Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 31
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Sau khi điều dưỡng vài ngày, Một Vết Nứt đã đỡ hơn nhiều.
Khi Mặc Phi đến, nó vẫn còn đang nhàn nhã liếm lông.
Bác sĩ thú y cũng mỉm cười chào đón khi thấy Mặc Phi.
Một Vết Nứt đã hồi phục rất tốt, tính cách không tệ và lá gan cũng rất lớn.
Những động vật nhỏ từng bị ngược đãi sẽ không thân thiết với con người, bác sĩ thú ý còn tưởng rằng Một Vết Nứt không phải là mèo hoang được Mặc Phi giải cứu.
Thật không nhìn ra người đàn ông ác quỷ này lại có trái tim sáng như vàng.
Mặc Phi không chịu nổi ánh nhìn thân thiện của bác sĩ thú y.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi giấc mơ nên anh luôn cảm thấy ánh mắt của bác sĩ thú ý quá thân thiện như đang muốn “ứ ừ” với mình vậy.
Nhìn thấy Một Vết Nứt lạnh lùng như vậy, Mặc Phi ôm lấy con mèo như thể rất yêu quý nó: “Nói như vậy chắc hẳn Một Vết Nứt không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Chỗ ở và thức ăn cho mèo đều đã chuẩn bị xong, tôi có thể đưa nó về chưa?”
“Có thể.” Bác sĩ thú y cười gật đầu: “Mèo đen nhỏ thật có phúc.”
Mặc Phi nghi ngờ nghiêng đầu: “Mèo đen nhỏ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ thú y chỉ vào Một Vết Nứt: “Ngày thứ hai tôi mới phát hiện ra nó là một con mèo đen, đưa nó ra ngoài ánh sáng có thể nhìn ra màu lông của nó là màu đỏ.”
Nghe vậy, Mặc Phi giơ thẳng Một Vết Nứt lên.
Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, con mèo vốn đen thui lại có vầng sáng màu đỏ.
“Đúng này.” Mặc Phi lẩm bẩm, ngay sau đó mắt phát sáng: “Mèo đen trừ tà!”
Bác sĩ thú y hơi sửng sốt, gật đầu: “Cũng có giả thuyết này.”
Lần này, Mặc Phi không ngại làm sợ Một Vết Nứt, hơn nữa anh cũng đã chi rất nhiều tiền cho nó nên hôn hít sờ mó rất nhiệt tình: “ y da, sau này mày chính mèo trong nhà tao, xin chỉ giáo nhiều hơn, bảo vệ nhà an toàn nhé!”
Con mèo đen nằm ưu nhã trong lòng anh, kêu meo meo một cách dè dặt.
Nhìn thấy khung cảnh chiều chuộng hài hòa giữa người và thú cưng, bác sĩ thú y cũng nở nụ cười vui mừng——sau đó bác sĩ đề nghị Mặc Phi mua túi mèo, gậy giải trí, đồ đóng hộp và các đồ dùng khác.
Khi Mặc Phi xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa bệnh viện thú cưng, anh luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Hình như lần trước cũng như thế.
Đây có phải chỗ tiêu tiền không vậy?
Mé, cứ tới một lần là tốn một tháng tiền nhà.
Nhìn lại, dù bệnh viện dành cho người hay thú cưng thì vẫn kinh khủng.
Mặc Phi xách túi lớn túi nhỏ nên không tiện đạp xe nhưng lại không muốn bắt xe nên chỉ đành xách túi nặng trước.
Một Vết Nứt là mèo đực trưởng thành nên trọng lượng không hề nhẹ, cộng thêm một số đồ linh tinh, cũng may là thể chất của Mặc Phi khá tốt bằng không đã bắt xe từ lâu rồi.
Anh đi trên đường thở ngắn than dài, một chiếc ô tô đen trắng có dán chữ thực thi pháp luật trên cửa dừng lại bên cạnh anh.
Cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt của cảnh sát Tiểu Từ hết sức quen thuộc.
“Thật là đúng lúc.” Cảnh sát Tiểu Từ nhìn anh cười nói: “Túi lớn túi nhỏ, lên xe đi, tôi đưa anh về.”
Mặc Phi nhìn anh ta rồi lại nhìn chiếc xe: “Lạm dụng xe công à?”
“Không tính.” Cảnh sát Tiểu Từ khởi động xe, giải thích: “Vốn dĩ đang đi tìm anh mà.”
“Người được cứu đã tỉnh từ tối hôm qua rồi, hôm nay nói muốn gặp anh một lần.” Cảnh sát Tiểu Từ đưa tay ra hiệu mời: “Đương nhiên anh có thể lựa chọn không đi, vậy tôi có thể dùng xe đưa anh về, chỉ là một chuyến xe miễn phí thôi mà.”
Mặc Phi đưa mình và con mèo lên xe, thắt dây an toàn xong, khó hiểu hỏi: “Chút chuyện nhỏ này gọi điện là được rồi, còn phải cố ý đi một chuyến sao?”
“Điều kiện tiên quyết để gọi điện thoại là chúng ta có thể gọi được cho nhau.” Cảnh sát Tiểu Từ mỉm cười: “Anh nghĩ tại sao tôi lại lái xe công?”
Không liên lạc được với Mặc Phi, anh ta sẽ băn khoăn không biết liệu hung thủ có đến trả thù không, cảnh sát Đường cũng phân tích dù trả thù cũng không nhanh đến thế nên bảo anh ta đến xem tình hình trước.
Mặc Phi lấy điện thoại di động ra xem, mỉm cười xin lỗi: “Tôi đang để im lặng, xin lỗi.”
Điện thoại để im lặng hàng năm nên anh hay bỏ lỡ hàng loạt tin nhắn.
Cảnh sát Tiểu Từ lắc đầu, anh ta bày tỏ bản thân không để ý: “Vậy anh có muốn đi gặp người kia không?”
“Đi đi.” Mặc phi gật đầu: “Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Cảnh sát Tiểu Từ dứt khoát lái xe sang một con đường khác, miệng vẫn tán gẫu với anh: “Anh nuôi mèo à?”
“Đúng vậy, tôi nhặt được một con mèo đen, trừ tà đổi vận, ha ha ha.” Mặc Phi nhìn Một Vết Nứt bên trong túi mèo, chỉ có thể nở nụ cười ngốc nghếch.
Dĩ nhiên cảnh sát Tiểu Từ không tin vào bất cứ mê tín phong kiến nào nhưng anh ta cũng không có ý kiến gì đối với loại chuyện này, cũng chỉ là một điềm lành mà thôi.
Trong nhà nhiều người trong đội cảnh sát cũng cũng bùa hộ mệnh cầu bình an, coi như an ủi một chút trong mà thôi.
Khi Mặc Phi đến, nó vẫn còn đang nhàn nhã liếm lông.
Bác sĩ thú y cũng mỉm cười chào đón khi thấy Mặc Phi.
Một Vết Nứt đã hồi phục rất tốt, tính cách không tệ và lá gan cũng rất lớn.
Những động vật nhỏ từng bị ngược đãi sẽ không thân thiết với con người, bác sĩ thú ý còn tưởng rằng Một Vết Nứt không phải là mèo hoang được Mặc Phi giải cứu.
Thật không nhìn ra người đàn ông ác quỷ này lại có trái tim sáng như vàng.
Mặc Phi không chịu nổi ánh nhìn thân thiện của bác sĩ thú y.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi giấc mơ nên anh luôn cảm thấy ánh mắt của bác sĩ thú ý quá thân thiện như đang muốn “ứ ừ” với mình vậy.
Nhìn thấy Một Vết Nứt lạnh lùng như vậy, Mặc Phi ôm lấy con mèo như thể rất yêu quý nó: “Nói như vậy chắc hẳn Một Vết Nứt không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Chỗ ở và thức ăn cho mèo đều đã chuẩn bị xong, tôi có thể đưa nó về chưa?”
“Có thể.” Bác sĩ thú y cười gật đầu: “Mèo đen nhỏ thật có phúc.”
Mặc Phi nghi ngờ nghiêng đầu: “Mèo đen nhỏ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ thú y chỉ vào Một Vết Nứt: “Ngày thứ hai tôi mới phát hiện ra nó là một con mèo đen, đưa nó ra ngoài ánh sáng có thể nhìn ra màu lông của nó là màu đỏ.”
Nghe vậy, Mặc Phi giơ thẳng Một Vết Nứt lên.
Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, con mèo vốn đen thui lại có vầng sáng màu đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng này.” Mặc Phi lẩm bẩm, ngay sau đó mắt phát sáng: “Mèo đen trừ tà!”
Bác sĩ thú y hơi sửng sốt, gật đầu: “Cũng có giả thuyết này.”
Lần này, Mặc Phi không ngại làm sợ Một Vết Nứt, hơn nữa anh cũng đã chi rất nhiều tiền cho nó nên hôn hít sờ mó rất nhiệt tình: “ y da, sau này mày chính mèo trong nhà tao, xin chỉ giáo nhiều hơn, bảo vệ nhà an toàn nhé!”
Con mèo đen nằm ưu nhã trong lòng anh, kêu meo meo một cách dè dặt.
Nhìn thấy khung cảnh chiều chuộng hài hòa giữa người và thú cưng, bác sĩ thú y cũng nở nụ cười vui mừng——sau đó bác sĩ đề nghị Mặc Phi mua túi mèo, gậy giải trí, đồ đóng hộp và các đồ dùng khác.
Khi Mặc Phi xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa bệnh viện thú cưng, anh luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Hình như lần trước cũng như thế.
Đây có phải chỗ tiêu tiền không vậy?
Mé, cứ tới một lần là tốn một tháng tiền nhà.
Nhìn lại, dù bệnh viện dành cho người hay thú cưng thì vẫn kinh khủng.
Mặc Phi xách túi lớn túi nhỏ nên không tiện đạp xe nhưng lại không muốn bắt xe nên chỉ đành xách túi nặng trước.
Một Vết Nứt là mèo đực trưởng thành nên trọng lượng không hề nhẹ, cộng thêm một số đồ linh tinh, cũng may là thể chất của Mặc Phi khá tốt bằng không đã bắt xe từ lâu rồi.
Anh đi trên đường thở ngắn than dài, một chiếc ô tô đen trắng có dán chữ thực thi pháp luật trên cửa dừng lại bên cạnh anh.
Cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt của cảnh sát Tiểu Từ hết sức quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật là đúng lúc.” Cảnh sát Tiểu Từ nhìn anh cười nói: “Túi lớn túi nhỏ, lên xe đi, tôi đưa anh về.”
Mặc Phi nhìn anh ta rồi lại nhìn chiếc xe: “Lạm dụng xe công à?”
“Không tính.” Cảnh sát Tiểu Từ khởi động xe, giải thích: “Vốn dĩ đang đi tìm anh mà.”
“Người được cứu đã tỉnh từ tối hôm qua rồi, hôm nay nói muốn gặp anh một lần.” Cảnh sát Tiểu Từ đưa tay ra hiệu mời: “Đương nhiên anh có thể lựa chọn không đi, vậy tôi có thể dùng xe đưa anh về, chỉ là một chuyến xe miễn phí thôi mà.”
Mặc Phi đưa mình và con mèo lên xe, thắt dây an toàn xong, khó hiểu hỏi: “Chút chuyện nhỏ này gọi điện là được rồi, còn phải cố ý đi một chuyến sao?”
“Điều kiện tiên quyết để gọi điện thoại là chúng ta có thể gọi được cho nhau.” Cảnh sát Tiểu Từ mỉm cười: “Anh nghĩ tại sao tôi lại lái xe công?”
Không liên lạc được với Mặc Phi, anh ta sẽ băn khoăn không biết liệu hung thủ có đến trả thù không, cảnh sát Đường cũng phân tích dù trả thù cũng không nhanh đến thế nên bảo anh ta đến xem tình hình trước.
Mặc Phi lấy điện thoại di động ra xem, mỉm cười xin lỗi: “Tôi đang để im lặng, xin lỗi.”
Điện thoại để im lặng hàng năm nên anh hay bỏ lỡ hàng loạt tin nhắn.
Cảnh sát Tiểu Từ lắc đầu, anh ta bày tỏ bản thân không để ý: “Vậy anh có muốn đi gặp người kia không?”
“Đi đi.” Mặc phi gật đầu: “Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Cảnh sát Tiểu Từ dứt khoát lái xe sang một con đường khác, miệng vẫn tán gẫu với anh: “Anh nuôi mèo à?”
“Đúng vậy, tôi nhặt được một con mèo đen, trừ tà đổi vận, ha ha ha.” Mặc Phi nhìn Một Vết Nứt bên trong túi mèo, chỉ có thể nở nụ cười ngốc nghếch.
Dĩ nhiên cảnh sát Tiểu Từ không tin vào bất cứ mê tín phong kiến nào nhưng anh ta cũng không có ý kiến gì đối với loại chuyện này, cũng chỉ là một điềm lành mà thôi.
Trong nhà nhiều người trong đội cảnh sát cũng cũng bùa hộ mệnh cầu bình an, coi như an ủi một chút trong mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro