Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 26
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Hơn 10 năm làm cảnh sát, ông ấy chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
“Gửi bức ảnh này cho tôi.” Cảnh sát Đường chỉ vào điện thoại di động của anh: “Nếu tiện thì dẫn tôi tới vị trí này.”
Mặc Phi quay đầu về phía đạo diễn Vương.
Hiện tại ở trường quay, muốn ra ngoài vẫn phải xem lãnh đạo.
Mặt của đạo diễn Vương đen như đít nồi, ông ấy xua tay như đuổi ruồi: “Đi đi.”
Lý Thương Ngư đi cùng với cảnh sát Đường cùng tiến lên hai bước: “Tôi cũng đi cùng.”
Vào thời điểm Mặc Phi báo án, Lý Thương Ngư đang tra tài liệu với đám người cảnh sát Tiểu Từ, nghe nói có người cầm rìu đang tấn công người dân, lúc ấy nói sẽ cùng cử cảnh sát đi.
Suốt đường đi ông ấy không nói gì nhiều, chỉ nhìn cảnh sát Đường phá án mà không can thiệp quá nhiều.
Mặc Phi dẫn theo hai cảnh sát đi cùng cảm giác an toàn tăng lên vù vù, đầu tàu gương mẫu đi thẳng vào bãi cỏ hoang.
Ba người đi tới chỗ Mặc Phi nhìn thấy người đàn ông cầm rìu tấn công thì dừng lại.
Mặc Phi chỉ chỉ chỗ tên cầm rìu từng đứng: “Này, người đó đã từng đứng đây, dưới đất vẫn còn vết máu.”
“Có máu?” Cảnh sát Đường cau mày.
Lúc này, Lý Thương Ngư đi ngang qua anh, ngồi xổm bên cạnh vết máu và quan sát một lúc rồi mới nói: “Vết máu rất mới, tên đó có bị thương không?”
Sau câu nói đó là câu hỏi Mặc Phi, anh lắc đầu không phải: “Nó nhỏ giọt từ chiếc rìu của gã.”
Vẻ mặt của Lý Thương Ngư đột nhiên thay đổi, sau khi ông ấy ném ra một câu “Đứng yên đừng nhúc nhích”, ông ấy đi về hướng cỏ dại bị nghiền nát.
Hiện giờ Mặc Phi không còn tò mò với mùi máu, bây giờ anh khá muốn biết là——
“Cảnh sát Đường, đây là lãnh đạo của ông à?” Mặc Phi xích lại gần cảnh sát Đường, nhỏ giọng hỏi.
Khi người bình thường nói như vậy, họ thường thì thầm.
Nhưng dáng vẻ của Mặc Phi khi lại gần cảnh sát Đường, radar của ông ấy đều ở trạng thái báo động.
Ông ấy kìm nén ý muốn còng tay Mặc Phi, cố nở nụ cười lịch sự, bắt chước dáng vẻ ghé sát vào tai anh và lớn tiếng nói: “Cậu cứ hỏi thoải mái!”
“Shhh ——” Mặc Phi nhăn nhó xoa lỗ tai, đầu óc ong ong.
Cảnh sát Đường thở dài: “Đây là tiền bối của tôi.”
“Ồ ồ.” Mặc Phi không ngừng gật đầu: “Chẳng trách trông lợi hại như vậy, đỉnh.”
Anh thật lòng giơ ngón cái lên.
Khen ngợi tiền bối hiển nhiên khiến cảnh sát Đường cảm thấy vui hơn là khen bản thân. Nhìn Mặc Phi cũng không giống từng phạm tội, khóe miệng cảnh sát Đường nhếch lên thành một nụ cười.
Người trong cuộc được nịnh hót bước ra khỏi bãi cỏ hoang với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Báo cáo cho đại đội, bên trong có hai thi thể.”
Nụ cười trên mặt cảnh sát Đường hoàn toàn biến mất.
Lúc này, vụ án hoàn toàn thăng cấp.
Mặt của đạo diễn Vương càng đen hơn,
Mặc dù vụ án không xảy ra trong đoàn làm phim nhưng cũng chỉ cách đoàn khoảng vài trăm thước. Hơn nữa, gần đó không có ai khác mà đoàn làm phim là những người dân gần nhất nên khó tránh khỏi bị thẩm vấn.
Những người khác không biết rõ nội tình cũng không biết tình hình cụ thể còn tưởng rằng chỉ vì tìm ra tên cầm rìu làm người khác bị thương nên mới bị cảnh sát thẩm vấn nhưng đạo diễn Vương đã sống hơn nửa đời người, ông ấy biết rất rõ tác phong của cảnh sát mấy chục năm trước và cảnh sát mấy chục năm sau.
Đây rõ ràng không phải là cách thức xử lý án người bị thương.
Cho dù trong lòng ông ấy hiểu rõ chuyện này nhưng cũng không thể vạch trần.
Với một lớp che như vậy, người trong tổ sẽ không hoảng sợ.
Nếu như thật sự vạch trần thì cái tổ này không còn nữa.
Đạo diễn Vương càng nghĩ càng tức giận, ông ấy nhìn chằm chằm Mặc Phi đang lăn lộn một chỗ với cảnh sát.
Bây giờ ông ấy mới phát hiện ra đây là một kẻ xúi quẩy.
Ngày đầu tiên vào đoàn, cậu ta đã phát hiện chân tay bị chặt. Bây giờ lại cậu ta chỉ đi vào bụi cỏ thôi mà gây ra biết bao nhiêu chuyện như vậy.
Trước đây, ông ấy còn sợ diễn viên đã ký hợp đồng bỏ chạy nhưng bây giờ nếu đuổi cậu ta thì sẽ phải bồi thường tiền hợp đồng!
Trong lòng đạo diễn Vương thầm hận.
Ông ấy là người Bauhinia và tất cả người già nơi đây đều hơi kỹ tính.
Tên Mặc Phi này chính là khắc tinh của đoàn làm phim!
Lúc này, Mặc Phi còn không biết bản thân vô tình bộc lộ “thuộc tính người xấu”.
Anh vẫn phối hợp rất nghiêm túc với cảnh sát trong cuộc điều tra.
Với tư cách là người đầu tiên phát hiện ra và thậm chí còn là người đối diện trực tiếp với gã đàn ông cầm rìu, các cảnh sát coi trọng anh không chỉ một chút. Mà ngay cả bức ảnh trong điện thoại di động của Mặc Phi cũng được sao chép ngay lập tức.
Mặc Phi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người cũng đang ngồi ở vị trí quen thuộc.
Anh tính quẩn lo quanh, luôn có cảm giác kể từ sau khi đổi thẻ, mình gặp phải nhiều chuyện rắc rối còn nhiều hơn cả trước khi đổi.
“Gửi bức ảnh này cho tôi.” Cảnh sát Đường chỉ vào điện thoại di động của anh: “Nếu tiện thì dẫn tôi tới vị trí này.”
Mặc Phi quay đầu về phía đạo diễn Vương.
Hiện tại ở trường quay, muốn ra ngoài vẫn phải xem lãnh đạo.
Mặt của đạo diễn Vương đen như đít nồi, ông ấy xua tay như đuổi ruồi: “Đi đi.”
Lý Thương Ngư đi cùng với cảnh sát Đường cùng tiến lên hai bước: “Tôi cũng đi cùng.”
Vào thời điểm Mặc Phi báo án, Lý Thương Ngư đang tra tài liệu với đám người cảnh sát Tiểu Từ, nghe nói có người cầm rìu đang tấn công người dân, lúc ấy nói sẽ cùng cử cảnh sát đi.
Suốt đường đi ông ấy không nói gì nhiều, chỉ nhìn cảnh sát Đường phá án mà không can thiệp quá nhiều.
Mặc Phi dẫn theo hai cảnh sát đi cùng cảm giác an toàn tăng lên vù vù, đầu tàu gương mẫu đi thẳng vào bãi cỏ hoang.
Ba người đi tới chỗ Mặc Phi nhìn thấy người đàn ông cầm rìu tấn công thì dừng lại.
Mặc Phi chỉ chỉ chỗ tên cầm rìu từng đứng: “Này, người đó đã từng đứng đây, dưới đất vẫn còn vết máu.”
“Có máu?” Cảnh sát Đường cau mày.
Lúc này, Lý Thương Ngư đi ngang qua anh, ngồi xổm bên cạnh vết máu và quan sát một lúc rồi mới nói: “Vết máu rất mới, tên đó có bị thương không?”
Sau câu nói đó là câu hỏi Mặc Phi, anh lắc đầu không phải: “Nó nhỏ giọt từ chiếc rìu của gã.”
Vẻ mặt của Lý Thương Ngư đột nhiên thay đổi, sau khi ông ấy ném ra một câu “Đứng yên đừng nhúc nhích”, ông ấy đi về hướng cỏ dại bị nghiền nát.
Hiện giờ Mặc Phi không còn tò mò với mùi máu, bây giờ anh khá muốn biết là——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảnh sát Đường, đây là lãnh đạo của ông à?” Mặc Phi xích lại gần cảnh sát Đường, nhỏ giọng hỏi.
Khi người bình thường nói như vậy, họ thường thì thầm.
Nhưng dáng vẻ của Mặc Phi khi lại gần cảnh sát Đường, radar của ông ấy đều ở trạng thái báo động.
Ông ấy kìm nén ý muốn còng tay Mặc Phi, cố nở nụ cười lịch sự, bắt chước dáng vẻ ghé sát vào tai anh và lớn tiếng nói: “Cậu cứ hỏi thoải mái!”
“Shhh ——” Mặc Phi nhăn nhó xoa lỗ tai, đầu óc ong ong.
Cảnh sát Đường thở dài: “Đây là tiền bối của tôi.”
“Ồ ồ.” Mặc Phi không ngừng gật đầu: “Chẳng trách trông lợi hại như vậy, đỉnh.”
Anh thật lòng giơ ngón cái lên.
Khen ngợi tiền bối hiển nhiên khiến cảnh sát Đường cảm thấy vui hơn là khen bản thân. Nhìn Mặc Phi cũng không giống từng phạm tội, khóe miệng cảnh sát Đường nhếch lên thành một nụ cười.
Người trong cuộc được nịnh hót bước ra khỏi bãi cỏ hoang với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Báo cáo cho đại đội, bên trong có hai thi thể.”
Nụ cười trên mặt cảnh sát Đường hoàn toàn biến mất.
Lúc này, vụ án hoàn toàn thăng cấp.
Mặt của đạo diễn Vương càng đen hơn,
Mặc dù vụ án không xảy ra trong đoàn làm phim nhưng cũng chỉ cách đoàn khoảng vài trăm thước. Hơn nữa, gần đó không có ai khác mà đoàn làm phim là những người dân gần nhất nên khó tránh khỏi bị thẩm vấn.
Những người khác không biết rõ nội tình cũng không biết tình hình cụ thể còn tưởng rằng chỉ vì tìm ra tên cầm rìu làm người khác bị thương nên mới bị cảnh sát thẩm vấn nhưng đạo diễn Vương đã sống hơn nửa đời người, ông ấy biết rất rõ tác phong của cảnh sát mấy chục năm trước và cảnh sát mấy chục năm sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây rõ ràng không phải là cách thức xử lý án người bị thương.
Cho dù trong lòng ông ấy hiểu rõ chuyện này nhưng cũng không thể vạch trần.
Với một lớp che như vậy, người trong tổ sẽ không hoảng sợ.
Nếu như thật sự vạch trần thì cái tổ này không còn nữa.
Đạo diễn Vương càng nghĩ càng tức giận, ông ấy nhìn chằm chằm Mặc Phi đang lăn lộn một chỗ với cảnh sát.
Bây giờ ông ấy mới phát hiện ra đây là một kẻ xúi quẩy.
Ngày đầu tiên vào đoàn, cậu ta đã phát hiện chân tay bị chặt. Bây giờ lại cậu ta chỉ đi vào bụi cỏ thôi mà gây ra biết bao nhiêu chuyện như vậy.
Trước đây, ông ấy còn sợ diễn viên đã ký hợp đồng bỏ chạy nhưng bây giờ nếu đuổi cậu ta thì sẽ phải bồi thường tiền hợp đồng!
Trong lòng đạo diễn Vương thầm hận.
Ông ấy là người Bauhinia và tất cả người già nơi đây đều hơi kỹ tính.
Tên Mặc Phi này chính là khắc tinh của đoàn làm phim!
Lúc này, Mặc Phi còn không biết bản thân vô tình bộc lộ “thuộc tính người xấu”.
Anh vẫn phối hợp rất nghiêm túc với cảnh sát trong cuộc điều tra.
Với tư cách là người đầu tiên phát hiện ra và thậm chí còn là người đối diện trực tiếp với gã đàn ông cầm rìu, các cảnh sát coi trọng anh không chỉ một chút. Mà ngay cả bức ảnh trong điện thoại di động của Mặc Phi cũng được sao chép ngay lập tức.
Mặc Phi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người cũng đang ngồi ở vị trí quen thuộc.
Anh tính quẩn lo quanh, luôn có cảm giác kể từ sau khi đổi thẻ, mình gặp phải nhiều chuyện rắc rối còn nhiều hơn cả trước khi đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro