Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 6
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Mặc Phi đánh giá rằng, nếu như bộ phim này được công chiếu cũng có thể thành công về mặt doanh thu phòng vé, có điều rating có lẽ sẽ không cao cho lắm.
Việc này cũng sắp trở thành phong cách thường ngày của đạo diễn Vương rồi.
Điều quan trọng nhất trong bộ phim này là nam chính, giai đoạn đầu dịu dàng đáng tin cậy bao nhiêu, đến sau này khi bị vạch trần bộ mặt thật của tên sát nhân điên cuồng thì phải có được bấy nhiêu sự điên rồ tương phản.
Giang Thiếu Ngu hứa hẹn cho Mặc Phi là nam phụ số năm, một nhân vật ít nói và cũng không có quá nhiều cảnh quay trong nhóm, theo thiết lập trong kịch bản thì người này là nam thần lạnh lùng và khôi ngô nhất trong nhóm.
Không tính là quan trọng, thế nhưng lại có cảnh quay và lời thoại, thiết lập nhân vật khá ổn, là một món quà đền ơn vô cùng thích hợp.
Mặc Phi đến đoàn làm phim xong lập tức đi gặp người dẫn đầu.
Đạo diễn Vương vừa nhìn mặt anh đã tỏ vẻ vào đoàn làm phim không thành vấn đề, không cần casting nữa. Nhân vật này chỉ là bình hoa bán mặt, anh chỉ cần đứng đó không làm gì hết là đủ rồi.
Nam thần xa cách, dù không có biểu cảm hay lời thoại nào, chỉ cần gương mặt đẹp trai là được.
“Chỉ là cậu...” Đạo diễn Vương có chút xoắn xuýt, không biết nên hình dung thế nào: “Khí chất này của cậu có thể đừng có từ bi khoan dung như vậy được không? Không biết còn tưởng rằng trong đội ngũ của vai chính có thêm một hòa thượng giữ tóc tu hành đấy.”
Mặc Phi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đổi thẻ bài rồi.
Anh làm dấu tay OK: “Đạo diễn yên tâm, tôi chắc chắn có thể điều chỉnh xong lúc khởi quay.”
Có lời bảo đảm này của anh, lúc này đạo diễn Vương mới bỏ qua việc này.
Từ trước đến giờ, nhịp độ quay phim của ông ấy đều rất nhanh, các bộ phim thương mại đều có tốc độ nhanh.
Quay nhanh, biên tập nhanh, công chiếu nhanh, lấy lại vốn cũng nhanh, cuối cùng bị lãng quên cũng nhanh luôn.
Đoàn làm phim của đạo diễn Vương đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi từ buổi sáng. Mặc Phi ăn chùa cơm hộp ở đoàn, sau khi nhận được kịch bản bèn ngồi đợi trong góc đợi đến chiều quay phim.
Anh vừa ăn cơm hộp với thịt xào ớt xanh nhiều dầu mỡ, vừa tìm lời thoại của mình trong kịch bản, chuẩn bị học thuộc lòng.
“Ừ.”
“Vậy à?”
“Không thể nào?”
“Chạy mau!”
“Là cậu sao?”
Hết rồi.
Mặc Phi đặt hộp cơm xuống, hai mắt trống rỗng.
Chẳng trách đạo diễn Vương nói không cần casting, tổng số lời thoại của nhân vật này trong cả bộ phim cũng không nhiều bằng một câu thoại của nữ chính, đổi một người câm rồi lồng tiếng ở hậu kỳ cũng được nữa.
Anh thở dài, ném hộp cơm dùng một lần vào thùng rác, yên lặng chờ đến mười hai giờ trưa.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mặc Phi nhìn thẻ [Phật tử] dần dần trở nên phai mờ rồi biến mất.
Nụ cười trên mặt anh còn chưa kịp bung lụa, một tia sáng đen ngòm đã ngưng tụ lại... [Jack the Ripper].
[Thân phận: Jack the Ripper
Chủ động: Sử dụng dao thành thạo (Mặc kệ các loại dao lớn nhỏ đều là bạn đồng hành tốt nhất của bạn, xin hãy kề vai sát cánh với bọn họ đi!)
Am hiểu về cấu tạo thân thể người (Thời buổi này, giết người mà không có chút kiến thức năng lực nào cũng không làm được việc giết người mổ bụng bằng một nhát đâu!)
Bị động: Cuồng đồ ngoài vòng pháp luật (Không đâm chết mấy người sẽ không có cách nào mang lại cảm giác này cho người, mời bạn tận hưởng ánh mắt kính sợ của con người.)
Nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật (Hung thủ không sa lưới thật sự tồn tại ư? Cảm giác tồn tại sẽ giảm xuống khi đứng trong góc.)
Kỹ năng bảo lưu: Thiêu thân lao vào lửa.]
Mặc Phi xem xong, hai mắt tối sầm.
[Jack the Ripper] thì thôi đi, mấy kỹ năng đặt chung với nhau thoạt nhìn cũng chẳng có vấn đề gì to tát, thế nhưng tại sao kỹ năng bảo lưu từ [Phật tử] lại là [Thiêu thân lao vào lửa] hả?
Anh không mong muốn [Kim Cương nộ mục], chỉ là [Chúng sinh bình đẳng] cũng được mà! [Tinh thông Phật pháp] cũng tốt thôi!
Tại sao lại là [Thiêu thân lao vào lửa] zị?
Xác suất 1/6 mà lại xui xẻo như thế ư?
Trên người Mặc Phi tỏa ra oán hận nồng nặc.
Nhân viên làm việc đã cầm loa gọi diễn viên tập hợp, giọng nói liền trở nên lắp bắp lúc trông thấy anh.
“Cái, cái đó, báo cảnh sát đi!”
Việc này cũng sắp trở thành phong cách thường ngày của đạo diễn Vương rồi.
Điều quan trọng nhất trong bộ phim này là nam chính, giai đoạn đầu dịu dàng đáng tin cậy bao nhiêu, đến sau này khi bị vạch trần bộ mặt thật của tên sát nhân điên cuồng thì phải có được bấy nhiêu sự điên rồ tương phản.
Giang Thiếu Ngu hứa hẹn cho Mặc Phi là nam phụ số năm, một nhân vật ít nói và cũng không có quá nhiều cảnh quay trong nhóm, theo thiết lập trong kịch bản thì người này là nam thần lạnh lùng và khôi ngô nhất trong nhóm.
Không tính là quan trọng, thế nhưng lại có cảnh quay và lời thoại, thiết lập nhân vật khá ổn, là một món quà đền ơn vô cùng thích hợp.
Mặc Phi đến đoàn làm phim xong lập tức đi gặp người dẫn đầu.
Đạo diễn Vương vừa nhìn mặt anh đã tỏ vẻ vào đoàn làm phim không thành vấn đề, không cần casting nữa. Nhân vật này chỉ là bình hoa bán mặt, anh chỉ cần đứng đó không làm gì hết là đủ rồi.
Nam thần xa cách, dù không có biểu cảm hay lời thoại nào, chỉ cần gương mặt đẹp trai là được.
“Chỉ là cậu...” Đạo diễn Vương có chút xoắn xuýt, không biết nên hình dung thế nào: “Khí chất này của cậu có thể đừng có từ bi khoan dung như vậy được không? Không biết còn tưởng rằng trong đội ngũ của vai chính có thêm một hòa thượng giữ tóc tu hành đấy.”
Mặc Phi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đổi thẻ bài rồi.
Anh làm dấu tay OK: “Đạo diễn yên tâm, tôi chắc chắn có thể điều chỉnh xong lúc khởi quay.”
Có lời bảo đảm này của anh, lúc này đạo diễn Vương mới bỏ qua việc này.
Từ trước đến giờ, nhịp độ quay phim của ông ấy đều rất nhanh, các bộ phim thương mại đều có tốc độ nhanh.
Quay nhanh, biên tập nhanh, công chiếu nhanh, lấy lại vốn cũng nhanh, cuối cùng bị lãng quên cũng nhanh luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn làm phim của đạo diễn Vương đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi từ buổi sáng. Mặc Phi ăn chùa cơm hộp ở đoàn, sau khi nhận được kịch bản bèn ngồi đợi trong góc đợi đến chiều quay phim.
Anh vừa ăn cơm hộp với thịt xào ớt xanh nhiều dầu mỡ, vừa tìm lời thoại của mình trong kịch bản, chuẩn bị học thuộc lòng.
“Ừ.”
“Vậy à?”
“Không thể nào?”
“Chạy mau!”
“Là cậu sao?”
Hết rồi.
Mặc Phi đặt hộp cơm xuống, hai mắt trống rỗng.
Chẳng trách đạo diễn Vương nói không cần casting, tổng số lời thoại của nhân vật này trong cả bộ phim cũng không nhiều bằng một câu thoại của nữ chính, đổi một người câm rồi lồng tiếng ở hậu kỳ cũng được nữa.
Anh thở dài, ném hộp cơm dùng một lần vào thùng rác, yên lặng chờ đến mười hai giờ trưa.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mặc Phi nhìn thẻ [Phật tử] dần dần trở nên phai mờ rồi biến mất.
Nụ cười trên mặt anh còn chưa kịp bung lụa, một tia sáng đen ngòm đã ngưng tụ lại... [Jack the Ripper].
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Thân phận: Jack the Ripper
Chủ động: Sử dụng dao thành thạo (Mặc kệ các loại dao lớn nhỏ đều là bạn đồng hành tốt nhất của bạn, xin hãy kề vai sát cánh với bọn họ đi!)
Am hiểu về cấu tạo thân thể người (Thời buổi này, giết người mà không có chút kiến thức năng lực nào cũng không làm được việc giết người mổ bụng bằng một nhát đâu!)
Bị động: Cuồng đồ ngoài vòng pháp luật (Không đâm chết mấy người sẽ không có cách nào mang lại cảm giác này cho người, mời bạn tận hưởng ánh mắt kính sợ của con người.)
Nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật (Hung thủ không sa lưới thật sự tồn tại ư? Cảm giác tồn tại sẽ giảm xuống khi đứng trong góc.)
Kỹ năng bảo lưu: Thiêu thân lao vào lửa.]
Mặc Phi xem xong, hai mắt tối sầm.
[Jack the Ripper] thì thôi đi, mấy kỹ năng đặt chung với nhau thoạt nhìn cũng chẳng có vấn đề gì to tát, thế nhưng tại sao kỹ năng bảo lưu từ [Phật tử] lại là [Thiêu thân lao vào lửa] hả?
Anh không mong muốn [Kim Cương nộ mục], chỉ là [Chúng sinh bình đẳng] cũng được mà! [Tinh thông Phật pháp] cũng tốt thôi!
Tại sao lại là [Thiêu thân lao vào lửa] zị?
Xác suất 1/6 mà lại xui xẻo như thế ư?
Trên người Mặc Phi tỏa ra oán hận nồng nặc.
Nhân viên làm việc đã cầm loa gọi diễn viên tập hợp, giọng nói liền trở nên lắp bắp lúc trông thấy anh.
“Cái, cái đó, báo cảnh sát đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro