Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 7
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
Giọng nhân viên đoàn phim trong loa truyền khắp phim trường khiến Mặc Phi bị đánh thức khỏi trạng thái tràn đầy oán niệm.
Anh lấy lại tinh thần, thấy toàn bộ người trong đoàn phim đồng loạt nhìn chăm chú vào mình.
Mặc Phi đỏ mặt: “Tôi, tôi… trên mặt tôi có dính gì dơ sao?”
Người của đoàn phim không thấy Mặc Phi có cái gì không đúng lại nhìn về phía nhân viên đang cầm loa.
Nhân viên kia cũng có chút xấu hổ.
Lúc nãy anh ta thấy Mặc Phi giống như nhìn thấy con rắn độc ẩm ướt nhớp nháp làm cho anh ta lạnh cả sống lưng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc đó anh ta theo bản năng muốn hô lên câu: "Báo cảnh sát đi!”
Chỉ là hiện tại nhìn lại, Mặc Phi chẳng khác nào mấy chàng trai ưa nhìn bình thường lại còn có chút thẹn thùng.
“Tập hợp tập hợp.” Nhân viên công tác hô lên.
Mặc Phi có chút không cam lòng mà nhìn chằm chằm “Thiêu thân lao vào lửa” một lát, vẫn thấy không có cách nào đối phó nó.
Còn có những kỹ năng mới giới thiệu kia.
Còn tỏ vẻ dễ thương, còn trêu chọc, con mẹ nó có tin thằng này lao vào đầu xe tải cho cả bọn chết chùm không?
Mặc Phi hung tợn ý đồ đe dọa cái thẻ bài này nhưng kết quả lại không có việc gì xảy ra.
Xem ra đe dọa là vô dụng, để anh tính lại xem sao.
Thôi thì chết vinh còn không bằng sống nhục, có thể sống ngày nào hay ngày đó, nhục thì nhục!
Trước đây đạo diễn Vương từng quay nhiều bộ điện ảnh "mì ăn liền” nên không chú trọng buổi khai máy lắm. Buổi sáng ông ấy tìm đủ người là buổi chiều lập cái bàn đốt mấy nén hương coi như là nghi thức khai máy.
Mặc Phi vẫn còn đang rối rắm kỹ năng “Jack the Ripper” kia.
Cái này nhìn không giống người tốt cho lắm ha!
“Phật tử” vừa ra thì giống như phật quang chiếu khắp, còn nếu "Jack the Ripper” xuất hiện thì có khi nào bị coi như tội phạm kêu gọi người ta tới đây bắt mình không?
Tuần trước tần suất Lữ Xuân Thu cứu người đã cao lắm rồi, còn cao hơn nữa thì chị ấy sẽ mắng anh tới chết thì thôi!
Anh trà trộn vào phòng hóa trang nhìn vào gương.
Dưới ảnh hưởng của "Cuồng đồ ngoài vòng pháp luật”, cả người Mặc Phi trở nên u ám, lạnh lẽo hơn hẳn.
Buổi sáng anh vẫn tản ra ánh sáng thánh thiện của cao tăng tựa như có thể khoan thứ mọi tội ác của thế gian. Mà hiện tại trong gương Mặc Phi rủ mắt, bộ dáng hờ hững, không chút để ý, thậm chí coi thường pháp luật. Khóe miệng anh nhếch lên, tựa như chỉ cần có chút không vui là sẽ lao ra “ban” cho người ta một đao chí mạng!
Mặc Phi bị hình ảnh của chính mình làm sợ tới mức kêu lên “What the fck?”, suýt nữa lùi về phía sau một bước.
Sự khác biệt trước và sau này không thể nói là nhỏ, như thể anh đã thay đổi hoàn toàn thành người khác!
Anh lấy điện thoại ra định tự chụp một bức selfie gửi cho Lữ Xuân Thu và anh cảnh sát trẻ tuổi mới kết bạn.
Người đầu tiên có thể là người phải vác thân đi cứu anh, người sau cũng rất có khả năng là người đích thân bắt anh lại.
Thôi thì phòng hờ trước là tốt nhất.
Trời cao chứng giám, anh chẳng làm gì cả, anh chỉ ăn một bữa cơm thôi, anh là người dân lương thiện đấy!
Mặc Phi cầm điện thoại đứng trước gương, màn hình nứt vỡ khiến anh không thấy rõ hiệu quả chụp, chỉ có thể nhăn mặt điều chỉnh liên tục.
Chuyên viên trang điểm thấy có một người kỳ lạ đứng chụp ảnh trước gương, cô ta bước tới vỗ vai anh: "Này, anh bạn, bây giờ là thời gian trang điểm của nữ diễn viên, đừng chiếm gương có được không?"
Mặc Phi liếc cô ta một cái, biểu cảm của chuyên viên trang điểm lập tức cứng đờ.
Ơ nhưng mà phản diện không phải nam chính sao? Nam chính đã trang điểm thành vai trùm cuối phản diện rồi à?
Ai có tay nghề tốt vậy, nhìn ghê quá...
Sau khi thấy biểu cảm của chuyên viên trang điểm thì anh nhận ra mình không còn là vị cao tăng được người gặp người thương nữa, mà là "Jack the Ripper" rất có thể sẽ bị các sứ giả chính nghĩa trừng trị, nghĩ vậy anh vội vàng nở một nụ cười cường điệu.
"Thật xin lỗi, lần đầu tôi vào đoàn phim lớn thế này, có chút tò mò về phòng trang điểm, tôi đi ngay bây giờ!"
Nói xong anh cúi người vừa xin lỗi liên tục, vừa đi ra ngoài, trong lòng cầu nguyện chuyên viên trang điểm này đừng có ý định báo cảnh sát hoặc báo cáo đạo diễn.
Nếu đánh mất cơ hội này thì anh sẽ bị Lữ Xuân Thu đánh chết!
Chắc chắn là như thế!
Chuyên viên trang điểm nhíu mày nhìn anh, cô ta bất ngờ giơ tay gọi anh lại: "Khoan đã!"
Mặc Phi giật mình, giữ nguyên tư thế cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ ngẩng đầu sẽ làm cô gái vô tội này sợ hãi.
Không ngờ cô ta bước tới trước mặt anh, rất nghiêm túc lấy điện thoại ra: "Anh bạn, để tôi chụp cho anh một tấm nhé?"
Mặc Phi ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"
Anh lấy lại tinh thần, thấy toàn bộ người trong đoàn phim đồng loạt nhìn chăm chú vào mình.
Mặc Phi đỏ mặt: “Tôi, tôi… trên mặt tôi có dính gì dơ sao?”
Người của đoàn phim không thấy Mặc Phi có cái gì không đúng lại nhìn về phía nhân viên đang cầm loa.
Nhân viên kia cũng có chút xấu hổ.
Lúc nãy anh ta thấy Mặc Phi giống như nhìn thấy con rắn độc ẩm ướt nhớp nháp làm cho anh ta lạnh cả sống lưng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc đó anh ta theo bản năng muốn hô lên câu: "Báo cảnh sát đi!”
Chỉ là hiện tại nhìn lại, Mặc Phi chẳng khác nào mấy chàng trai ưa nhìn bình thường lại còn có chút thẹn thùng.
“Tập hợp tập hợp.” Nhân viên công tác hô lên.
Mặc Phi có chút không cam lòng mà nhìn chằm chằm “Thiêu thân lao vào lửa” một lát, vẫn thấy không có cách nào đối phó nó.
Còn có những kỹ năng mới giới thiệu kia.
Còn tỏ vẻ dễ thương, còn trêu chọc, con mẹ nó có tin thằng này lao vào đầu xe tải cho cả bọn chết chùm không?
Mặc Phi hung tợn ý đồ đe dọa cái thẻ bài này nhưng kết quả lại không có việc gì xảy ra.
Xem ra đe dọa là vô dụng, để anh tính lại xem sao.
Thôi thì chết vinh còn không bằng sống nhục, có thể sống ngày nào hay ngày đó, nhục thì nhục!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây đạo diễn Vương từng quay nhiều bộ điện ảnh "mì ăn liền” nên không chú trọng buổi khai máy lắm. Buổi sáng ông ấy tìm đủ người là buổi chiều lập cái bàn đốt mấy nén hương coi như là nghi thức khai máy.
Mặc Phi vẫn còn đang rối rắm kỹ năng “Jack the Ripper” kia.
Cái này nhìn không giống người tốt cho lắm ha!
“Phật tử” vừa ra thì giống như phật quang chiếu khắp, còn nếu "Jack the Ripper” xuất hiện thì có khi nào bị coi như tội phạm kêu gọi người ta tới đây bắt mình không?
Tuần trước tần suất Lữ Xuân Thu cứu người đã cao lắm rồi, còn cao hơn nữa thì chị ấy sẽ mắng anh tới chết thì thôi!
Anh trà trộn vào phòng hóa trang nhìn vào gương.
Dưới ảnh hưởng của "Cuồng đồ ngoài vòng pháp luật”, cả người Mặc Phi trở nên u ám, lạnh lẽo hơn hẳn.
Buổi sáng anh vẫn tản ra ánh sáng thánh thiện của cao tăng tựa như có thể khoan thứ mọi tội ác của thế gian. Mà hiện tại trong gương Mặc Phi rủ mắt, bộ dáng hờ hững, không chút để ý, thậm chí coi thường pháp luật. Khóe miệng anh nhếch lên, tựa như chỉ cần có chút không vui là sẽ lao ra “ban” cho người ta một đao chí mạng!
Mặc Phi bị hình ảnh của chính mình làm sợ tới mức kêu lên “What the fck?”, suýt nữa lùi về phía sau một bước.
Sự khác biệt trước và sau này không thể nói là nhỏ, như thể anh đã thay đổi hoàn toàn thành người khác!
Anh lấy điện thoại ra định tự chụp một bức selfie gửi cho Lữ Xuân Thu và anh cảnh sát trẻ tuổi mới kết bạn.
Người đầu tiên có thể là người phải vác thân đi cứu anh, người sau cũng rất có khả năng là người đích thân bắt anh lại.
Thôi thì phòng hờ trước là tốt nhất.
Trời cao chứng giám, anh chẳng làm gì cả, anh chỉ ăn một bữa cơm thôi, anh là người dân lương thiện đấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Phi cầm điện thoại đứng trước gương, màn hình nứt vỡ khiến anh không thấy rõ hiệu quả chụp, chỉ có thể nhăn mặt điều chỉnh liên tục.
Chuyên viên trang điểm thấy có một người kỳ lạ đứng chụp ảnh trước gương, cô ta bước tới vỗ vai anh: "Này, anh bạn, bây giờ là thời gian trang điểm của nữ diễn viên, đừng chiếm gương có được không?"
Mặc Phi liếc cô ta một cái, biểu cảm của chuyên viên trang điểm lập tức cứng đờ.
Ơ nhưng mà phản diện không phải nam chính sao? Nam chính đã trang điểm thành vai trùm cuối phản diện rồi à?
Ai có tay nghề tốt vậy, nhìn ghê quá...
Sau khi thấy biểu cảm của chuyên viên trang điểm thì anh nhận ra mình không còn là vị cao tăng được người gặp người thương nữa, mà là "Jack the Ripper" rất có thể sẽ bị các sứ giả chính nghĩa trừng trị, nghĩ vậy anh vội vàng nở một nụ cười cường điệu.
"Thật xin lỗi, lần đầu tôi vào đoàn phim lớn thế này, có chút tò mò về phòng trang điểm, tôi đi ngay bây giờ!"
Nói xong anh cúi người vừa xin lỗi liên tục, vừa đi ra ngoài, trong lòng cầu nguyện chuyên viên trang điểm này đừng có ý định báo cảnh sát hoặc báo cáo đạo diễn.
Nếu đánh mất cơ hội này thì anh sẽ bị Lữ Xuân Thu đánh chết!
Chắc chắn là như thế!
Chuyên viên trang điểm nhíu mày nhìn anh, cô ta bất ngờ giơ tay gọi anh lại: "Khoan đã!"
Mặc Phi giật mình, giữ nguyên tư thế cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ ngẩng đầu sẽ làm cô gái vô tội này sợ hãi.
Không ngờ cô ta bước tới trước mặt anh, rất nghiêm túc lấy điện thoại ra: "Anh bạn, để tôi chụp cho anh một tấm nhé?"
Mặc Phi ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro