Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 8
Dư Tứ Nguyên
2024-10-01 09:17:02
"Lớp trang điểm của anh đạt quá!" Chuyên viên trang điểm mặt đầy sự sợ hãi nhưng lại rất ngưỡng mộ: "Đây đúng là cảm giác là kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn, cảm giác áp đảo tự nhiên của nhân vật ngay từ cái nhìn đầu tiên…"
"Cuối cùng đạo diễn Vương đã tìm thấy được sự đen tối rực rỡ rồi!" Chuyên viên trang điểm gần như muốn khóc vì xúc động.
Vai nam chính cuối cùng biến thành phản diện rất quan trọng trong phim này, họ đã thử nhiều lần nhưng không ra được cảm giác "không chỉ đáng sợ bề ngoài mà là nỗi sợ thật sự từ trong lòng" mà đạo diễn Vương yêu cầu.
Thật ra cô ta đã muốn cho nam chính thật sự giết vài người xem có ra được hiệu quả mà đạo diễn Vương yêu cầu không.
Nhưng mà cái yêu cầu này cũng mất nhân tính quá đi!
Bây giờ thấy "Jack the Ripper" Mặc Phi, chuyên viên trang điểm cảm thấy mình lại có hy vọng.
Màu đen rực rỡ! Màu trắng lung linh!
Đạo diễn ơi, nhiệm vụ ngài giao cho tôi hoàn thành rồi!
Tuy Mặc Phi không hiểu tại sao chuyên viên trang điểm lại phấn khích như vậy, nhưng miễn là cô ta không sợ là được.
Còn về việc hợp tác chụp ảnh, chỉ là chuyện nhỏ.
Cô ta vừa chụp vừa không quên kéo người đến giới thiệu cảm giác này cho đạo diễn Vương.
Cảm giác này quá hiếm có, là cảm giác khó diễn tả bằng lời, nhưng có tác động thị giác mạnh mẽ.
Cô ta tin rằng cảm giác mà máy quay truyền tải sẽ bị giảm đi, chỉ có tận mắt chứng kiến mới thật sự cảm nhận được.
"Anh ngồi đây, tôi đi gọi người." Chuyên viên trang điểm ấn Mặc Phi xuống ghế, khó giấu sự phấn khích chạy ra ngoài gọi người: "Đạo… Đạo diễn Vương! Anh xem tôi tìm thấy báu vật gì này!”
Đạo diễn Vương nghe thấy giọng chuyên viên trang điểm thì khó chịu gãi tai: "Diễn viên xinh đẹp hay làn da tuyệt vời? Rảnh thì xem nhiều video hướng dẫn trang điểm, đừng suốt ngày làm ầm lên."
"Không phải!" Cô ta hưng phấn múa tay: "Tôi tìm thấy cảm giác mà anh nói rồi! Anh đi với tôi!"
Đạo diễn Vương thấy cô ta nhảy nhót không giống như giả vờ thì thở dài theo sau: "Cô mà nói bậy nói bạ thì cô chết chắc."
Khi đạo diễn Vương cùng chuyên viên trang điểm tiến gần phòng trang điểm, cô làm một động tác giới thiệu: "Ta-daa!"
Đạo diễn Vương liếc mắt qua thì hô hấp lập tức đình trệ.
Mặc Phi tay chống lên lưng ghế, tóc lưa thưa che mắt, môi mím nhẹ, cả người trông không vui vẻ gì.
Ôi trời, vẻ mặt âm trầm và bất mãn này, là đang muốn băm vằm ai đó thành tám trăm mảnh hay sao?
Ông ấy xoa xoa trái tim đập chệch nhịp trong một khoảnh khắc, hỏi chuyên viên trang điểm: "Người này là ai?"
Cô ta khựng lại, ngớ ngẩn đáp: "Hả? Anh ta không phải diễn viên sao?"
Thấy không nói gì thêm sẽ gây hiểu lầm, Mặc Phi vội nở một nụ cười giả tạo: "Đạo diễn Vương, tôi là nam thứ số 5 mà ông gặp sáng nay, tôi tên là Mặc Phi."
Đạo diễn Vương chợt nhớ ra.
Nam thứ số 5, là người mà bạn ông ấy giới thiệu.
Trước đây ông ấy nhìn người này không phải như vậy.
Đạo diễn Vương vẫn nhớ lần đầu thấy người này còn tưởng là nhà sư đến xin cơm, sao mới ăn một hộp cơm mà đã trông như tội phạm giết người thế này?
"Cuối cùng đạo diễn Vương đã tìm thấy được sự đen tối rực rỡ rồi!" Chuyên viên trang điểm gần như muốn khóc vì xúc động.
Vai nam chính cuối cùng biến thành phản diện rất quan trọng trong phim này, họ đã thử nhiều lần nhưng không ra được cảm giác "không chỉ đáng sợ bề ngoài mà là nỗi sợ thật sự từ trong lòng" mà đạo diễn Vương yêu cầu.
Thật ra cô ta đã muốn cho nam chính thật sự giết vài người xem có ra được hiệu quả mà đạo diễn Vương yêu cầu không.
Nhưng mà cái yêu cầu này cũng mất nhân tính quá đi!
Bây giờ thấy "Jack the Ripper" Mặc Phi, chuyên viên trang điểm cảm thấy mình lại có hy vọng.
Màu đen rực rỡ! Màu trắng lung linh!
Đạo diễn ơi, nhiệm vụ ngài giao cho tôi hoàn thành rồi!
Tuy Mặc Phi không hiểu tại sao chuyên viên trang điểm lại phấn khích như vậy, nhưng miễn là cô ta không sợ là được.
Còn về việc hợp tác chụp ảnh, chỉ là chuyện nhỏ.
Cô ta vừa chụp vừa không quên kéo người đến giới thiệu cảm giác này cho đạo diễn Vương.
Cảm giác này quá hiếm có, là cảm giác khó diễn tả bằng lời, nhưng có tác động thị giác mạnh mẽ.
Cô ta tin rằng cảm giác mà máy quay truyền tải sẽ bị giảm đi, chỉ có tận mắt chứng kiến mới thật sự cảm nhận được.
"Anh ngồi đây, tôi đi gọi người." Chuyên viên trang điểm ấn Mặc Phi xuống ghế, khó giấu sự phấn khích chạy ra ngoài gọi người: "Đạo… Đạo diễn Vương! Anh xem tôi tìm thấy báu vật gì này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo diễn Vương nghe thấy giọng chuyên viên trang điểm thì khó chịu gãi tai: "Diễn viên xinh đẹp hay làn da tuyệt vời? Rảnh thì xem nhiều video hướng dẫn trang điểm, đừng suốt ngày làm ầm lên."
"Không phải!" Cô ta hưng phấn múa tay: "Tôi tìm thấy cảm giác mà anh nói rồi! Anh đi với tôi!"
Đạo diễn Vương thấy cô ta nhảy nhót không giống như giả vờ thì thở dài theo sau: "Cô mà nói bậy nói bạ thì cô chết chắc."
Khi đạo diễn Vương cùng chuyên viên trang điểm tiến gần phòng trang điểm, cô làm một động tác giới thiệu: "Ta-daa!"
Đạo diễn Vương liếc mắt qua thì hô hấp lập tức đình trệ.
Mặc Phi tay chống lên lưng ghế, tóc lưa thưa che mắt, môi mím nhẹ, cả người trông không vui vẻ gì.
Ôi trời, vẻ mặt âm trầm và bất mãn này, là đang muốn băm vằm ai đó thành tám trăm mảnh hay sao?
Ông ấy xoa xoa trái tim đập chệch nhịp trong một khoảnh khắc, hỏi chuyên viên trang điểm: "Người này là ai?"
Cô ta khựng lại, ngớ ngẩn đáp: "Hả? Anh ta không phải diễn viên sao?"
Thấy không nói gì thêm sẽ gây hiểu lầm, Mặc Phi vội nở một nụ cười giả tạo: "Đạo diễn Vương, tôi là nam thứ số 5 mà ông gặp sáng nay, tôi tên là Mặc Phi."
Đạo diễn Vương chợt nhớ ra.
Nam thứ số 5, là người mà bạn ông ấy giới thiệu.
Trước đây ông ấy nhìn người này không phải như vậy.
Đạo diễn Vương vẫn nhớ lần đầu thấy người này còn tưởng là nhà sư đến xin cơm, sao mới ăn một hộp cơm mà đã trông như tội phạm giết người thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro