Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 27
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Thẻ đen “Jack the Ripper” này đúng là đen thật.
Lần này, người phụ trách ghi lại cuộc thẩm vấn không phải là viên cảnh sát đã từng gặp trước đây mà là Lý Thương Ngư và một viên cảnh sát xa lạ khác.
Trong phần hỏi đáp giữa hai bên, Mặc Phi nói đúng sự thật những gì mình đã thấy một lượt.
Lý Thương Ngư lấy ra một chồng ảnh đẩy ra ở trên bàn và hỏi Mặc Phi: “Cậu nhìn người này xem, gã cầm loại rìu nào, cậu có thể nhận ra không?”
Bức ảnh Mặc Phi chụp không rõ cấu trúc, bàn tay giơ lên của người đàn ông cầm rìu hoàn toàn nằm ngoài khung hình nên không nhìn thấy gì cả.
Nếu như muốn xác nhận hung khí thì chỉ có thể để Mặc Phi nhìn.
Sau khi thò đầu nhìn ảnh một đống rìu, anh chỉ vào một tấm trong số đó và nói: “Chính là cái này nhưng nhỏ hơn thế này một chút.”
Lý Thương Ngư chỉ vào tấm hình kia và hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Mặc Phi gật đầu khẳng định: “Tôi nhìn bằng mắt thường 5.2, cho dù trên chiếc rìu kia có thịt băm tôi cũng nhìn ra được.”
Lý Thương Ngư cầm hình lên nhìn.
Chiếc rìu gỗ một lưỡi khá giống với hung khí trong suy đoán của bọn họ.
Sau khi hỏi gần xong hết các câu hỏi, Lý Thương Ngư đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn đối với Mặc Phi: “Rất cảm ơn cậu Mặc đã hỗ trợ chúng tôi phá án, gần đây khi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, nghi phạm bị cậu chụp ảnh rất có thể sẽ trả thù nên một khi phát hiện ra điều gì bất thường, hãy kịp thời thông báo cho chúng tôi.”
Mặc Phi hơi sửng sốt, hỏi ngược lại ông ấy: “Cảnh sát, vậy người này có tính là tội phạm bị truy nã không?”
Lý Thương Ngư mất mấy giây phản ứng, hơi do dự gật đầu: “Cũng coi như là vậy, có hình ảnh, có nghi ngờ, có nạn nhân, chỉ là bây giờ còn chưa chính thức công bố thôi.”
Mặc Phi cười tươi như hoa: “Tiền thưởng bao nhiêu?”
Lý Thương Ngư:…
Cuối cùng, Lý Thương Ngư vẫn không nói tiền thưởng là bao nhiêu.
Mặc Phi mặt dày ăn tối ở đồn cảnh sát.
Không thể không nói đồ ăn ở căng tin đồn cảnh sát ngon hơn cơm hộp ở đoàn làm phim nhiều, có nồi gas, có cả rau thịt và còn cả trái cây.
Hơn nữa, lần này anh không chỉ được chuẩn bị cơm tối mà còn có người đưa về tận nhà.
Cảnh sát Tiểu Từ thắt dây an toàn ngồi ở ghế lái, hỏi: “Anh sống ở đâu?”
Mặc Phi đứng ngoài ghế phó lái, anh hơi bối rối.
Không cần đi bộ về là chuyện tốt, nếu có thể đi nhờ xe lại càng tốt hơn, chỉ là vẻ mặt của cảnh sát Tiểu Từ…
Mặc Phi chân thành hỏi: “Bạn à, gần đây đồn cảnh sát bận lắm sao?”
Cảnh sát Tiểu Từ đặt hai tay trên vô lăng, trên mặt tràn ngập vẻ bất lực: “Bạn à, bây giờ ở đây chỉ có tôi rảnh thôi hay là anh muốn bắt xe về?”
“Bắt xe cũng được.” Mặc Phi cẩn thận hỏi: “Có thể thanh toán tiền xe không?”
Cảnh sát Tiểu Từ liếc mắt: “Lên xe.”
Mặc Phi leo lên xe, tự giác thắt dây an toàn: “Bây giờ tôi đang sống ở một khu dân cư cũ gần ngoại ô thành phố, để tôi chỉ đường cho anh.”
Khi xe khởi động và rời khỏi đồn cảnh sát, Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát Tiểu Từ chú ý tới biểu cảm của anh, anh ta cười đùa: “Sao vậy, làm chuyện xấu chột dạ à?”
“Chuyện xấu?” Mặc Phi suy nghĩ một chút: “Vẫn chưa làm, hơn nữa toàn chuyện xấu tìm đến tôi, tôi muốn tránh cũng không kịp.”
Đối với những lời này của anh, cảnh sát Tiểu Từ gật đầu đồng ý: “Mặc dù tôi mới vào làm ở đây không lâu nhưng gương mặt quen thuộc như anh quả thực hiếm thấy.”
“Tần suất đến cửa của anh vừa không phải nhân viên làm việc mà cũng không phải nghi phạm, thật đúng là hiếm thấy.”
Mặc Phi nghĩ thử lời nói của anh ta, cũng không biết đối phương đang cảm khái hay châm chọc.
“Thật ra tôi cũng không muốn.” Mặc Phi nhớ lại cuộc sống trước đây, anh phát hiện bây giờ mình đã hơi quen với việc thỉnh thoảng chạy tới đồn cảnh sát, không khỏi tặc lưỡi: “Thói quen thật là một thứ đáng sợ.”
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn anh một cái, cười nói: “Nếu như có một ngày thật lâu anh không đến, chắc tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì mất.”
“Nếu thế thì tôi không cần phải lo mình sẽ chết đột ngột mà không có người nhặt xác rồi.” Mặc Phi hoan hô.
Cảnh sát Tiểu Từ:…
Cũng không biết tại sao người này nhìn trông cũng không tệ, nhìn cũng không giống một kẻ ngu đần mà những lời nói ra luôn khiến người ta cảm thấy khó đỡ thế.
“À, đúng rồi.” Mặc Phi nhìn nam nữ đi bên đường, anh chợt nhớ ra một chuyện ngày hôm nay: “Người được cứu hôm nay không sao chứ?”
Cảnh sát Tiểu Từ hơi do dự, anh ta nghĩ dù sao Mặc Phi cũng đã biết chuyện và cũng là người phát hiện nên anh ta nói: “Cậu ta không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là bị mất nước và bị ngoại thương một số bộ phận, bị gãy xương sườn và tinh thần đã thả lỏng sau khi trải qua căng thẳng tột độ. Sau khi được chữa trị, không còn vấn đề gì lớn cả.”
Lần này, người phụ trách ghi lại cuộc thẩm vấn không phải là viên cảnh sát đã từng gặp trước đây mà là Lý Thương Ngư và một viên cảnh sát xa lạ khác.
Trong phần hỏi đáp giữa hai bên, Mặc Phi nói đúng sự thật những gì mình đã thấy một lượt.
Lý Thương Ngư lấy ra một chồng ảnh đẩy ra ở trên bàn và hỏi Mặc Phi: “Cậu nhìn người này xem, gã cầm loại rìu nào, cậu có thể nhận ra không?”
Bức ảnh Mặc Phi chụp không rõ cấu trúc, bàn tay giơ lên của người đàn ông cầm rìu hoàn toàn nằm ngoài khung hình nên không nhìn thấy gì cả.
Nếu như muốn xác nhận hung khí thì chỉ có thể để Mặc Phi nhìn.
Sau khi thò đầu nhìn ảnh một đống rìu, anh chỉ vào một tấm trong số đó và nói: “Chính là cái này nhưng nhỏ hơn thế này một chút.”
Lý Thương Ngư chỉ vào tấm hình kia và hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Mặc Phi gật đầu khẳng định: “Tôi nhìn bằng mắt thường 5.2, cho dù trên chiếc rìu kia có thịt băm tôi cũng nhìn ra được.”
Lý Thương Ngư cầm hình lên nhìn.
Chiếc rìu gỗ một lưỡi khá giống với hung khí trong suy đoán của bọn họ.
Sau khi hỏi gần xong hết các câu hỏi, Lý Thương Ngư đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn đối với Mặc Phi: “Rất cảm ơn cậu Mặc đã hỗ trợ chúng tôi phá án, gần đây khi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, nghi phạm bị cậu chụp ảnh rất có thể sẽ trả thù nên một khi phát hiện ra điều gì bất thường, hãy kịp thời thông báo cho chúng tôi.”
Mặc Phi hơi sửng sốt, hỏi ngược lại ông ấy: “Cảnh sát, vậy người này có tính là tội phạm bị truy nã không?”
Lý Thương Ngư mất mấy giây phản ứng, hơi do dự gật đầu: “Cũng coi như là vậy, có hình ảnh, có nghi ngờ, có nạn nhân, chỉ là bây giờ còn chưa chính thức công bố thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Phi cười tươi như hoa: “Tiền thưởng bao nhiêu?”
Lý Thương Ngư:…
Cuối cùng, Lý Thương Ngư vẫn không nói tiền thưởng là bao nhiêu.
Mặc Phi mặt dày ăn tối ở đồn cảnh sát.
Không thể không nói đồ ăn ở căng tin đồn cảnh sát ngon hơn cơm hộp ở đoàn làm phim nhiều, có nồi gas, có cả rau thịt và còn cả trái cây.
Hơn nữa, lần này anh không chỉ được chuẩn bị cơm tối mà còn có người đưa về tận nhà.
Cảnh sát Tiểu Từ thắt dây an toàn ngồi ở ghế lái, hỏi: “Anh sống ở đâu?”
Mặc Phi đứng ngoài ghế phó lái, anh hơi bối rối.
Không cần đi bộ về là chuyện tốt, nếu có thể đi nhờ xe lại càng tốt hơn, chỉ là vẻ mặt của cảnh sát Tiểu Từ…
Mặc Phi chân thành hỏi: “Bạn à, gần đây đồn cảnh sát bận lắm sao?”
Cảnh sát Tiểu Từ đặt hai tay trên vô lăng, trên mặt tràn ngập vẻ bất lực: “Bạn à, bây giờ ở đây chỉ có tôi rảnh thôi hay là anh muốn bắt xe về?”
“Bắt xe cũng được.” Mặc Phi cẩn thận hỏi: “Có thể thanh toán tiền xe không?”
Cảnh sát Tiểu Từ liếc mắt: “Lên xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Phi leo lên xe, tự giác thắt dây an toàn: “Bây giờ tôi đang sống ở một khu dân cư cũ gần ngoại ô thành phố, để tôi chỉ đường cho anh.”
Khi xe khởi động và rời khỏi đồn cảnh sát, Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát Tiểu Từ chú ý tới biểu cảm của anh, anh ta cười đùa: “Sao vậy, làm chuyện xấu chột dạ à?”
“Chuyện xấu?” Mặc Phi suy nghĩ một chút: “Vẫn chưa làm, hơn nữa toàn chuyện xấu tìm đến tôi, tôi muốn tránh cũng không kịp.”
Đối với những lời này của anh, cảnh sát Tiểu Từ gật đầu đồng ý: “Mặc dù tôi mới vào làm ở đây không lâu nhưng gương mặt quen thuộc như anh quả thực hiếm thấy.”
“Tần suất đến cửa của anh vừa không phải nhân viên làm việc mà cũng không phải nghi phạm, thật đúng là hiếm thấy.”
Mặc Phi nghĩ thử lời nói của anh ta, cũng không biết đối phương đang cảm khái hay châm chọc.
“Thật ra tôi cũng không muốn.” Mặc Phi nhớ lại cuộc sống trước đây, anh phát hiện bây giờ mình đã hơi quen với việc thỉnh thoảng chạy tới đồn cảnh sát, không khỏi tặc lưỡi: “Thói quen thật là một thứ đáng sợ.”
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn anh một cái, cười nói: “Nếu như có một ngày thật lâu anh không đến, chắc tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì mất.”
“Nếu thế thì tôi không cần phải lo mình sẽ chết đột ngột mà không có người nhặt xác rồi.” Mặc Phi hoan hô.
Cảnh sát Tiểu Từ:…
Cũng không biết tại sao người này nhìn trông cũng không tệ, nhìn cũng không giống một kẻ ngu đần mà những lời nói ra luôn khiến người ta cảm thấy khó đỡ thế.
“À, đúng rồi.” Mặc Phi nhìn nam nữ đi bên đường, anh chợt nhớ ra một chuyện ngày hôm nay: “Người được cứu hôm nay không sao chứ?”
Cảnh sát Tiểu Từ hơi do dự, anh ta nghĩ dù sao Mặc Phi cũng đã biết chuyện và cũng là người phát hiện nên anh ta nói: “Cậu ta không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là bị mất nước và bị ngoại thương một số bộ phận, bị gãy xương sườn và tinh thần đã thả lỏng sau khi trải qua căng thẳng tột độ. Sau khi được chữa trị, không còn vấn đề gì lớn cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro