Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng

Chương 29

Dư Tứ Nguyên

2024-10-01 09:17:02

Những gì Cơ Hành Ngọc trải qua chỉ đơn giản là một cuộc phiêu lưu quy mô lớn dành cho một kẻ xui xẻo.

Hay nói cách khác là độ khó cao như địa ngục.

Sau khi cãi vã với người nhà và bỏ nhà ra đi, kết quả lại bị nhóm buôn người chuyên nghiệp nhắm đến. Khi đang giúp đỡ một người phụ nữ mang thai, cậu đã bị trói và đánh đập dã man, lại còn bị coi là phụ nữ và liên hệ với cánh dưới. Vất vả lắm mới tìm được cơ hội chạy trốn, kết quả là trên đường lại gặp phải kẻ điên cầm rìu giết người, quanh co thế nào gặp được người qua đường cầu cứu nhưng phản ứng đầu tiên của người qua đường là lấy điện thoại di động ra chụp ảnh…

Cơ Hành Ngọc hỏi người cứu mình không vì lý do gì khác mà chỉ vì muốn biết đồ chơi này có bị gã kia đánh chết không?

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu như anh thật sự bị đánh thì cậu có thể chi tiền chữa trị mua mộ.

Sau khi nghe Cơ Hành Ngọc kể chuyện, Lý Thương Ngư và cảnh sát Đường cũng biết được đại khái những chuyện đã xảy ra.

Hai nạn nhân tử vong là kẻ buôn người và còn một tên tài xế lái xe, đoán chừng là đợi không thấy người nhưng lúc đi tìm lại thấy thi thể nên đã bỏ chạy trước.

Về phần hung thủ, Lý Thương Ngư nghi ngờ gã chính là hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt mà họ đang điều tra.

Khi Lý Thương Ngư phát hiện ra những thi thể trong đám cỏ dại, ông ấy phát hiện khuôn mặt của hai thi thể bị chém nát, ngay cả tay cũng bị chặt nát bươm, cách thức xử lý tương tự như hung thủ trong các vụ án giết người hàng loạt trước đây với các thi thể.

Nếu không phải hung thủ muốn truy đuổi kẻ xui xẻo Cơ Hành Ngọc này, đoán chừng gã đã tiện tay chặt nát hai thi thể sau đó mang đi ném khắp nơi.

Đây cũng là nạn nhân nam hiếm hoi trong vụ án giết người hàng loạt.

Trước kia, tên hung thủ luôn nhắm vào phụ nữ hoặc người già, nếu như không phải lần này gã nhầm Cơ Hành Ngọc là nữ, có lẽ gã sẽ không đụng tới.

Nghĩ đến tên hung thủ đó, trên mặt Có Hành Ngọc lộ ra vẻ chán ghét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thương Ngư cẩn thận chú ý tới điểm này.

Ông ấy hỏi: “Cậu có muốn nói gì thêm về tên cầm rìu không?”

Cơ Hành Ngọc không có biểu cảm gì chỉ vào chính mình: “Gã sờ vào ngực tôi có tính không?”

Sau khi đẩy người ngã xuống đất, chuyện đầu tiên chính là sờ ngực xem đây là mặt hàng gì.

Nếu như Cơ Hành Ngọc không phải là đàn ông, phía sau không còn hai tên buôn người truy đuổi thì có lẽ hiện tại cậu đã bị “hấp” xong rồi giết.

Chính điểm này cũng phù hợp với đặc điểm của những người đã khuất đã được nêu ra trước đó—— đa số phụ nữ trước khi chết đều bị tấn công tình dục.

Trong lòng Lý Thương Ngư càng có tính toán.

Hung thủ vẫn luôn gây án dọc theo các quốc lộ, gã lén lút ẩn núp gần các quốc lộ ít xe lui tới và chờ cơ hội gây án cho đến khi gặp được Cơ Hành Ngọc.

Bây giờ chuyện phải làm chính là điều tra toàn diện.

Trong tay bọn họ có một bức ảnh do Mặc Phi chụp, đó là bức ảnh duy nhất không có tên họ, quê quán, tuổi tác và nghề nghiệp.

Tuy cuộc điều tra gặp nhiều khó khăn nhưng khuôn mặt của hung thủ đã lộ ra, coi như ông trời có mắt.

Lần này gã bắt gặp hai người đàn ông trưởng thành và giết cả hai, điều này có thể cho thấy gã đã đỏ mắt mất lý trí, nếu như không nhanh chóng bắt kẻ đó về và bắn chết thì thật có lỗi với bộ đồng phục cảnh sát trên người ông ấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Với quyết tâm này, toàn bộ hệ thống sẽ bắt đầu vận hành để tìm ra người trong ảnh.

***

Ánh nắng ban mai của một ngày mới xuyên qua tấm rèm chiếu thẳng vào mặt Mặc Phi.

Anh nhắm chặt hai mắt nhíu mày, trên mặt không giấu được vẻ xấu xa.

Ánh sáng quá chói không thể ngủ nồi, Mặc Phi ngồi dậy gãi tóc.

Sau khi được cảnh sát Tiểu Từ đưa về nhà vào ngày hôm qua, Lữ Xuân Thu đã đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm anh.

Hỏi thăm hơn nửa tiếng.

Người có triển vọng và tiềm năng nhất dưới trướng chị ấy chính là Mặc Phi nhưng đồ chơi này cũng gây ra quá nhiều chuyện. Mặc dù cứu người là chuyện không sai về mặt đạo đức, thậm chí còn có thể nhận thêm cờ thi đua nhưng thế giới này không thể vận hành dựa vào đạo đức được.

Đoàn làm phim khai máy được một ngày chính là đốt tiền một ngày, đóng phim vì cái gì chứ? Kiếm tiền chứ gì, chẳng lẽ đi làm từ thiện?

Hiện tại xảy ra loại chuyện này, nếu như đạo diễn Vương cứng rắn hơn thì Mặc Phi có thể thu dọn đồ đạc về nhà! Nếu như là người thù dai thì Mặc Phi có thể về nhà làm ruộng trồng dưa luôn đi!

Lữ Xuân Thu thăm hỏi một lúc lâu, cuối cùng chỉ cho Mặc Phi nghỉ hai ngày, sau đó chị ấy sẽ nói chuyện với bên đoàn làm phim.

Kể từ khi bước vào ngành, Mặc Phi đã làm việc dưới trướng Lữ Xuân Thu nên anh biết rất rõ tính cách của chị ấy.

Tuy trong điện thoại hỏi thăm sức khỏe của anh nhưng khi vừa ngắt máy, e rằng chị ấy đã thay mặt đối phương “chào hỏi” mười tám đời tổ tông tên cầm rìu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng

Số ký tự: 0