào bắp thịt có gì đó không đúng.
Lại nhìn thêm một lần, có trái cổ.
Đệch, đàn ông.
Hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai.
Não heo của Mặc Phi lại bị quá tải lần nữa.
Nhân viên cầm dụng cụ thấy anh không phản ứng gì, vội thúc giục: “Thầy Mặc, có chuyện gì vậy?”
Mặc Phi há miệng, anh phát hiện anh cũng không biết chuyện này.
Người duy nhất biết chuyện đã ngất đi.
Anh chỉ có thể tả lại đúng cảnh tượng mình nhìn thấy: “Mới vừa rồi có người giơ rìu muốn chém cậu ta bị tôi nhìn thấy.”
Sau đó, kẻ xấu là anh hô to có rắn cứu mạng đúng không?
Ánh mắt của nhân viên làm việc thay đổi?
Mặc dù thao tác này không sai, cầu cứu là việc làm ưu tiên nhưng bọn họ vẫn hơi khó chịu.
Nếu như không phải bây giờ không có những dụng cụ như rương gỗ hay ghế xếp thì e rằng đã đổ hết lỗi lên đầu Mặc Phi.
Mặc Phi cảm thấy lạnh hết sống lưng và hơi không được thoải mái.
Nhưng đứng như vậy cũng không phải là vấn đề, anh ôm người vô danh lên và đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta báo cảnh sát trước đi?”
“Lại báo cảnh sát?” Đạo diễn Vương cảm thấy phim này có độc.
Mới khai máy ngày đầu tiên đã báo cảnh sát, bây giờ đổi địa điểm khác vẫn phải báo cảnh sát. Nhìn người đàn ông bất tỉnh được đặt trên giường, ông ấy véo mũi thừa nhận: “Báo báo báo.”
Chỉ là diễn viên đụng phải người giết người không thành mà thôi, so với việc phát hiện ra thi thể còn tốt hơn.
Mặc Phi gật đầu rồi gọi thẳng cho cảnh sát Tiểu Từ.
Cảnh sát Tiểu Từ nhận máy cũng không thấy lạ và nói rằng sẽ sớm đến.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Phi lại gọi cấp cứu.
Dù sao vẫn có người bị thương.
Trong lúc chờ đợi, Mặc Phi lại đi về phía khu đất hoang.
Đạo diễn Vương vội vàng lên tiếng: “Cậu đi làm gì đấy?”
“Tôi đi kiểm tra tình hình.” Mặc Phi chỉ về phía khu đất hoang.
Mặc dù nhặt được một người nhưng vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của mùi máu.
Lòng hiếu kỳ rạo rực tâm can.
“Tên điên cầm rìu đó vẫn còn ở gần đây, cậu không muốn sống nữa sao?” Đạo diễn Vương cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Ngoại trừ chuyện lớn này, mọi người đều đang gặp nguy hiểm và báo cho cả nhóm phải đi đâu làm gì thành tốp đông, ngay cả đi vệ sinh cũng nhịn vì sợ đụng phải kẻ mà Mặc Phi nói là chém người.
Ngược lại anh thì hay rồi, lại còn to gan dám đi ra ngoài một mình.
“Cậu có biết người lạc đàn ở trong phim sẽ không có kết quả tốt không?” Đạo diễn Vương tức giận tới mức muốn mở đầu Mặc Phi ra xem bên trong không có gì phải không.
Mặc Phi cười nói: “ y da, vậy thì chúng ta có thể đi cùng nhau mà, cùng đi thì gã sẽ không thể làm gì chúng ta, nếu không tại sao các nhân vật trong phim lại luôn tách ra hành động?”
Đạo diện Vương nghẹn lời, ông ấy gật đầu nở nụ cười: “Được, được lắm, có ai tình nguyện đi với cậu ta thì giơ tay.”
Mọi âm thanh đều yên lặng.
Một cơn gió thổi qua, tiếng xào xạc vang lên.
Mặc Phi cầm lấy chiếc khóa hình chữ u, ngồi trên rương gỗ.
Nếu như một nhóm người ra ngoài thì bắt người còn một người đi ra ngoài một mình thì không cần thiết.
Anh biết rõ.
Vị trí quốc lộ này xa xôi, phía trước và phía sau có xe cứu thương và xe cảnh sát đến.
Cảnh sát tới là người quen cũ, cảnh sát Tiểu Từ và cảnh sát Đường nhưng có thêm hai gương mặt mới mà Mặc Phi không nhận ra.
Cảnh sát Đường nhìn người bị ngất, vẫy tay ra hiệu cho cảnh sát Tiểu Từ gọi xe cứu thương, sau đó đứng trước mặt Mặc Phi hỏi: “Lại gặp mặt rồi, cậu Mặc.”
Mặc Phi cười ẩn ý: “Tôi cũng không muốn đâu.”
Nói thẳng ra, ai chẳng muốn sống tốt và khi không có chuyện gì lại báo cảnh sát?
Nếu như có cách nào thoát khỏi sự bị động gian lận này thì Mặc Phi cũng bỏ tiền ra làm.
Đối với câu trả lời của Mặc Phi, cảnh sát Đường chỉ mỉm cười, không bình luận gì: “Nghe nói lần này cậu phát hiện ra người?”
Mặc Phi gật đầu: “Ngay bên rìa khu đất hoang, còn có một tên muốn chém người nữa.”
Nói đến đây, anh lấy điện thoại di động ra và mở album ảnh cho cảnh sát Đường xem: “Chính là gã.”
Phần lớn tầm nhìn trên màn hình đã bị cỏ dại và người đàn ông tóc dài che mất nhưng vẫn chụp được hầu hết khuôn mặt của tên cầm rìu.
Cảnh sát Đường nhìn màn hình một lúc lâu không nói gì, cuối cùng ông ấy không nhịn nổi nữa hỏi anh: “Khi nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của cậu là chụp ảnh?”
Mặc Phi cười ngượng ngùng: “Tôi chưa từng thấy mà.”
Khi thấy người thanh niên nở nụ cười u ám, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại nói ra những lời nũng nịu, cảnh sát Đường nuốt nước bọt.
Mặc Phi nhìn thấy đám đông và cảm thấy nhiều người sức mạnh, anh đang định đứng yên lại mới nói thì “cô gái” bên cạnh lại mềm nhũn ngất đi.
Mặc Phi vô thức ôm lấy người và cảm giác chạm vào bắp thịt có gì đó không đúng.
Lại nhìn thêm một lần, có trái cổ.
Đệch, đàn ông.
Hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai.
Não heo của Mặc Phi lại bị quá tải lần nữa.
Nhân viên cầm dụng cụ thấy anh không phản ứng gì, vội thúc giục: “Thầy Mặc, có chuyện gì vậy?”
Mặc Phi há miệng, anh phát hiện anh cũng không biết chuyện này.
Người duy nhất biết chuyện đã ngất đi.
Anh chỉ có thể tả lại đúng cảnh tượng mình nhìn thấy: “Mới vừa rồi có người giơ rìu muốn chém cậu ta bị tôi nhìn thấy.”
Sau đó, kẻ xấu là anh hô to có rắn cứu mạng đúng không?
Ánh mắt của nhân viên làm việc thay đổi?
Mặc dù thao tác này không sai, cầu cứu là việc làm ưu tiên nhưng bọn họ vẫn hơi khó chịu.
Nếu như không phải bây giờ không có những dụng cụ như rương gỗ hay ghế xếp thì e rằng đã đổ hết lỗi lên đầu Mặc Phi.
Mặc Phi cảm thấy lạnh hết sống lưng và hơi không được thoải mái.
Nhưng đứng như vậy cũng không phải là vấn đề, anh ôm người vô danh lên và đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta báo cảnh sát trước đi?”
“Lại báo cảnh sát?” Đạo diễn Vương cảm thấy phim này có độc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới khai máy ngày đầu tiên đã báo cảnh sát, bây giờ đổi địa điểm khác vẫn phải báo cảnh sát. Nhìn người đàn ông bất tỉnh được đặt trên giường, ông ấy véo mũi thừa nhận: “Báo báo báo.”
Chỉ là diễn viên đụng phải người giết người không thành mà thôi, so với việc phát hiện ra thi thể còn tốt hơn.
Mặc Phi gật đầu rồi gọi thẳng cho cảnh sát Tiểu Từ.
Cảnh sát Tiểu Từ nhận máy cũng không thấy lạ và nói rằng sẽ sớm đến.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Phi lại gọi cấp cứu.
Dù sao vẫn có người bị thương.
Trong lúc chờ đợi, Mặc Phi lại đi về phía khu đất hoang.
Đạo diễn Vương vội vàng lên tiếng: “Cậu đi làm gì đấy?”
“Tôi đi kiểm tra tình hình.” Mặc Phi chỉ về phía khu đất hoang.
Mặc dù nhặt được một người nhưng vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của mùi máu.
Lòng hiếu kỳ rạo rực tâm can.
“Tên điên cầm rìu đó vẫn còn ở gần đây, cậu không muốn sống nữa sao?” Đạo diễn Vương cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Ngoại trừ chuyện lớn này, mọi người đều đang gặp nguy hiểm và báo cho cả nhóm phải đi đâu làm gì thành tốp đông, ngay cả đi vệ sinh cũng nhịn vì sợ đụng phải kẻ mà Mặc Phi nói là chém người.
Ngược lại anh thì hay rồi, lại còn to gan dám đi ra ngoài một mình.
“Cậu có biết người lạc đàn ở trong phim sẽ không có kết quả tốt không?” Đạo diễn Vương tức giận tới mức muốn mở đầu Mặc Phi ra xem bên trong không có gì phải không.
Mặc Phi cười nói: “ y da, vậy thì chúng ta có thể đi cùng nhau mà, cùng đi thì gã sẽ không thể làm gì chúng ta, nếu không tại sao các nhân vật trong phim lại luôn tách ra hành động?”
Đạo diện Vương nghẹn lời, ông ấy gật đầu nở nụ cười: “Được, được lắm, có ai tình nguyện đi với cậu ta thì giơ tay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi âm thanh đều yên lặng.
Một cơn gió thổi qua, tiếng xào xạc vang lên.
Mặc Phi cầm lấy chiếc khóa hình chữ u, ngồi trên rương gỗ.
Nếu như một nhóm người ra ngoài thì bắt người còn một người đi ra ngoài một mình thì không cần thiết.
Anh biết rõ.
Vị trí quốc lộ này xa xôi, phía trước và phía sau có xe cứu thương và xe cảnh sát đến.
Cảnh sát tới là người quen cũ, cảnh sát Tiểu Từ và cảnh sát Đường nhưng có thêm hai gương mặt mới mà Mặc Phi không nhận ra.
Cảnh sát Đường nhìn người bị ngất, vẫy tay ra hiệu cho cảnh sát Tiểu Từ gọi xe cứu thương, sau đó đứng trước mặt Mặc Phi hỏi: “Lại gặp mặt rồi, cậu Mặc.”
Mặc Phi cười ẩn ý: “Tôi cũng không muốn đâu.”
Nói thẳng ra, ai chẳng muốn sống tốt và khi không có chuyện gì lại báo cảnh sát?
Nếu như có cách nào thoát khỏi sự bị động gian lận này thì Mặc Phi cũng bỏ tiền ra làm.
Đối với câu trả lời của Mặc Phi, cảnh sát Đường chỉ mỉm cười, không bình luận gì: “Nghe nói lần này cậu phát hiện ra người?”
Mặc Phi gật đầu: “Ngay bên rìa khu đất hoang, còn có một tên muốn chém người nữa.”
Nói đến đây, anh lấy điện thoại di động ra và mở album ảnh cho cảnh sát Đường xem: “Chính là gã.”
Phần lớn tầm nhìn trên màn hình đã bị cỏ dại và người đàn ông tóc dài che mất nhưng vẫn chụp được hầu hết khuôn mặt của tên cầm rìu.
Cảnh sát Đường nhìn màn hình một lúc lâu không nói gì, cuối cùng ông ấy không nhịn nổi nữa hỏi anh: “Khi nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của cậu là chụp ảnh?”
Mặc Phi cười ngượng ngùng: “Tôi chưa từng thấy mà.”
Khi thấy người thanh niên nở nụ cười u ám, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại nói ra những lời nũng nịu, cảnh sát Đường nuốt nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro