Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng

Chương 38

Dư Tứ Nguyên

2024-10-01 09:17:02

Giọng ông chủ nghe có vẻ không hài lòng: "Không đến thì lôi cổ nó lại đây, còn cần tao dạy mày sao?"

"Đó là vi phạm pháp luật, ông chủ ạ," người đàn ông nhắc nhở. "Và anh chàng kia biết chơi dao, tôi sợ anh ta đâm tôi."

Ông chủ im lặng một lúc, rồi nói: "Cứ bảo là tao muốn gặp nó để bàn chuyện công việc, dẫn thẳng nó đến nhà hàng."

"Vậy tôi có thể tiết lộ danh tính của ông cho anh ta không?" người đàn ông hỏi. "Bây giờ ngay cả trẻ con 8 tuổi cũng biết không được đi theo người lạ."

"Được thôi."

Nói xong hai chữ cuối cùng, ông chủ cúp máy.

Có một ông chủ biij hội chứng ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì như vậy, người đàn ông cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng nghĩ đến đây là người trả lương cho mình, anh ta lại có thể tiếp tục làm việc.

Người đàn ông một lần nữa đuổi theo Mặc Phi và người kia, mỉm cười nói: "Hai vị, ông chủ của chúng tôi muốn trao đổi về hợp tác kinh doanh với hai vị, xin vui lòng dành cho chúng tôi chút thời gian."

Công việc luôn được Lữ Xuân Thu xử lý.

Chị ấy nghi ngờ nhìn người đàn ông: "Ông chủ của anh là ai?"

"Cơ Hành Giản," người đàn ông thành thật nói, "Cô có thể lên mạng tìm kiếm thông tin về ông ấy."

Lữ Xuân Thu bán tín bán nghi mở Baidu, quả nhiên tìm thấy thông tin cá nhân của Cơ Hành Giản.

Một doanh nhân ngoài 40 tuổi, sở hữu một số thương hiệu thời trang khá nổi tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng tôi không quen ông ta, tại sao ông ta lại muốn hợp tác với chúng tôi?" Lữ Xuân Thu không hiểu, quay sang Mặc Phi, "Anh có quen ông ta à?"

Mặc Phi ngu ngơ lắc đầu.

Anh chỉ biết rằng mình sắp có việc làm trở lại.

Còn tiền tiết kiệm chưa tiêu hết, anh không muốn đi làm.

"Cái này..." người đàn ông tạm thời không biết giải thích thế nào, "Chờ đến khi hai người gặp nhau rồi sẽ biết."

"Ông chủ đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chỉ chờ hai người thôi."

"Nhưng chúng tôi không quen ông chủ của anh, đột nhiên mời chúng tôi qua đó cũng quá thất lễ nhỉ." Lữ Xuân Thu nhíu mày nói.

Mặc dù họ chỉ là diễn viên đóng vai quần chúng và quản lý, nhưng cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn, không cần phải quan tâm đến những kẻ kỳ quặc như vậy.

Mặc Phi cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."

"Khụ khụ." Người đàn ông khẽ ho để giải tỏa sự bối rối, "Hai người không cần lo lắng, chúng tôi làm ăn hợp pháp, chỉ muốn trao đổi một số chuyện với hai người, nhân tiện mời hai người đi ăn tối mà thôi."

Cũng do ông chủ mắc bệnh “tuổi dậy thì”, nhất quyết không chịu nói thẳng, nếu không thì đâu đến nỗi rắc rối thế này.

Lữ Xuân Thu nhíu mày suy nghĩ một lúc, hỏi Mặc Phi: "Còn cậu? Cậu nghĩ thế nào?"

Mặc Phi lắc đầu: "Tùy vào ý kiến của chị thôi, chị không muốn đi thì không cần đi, chị muốn đi thì tôi cũng đi cùng chị."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh giơ cao chiếc khóa chữ U trong tay: "Nếu người kia chỉ muốn bàn chuyện làm ăn thì đôi bên tốt đẹp, nếu có ý đồ xấu, tôi sẽ dùng khóa đánh ông ta để chị chạy trước."

Lữ Xuân Thu cảm động xen lẫn lo lắng: "Cậu bé này... học ở đâu ra vậy."

"Được rồi." Lữ Xuân Thu chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

Nếu đúng như người đàn ông này nói chỉ là bàn chuyện công việc thì họ hoàn toàn không có lý do để từ chối.

Còn nếu là quy tắc ngầm... thì hãy để Mặc Phi dùng khóa xử lý ông ta!

“Tiểu Ngọc, em bảo anh nên quay mặt trái hay mặt phải khi người đó đến?”

Bên trong một phòng riêng của nhà hàng, một người đàn ông mặc vest lịch lãm đang đi đi lại lại quanh chiếc bàn tròn. Anh ta lúc thì ngồi bên trái, lúc thì ngồi bên phải, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt suy tư: "Biểu cảm này thế nào? Có đủ dọa người ta không? Đảm bảo dọa cho cái ngôi sao nhỏ kia ngoan ngoãn nghe lời."

Cơ Hành Ngọc thở dài, nở một nụ cười mệt mỏi: "Anh không cần phải cố ý diễn, chỉ cần giữ nguyên trạng thái này là đủ dọa người ta rồi."

"Không được, dù sao cũng phải làm bộ làm tịch chứ."Cơ Hành Giản phản đối, "Lỡ đâu cậu ta ta là kẻ tham lam vô đáy, muốn báo đáp ơn nghĩa một cách vụ lợi hoặc muốn lợi dụng danh tiếng của tôi thì sao? Tôi nghe nói trong giới showbiz có rất nhiều người như vậy, tâm địa họ đều đen tối."

"Không đâu." Khuôn mặt Cơ Hành Ngọc tràn đầy vẻ bất lực, "Anh ấy là người tốt, trước đây khi em nói muốn báo đáp anh ấy, anh ấy còn bảo không cần."

Cơ Hành Giản như bị ai đó châm vào mông mà bật dậy, "Em biết cậu ta chân thành hay lừa em không? Cậu ta là diễn viên mà, lỡ đâu cậu ta giả vờ như vậy chỉ để lừa những đứa ngây thơ như em thì sao?"

"Em trai à, em có thể tỉnh táo một chút được không?”

Nếu không phải vì Cơ Hành Ngọc đang bị thương,Cơ Hành Giản thật muốn túm lấy thằng em trai của mình mà lắc mạnh, hễ có thể lắc cho nó tỉnh ngộ ra thì càng tốt.

"Em đẹp trai, vẽ đẹp, tính cách tốt, lại còn ngây thơ, những kẻ lừa đảo ngoài kia thích lừa những đứa ngốc nghếch như em nhất đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng

Số ký tự: 0