Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 33
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Vẻ mặt của Mặc Phi nghiêm túc hẳn lên: “Không phải thiếu tiền mà là rất muốn kiếm tiền.”
Tốt nhất là kiếm tiền nhanh chóng, tốt hơn nữa là kiếm tiền nhanh chóng mà không cần tốn nhiều sức lực.
Đáng tiếc là tiền tới nhanh nhất và thoải mái nhất đều nằm trong luật hình sự, nếu làm điều đó thì thật sự không bao giờ vươn mình lên được, liệu có làm được hay không?
Dường như Cơ Hành Ngọc có suy nghĩ gì đó gật đầu.
“Đã gặp người rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi về chơi mèo được chưa?” Mặc Phi còn nhớ Một Vết Nứt vẫn đang ở trên xe.
Đây chính là mèo đen được chính chủ cửa hàng thú cưng chứng nhận.
Trừ tà đổi vận lại còn có thể phù hộ anh phát tài, mèo thần tài nhỏ.
Chẳng phải phục vụ mèo thần tài tốt hơn là xem một một mỹ nam bị bệnh sao?
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn Cơ Hành Ngọc, thấy cậu không lên tiếng ngăn cản nên gật đầu: “Được, tôi đưa anh về.”
Trước khi ra ngoài, cảnh sát Tiểu Từ đóng cửa lại và không quên dặn dò Cơ Hành Ngọc: “Chúng tôi sẽ sớm bắt được hung thủ, cậu nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Cơ Hành Ngọc mỉm cười gật đầu, sau khi đám người rời đi, cậu bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể kiếm tiền cho ân nhân cứu mạng.
Mặc dù Mặc Phi nói không cần nhưng với sự giáo dục nhận được từ nhỏ không cho phép cậu không bày tỏ gì cả.
Chỉ là đúng như Mặc Phi nói, dáng vẻ bây giờ của cậu thực sự không thể giúp được anh, có lẽ chỉ có thể trở về.
Cơ Hành Ngọc thở dài.
Xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn không giấu được người nhà nên cúi đầu thì cứ cúi đầu đi.
Lần này, cảnh sát Tiểu Từ không chỉ đưa Mặc Phi về đến cổng khu dân cư mà còn xách đồ về tận nhà.
Môi trường ở khu dân cư cũ không được tốt lắm nhưng phòng của Mặc Phi rất sạch sẽ và ngăn nắp, nội thất có màu sắc hài hòa và trông rất thoải mái.
Sau khi về đến nhà, Mặc Phi mở túi mèo ra và để Một Vết Nứt đi ra ngoài hoạt động.
Những con mèo mới về đến nhà thường sẽ hơi căng thẳng nhưng quả thật Một Vết Nứt hơi khác với những con mèo bình thường.
Nó đi quanh phòng như đang tuần tra, cuối cùng nằm xuống ghế sô pha với tư thế quen thuộc.
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn cũng rất vui vẻ: “Trông con mèo này thật oai phong.”
“Quả thật ra phi phàm.” Mặc phi gật đầu đồng ý: “Hy vọng nó có thể phù hộ tôi phát tài phát lộc không tốn nhiều công sức, giàu trong một đêm.”
Biểu cảm của cảnh sát Tiểu Từ hơi cứng đờ, anh ta nhìn về phía Mặc Phi với vẻ cảnh cáo: “Nếu như anh muốn làm chuyện gì trái pháp luật thì hãy suy nghĩ kỹ trước đã, tôi với thầy sẽ không tha cho anh đâu.”
“Đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, anh không cần nhạy cảm như vậy đâu.” Mặc Phi thờ ơ xua tay, thêm nước và thức ăn cho Một Vết Nứt.
“Tốt nhất là như vậy.” Cảnh sát Tiểu Từ nói xong, anh ta nhìn quanh trước cửa sổ nhà Mặc Phi.
Mặc Phi thành kính đặt nước và thức ăn cho Một Vết Nứt, nhìn thấy hành động của cảnh sát Tiểu Từ, trong đầu anh lóe lên một tia sáng: “Anh giúp tôi kiểm tra xem có camera hay thiết bị nhìn trộm không?”
Cảnh sát Tiểu Từ tức giận trừng anh: “Đúng vậy.”
Mặc Phi lập tức chân chó đưa cho anh ta một ly nước: “Mời ngài uống trà.”
Suýt chút nữa cảnh sát Tiểu Từ bị sặc nước bọt.
Anh ta nhìn khuôn mặt vừa xấu xa nhưng đẹp trai của Mặc Phi, luôn cảm thấy anh không phải là người mà là là một con husky đội lốt người.
Khi ở đồn cảnh sát cùng với cảnh sát Đường và Lý Thương Ngư, bọn họ thực sự có cái nhìn chung về Mặc Phi——đây nhất định không phải là một người phi thường.
Cảnh sát Tiểu Từ cũng mơ hồ nhận ra.
Nhưng dù anh ta nhìn Mặc Phi thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng vẫn không thể cảm nhận được sự phi thường như hai vị tiền bối nói.
Người này chỉ đẹp trai một chút, trông hơi xấu xa, tinh thần hơi không bình thường, đầu óc hơi có bệnh…Haizz, thôi vậy
Cảnh sát Tiểu Từ suy nghĩ và nhìn về phía Mặc Phi với ánh mắt thâm thúy.
Nói như vậy, chắc hẳn nên đưa người như vậy vào bệnh viện tâm thần có lẽ khá an toàn hơn chăng?
Có điều nhìn Mặc Phi đang cười như một con chó ngốc nghếch khiến cảnh sát Tiểu Từ mệt mỏi thở dài.
Thôi bỏ đi, trước khi phạm pháp cứ để anh nhảy đi.
Nếu như loại trừ vấn đề nghề nghiệp thì cảnh sát Tiểu Từ nghĩ rằng làm bạn với Mặc Phi sẽ rất thú vị.
Nhưng bây giờ anh ta cần phụ trách sự an toàn cá nhân của Mặc Phi.
Hiển nhiên cứ để anh chạy loạn bên ngoài là không an toàn.
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn quanh nhà Mặc Phi và không tìm thấy camera ẩn hay ký hiệu đặc biệt nào.
Đây cũng là một tin tức tốt.
Bất kể ai đang quan sát Mặc Phi trong chỗ tối, chí ít bây giờ đối phương chưa tiếp cận đến nhà Mặc Phi.
“Gần đây, tốt nhất là anh nên bớt ra ngoài, chú ý đề phòng người đến gõ cửa.” Cảnh sát Tiểu Từ nghiêm túc như đang dặn dò một đứa trẻ 8 tuổi không có người lớn ở nhà vậy.
Tốt nhất là kiếm tiền nhanh chóng, tốt hơn nữa là kiếm tiền nhanh chóng mà không cần tốn nhiều sức lực.
Đáng tiếc là tiền tới nhanh nhất và thoải mái nhất đều nằm trong luật hình sự, nếu làm điều đó thì thật sự không bao giờ vươn mình lên được, liệu có làm được hay không?
Dường như Cơ Hành Ngọc có suy nghĩ gì đó gật đầu.
“Đã gặp người rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi về chơi mèo được chưa?” Mặc Phi còn nhớ Một Vết Nứt vẫn đang ở trên xe.
Đây chính là mèo đen được chính chủ cửa hàng thú cưng chứng nhận.
Trừ tà đổi vận lại còn có thể phù hộ anh phát tài, mèo thần tài nhỏ.
Chẳng phải phục vụ mèo thần tài tốt hơn là xem một một mỹ nam bị bệnh sao?
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn Cơ Hành Ngọc, thấy cậu không lên tiếng ngăn cản nên gật đầu: “Được, tôi đưa anh về.”
Trước khi ra ngoài, cảnh sát Tiểu Từ đóng cửa lại và không quên dặn dò Cơ Hành Ngọc: “Chúng tôi sẽ sớm bắt được hung thủ, cậu nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Cơ Hành Ngọc mỉm cười gật đầu, sau khi đám người rời đi, cậu bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể kiếm tiền cho ân nhân cứu mạng.
Mặc dù Mặc Phi nói không cần nhưng với sự giáo dục nhận được từ nhỏ không cho phép cậu không bày tỏ gì cả.
Chỉ là đúng như Mặc Phi nói, dáng vẻ bây giờ của cậu thực sự không thể giúp được anh, có lẽ chỉ có thể trở về.
Cơ Hành Ngọc thở dài.
Xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn không giấu được người nhà nên cúi đầu thì cứ cúi đầu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, cảnh sát Tiểu Từ không chỉ đưa Mặc Phi về đến cổng khu dân cư mà còn xách đồ về tận nhà.
Môi trường ở khu dân cư cũ không được tốt lắm nhưng phòng của Mặc Phi rất sạch sẽ và ngăn nắp, nội thất có màu sắc hài hòa và trông rất thoải mái.
Sau khi về đến nhà, Mặc Phi mở túi mèo ra và để Một Vết Nứt đi ra ngoài hoạt động.
Những con mèo mới về đến nhà thường sẽ hơi căng thẳng nhưng quả thật Một Vết Nứt hơi khác với những con mèo bình thường.
Nó đi quanh phòng như đang tuần tra, cuối cùng nằm xuống ghế sô pha với tư thế quen thuộc.
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn cũng rất vui vẻ: “Trông con mèo này thật oai phong.”
“Quả thật ra phi phàm.” Mặc phi gật đầu đồng ý: “Hy vọng nó có thể phù hộ tôi phát tài phát lộc không tốn nhiều công sức, giàu trong một đêm.”
Biểu cảm của cảnh sát Tiểu Từ hơi cứng đờ, anh ta nhìn về phía Mặc Phi với vẻ cảnh cáo: “Nếu như anh muốn làm chuyện gì trái pháp luật thì hãy suy nghĩ kỹ trước đã, tôi với thầy sẽ không tha cho anh đâu.”
“Đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, anh không cần nhạy cảm như vậy đâu.” Mặc Phi thờ ơ xua tay, thêm nước và thức ăn cho Một Vết Nứt.
“Tốt nhất là như vậy.” Cảnh sát Tiểu Từ nói xong, anh ta nhìn quanh trước cửa sổ nhà Mặc Phi.
Mặc Phi thành kính đặt nước và thức ăn cho Một Vết Nứt, nhìn thấy hành động của cảnh sát Tiểu Từ, trong đầu anh lóe lên một tia sáng: “Anh giúp tôi kiểm tra xem có camera hay thiết bị nhìn trộm không?”
Cảnh sát Tiểu Từ tức giận trừng anh: “Đúng vậy.”
Mặc Phi lập tức chân chó đưa cho anh ta một ly nước: “Mời ngài uống trà.”
Suýt chút nữa cảnh sát Tiểu Từ bị sặc nước bọt.
Anh ta nhìn khuôn mặt vừa xấu xa nhưng đẹp trai của Mặc Phi, luôn cảm thấy anh không phải là người mà là là một con husky đội lốt người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi ở đồn cảnh sát cùng với cảnh sát Đường và Lý Thương Ngư, bọn họ thực sự có cái nhìn chung về Mặc Phi——đây nhất định không phải là một người phi thường.
Cảnh sát Tiểu Từ cũng mơ hồ nhận ra.
Nhưng dù anh ta nhìn Mặc Phi thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng vẫn không thể cảm nhận được sự phi thường như hai vị tiền bối nói.
Người này chỉ đẹp trai một chút, trông hơi xấu xa, tinh thần hơi không bình thường, đầu óc hơi có bệnh…Haizz, thôi vậy
Cảnh sát Tiểu Từ suy nghĩ và nhìn về phía Mặc Phi với ánh mắt thâm thúy.
Nói như vậy, chắc hẳn nên đưa người như vậy vào bệnh viện tâm thần có lẽ khá an toàn hơn chăng?
Có điều nhìn Mặc Phi đang cười như một con chó ngốc nghếch khiến cảnh sát Tiểu Từ mệt mỏi thở dài.
Thôi bỏ đi, trước khi phạm pháp cứ để anh nhảy đi.
Nếu như loại trừ vấn đề nghề nghiệp thì cảnh sát Tiểu Từ nghĩ rằng làm bạn với Mặc Phi sẽ rất thú vị.
Nhưng bây giờ anh ta cần phụ trách sự an toàn cá nhân của Mặc Phi.
Hiển nhiên cứ để anh chạy loạn bên ngoài là không an toàn.
Cảnh sát Tiểu Từ nhìn quanh nhà Mặc Phi và không tìm thấy camera ẩn hay ký hiệu đặc biệt nào.
Đây cũng là một tin tức tốt.
Bất kể ai đang quan sát Mặc Phi trong chỗ tối, chí ít bây giờ đối phương chưa tiếp cận đến nhà Mặc Phi.
“Gần đây, tốt nhất là anh nên bớt ra ngoài, chú ý đề phòng người đến gõ cửa.” Cảnh sát Tiểu Từ nghiêm túc như đang dặn dò một đứa trẻ 8 tuổi không có người lớn ở nhà vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro