Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Phần 12
2024-09-28 08:11:39
Người trước mặt đang cưỡi con ngựa cao to, áo bào trắng giáp bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang, rực rỡ huy hoàng tựa như thần tiên giáng trần. Trong thoáng chốc, đồng tử đột ngột co lại.
Trần Bình!
"A Niệm!"
Trần Bình nhảy xuống ngựa, gương mặt cứng rắn vì bị gió sương đao kiếm mài giũa bỗng trở nên mềm mại khi nhìn thấy ta. Hắn vội vàng bước lên phía trước, nhưng dừng lại khi cách ta hai ba bước.
"A Niệm, bây giờ ta là Trung lang tướng rồi."
Trần Bình xoa xoa ngón tay, có vẻ căng thẳng: "Ta có bổng lộc, còn mua được nhà cửa, ta có thể cho nàng cuộc sống tốt hơn bây giờ."
"Vậy thì sao?"
Kìm nén sự xúc động, ta cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
"Vậy thì. . ."
Trần Bình nuốt nước bọt, ánh mắt bùng lên sự rạng rỡ tương tự như đêm hai năm trước, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
"Vậy nàng có thể lấy ta được không! Ta thực sự thực sự thực sự rất muốn cưới nàng!"
Ầm!
Giọng Trần Bình rất lớn, như tiếng chuông đồng vang dội làm rung động trái tim đang hân hoan của ta. Từng nhịp, từng nhịp một. Không kìm được, đập thình thịch.
Ta nghe thấy giọng mình hỏi: ". . . Cưới?"
Không phải chuộc, mà là cưới.
"Trần Bình. . . ngươi. . . ngươi muốn cưới ta? !"
"Đúng vậy." Trần Bình gật đầu: "Ta muốn cưới nàng."
Hắn tiến lên một bước, giơ tay về phía ta.
"Thường Niệm, nàng có bằng lòng lấy ta không?"
Nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đầy chai sạn này, lý trí của ta dần dần trở lại. Ta chưa bao giờ ghét bỏ thân phận của mình. Nhưng tình yêu của Trần Bình quá nồng nhiệt và vĩ đại, đến nỗi ta luôn muốn dùng những gì tốt đẹp nhất để xứng với hắn. Còn ta vật lộn trong bùn lầy, khổ sở cầu sinh bao nhiêu năm. Vô cùng bẩn thỉu, dù có tốt đến mấy cũng vẫn là thân phận thấp hèn.
Cụp mắt, ta mặt mày lúng túng nói: "Nhưng ta không phải là nữ tử nhà lành."
"Vừa hay!"
Giọng Trần Bình hơi cao lên, bỏ qua những lời bàn tán xung quanh, hắn cúi xuống nhìn vào mắt ta.
"Ta cũng đâu phải người đứng đắn gì!"
"Trần Bình, ngươi phải suy nghĩ kỹ. . ."
Suy nghĩ kỹ, cưới ta sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào. Dù sau này hắn có công lao hiển hách đến đâu, vẫn sẽ có người chỉ trỏ sau lưng hắn. Nói hắn không biết phân biệt, bỏ qua nữ tử nhà lành để cưới một kỹ nữ làm nương tử. Những lời cười nhạo chê bai đó sẽ đeo bám Trần Bình cả đời. Có lẽ, còn có thể trở thành trò cười cho hậu thế.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi!" Trần Bình cướp lời: "Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi! Ta không chỉ nghĩ kỹ! Ta còn nghĩ rất đẹp rất tốt nữa!"
Trần Bình không sợ hãi quét mắt nhìn đám đông xung quanh. Lập tức, ánh mắt hắn lại một lần nữa dừng lại trên người ta.
"Thường Niệm."
Trần Bình nhìn chăm chú vào ta, đầy nghiêm túc, trịnh nói từng chữ: "Ta thực sự đã nghĩ kỹ rồi, nghĩ trong suốt hai năm ba tháng lẻ hai ngày."
"Ta. . ."
Hắn nói xong, lại tiến thêm một bước: "Nhất định phải cưới nàng."
Ta nhìn khoảng cách giữa bọn ta lại rút ngắn. Cuối cùng, chỉ còn cách nhau một bước. Đột nhiên, ta vốn có thể nói chuyện với cả chó, giờ chỉ thấy cổ họng khô ran, tim đập như trống.
Ta luống cuống ngẩng đầu lên, nhìn quanh. Ta muốn nhìn, vừa nhìn một cái. Lại phát hiện dù là mặt trời treo cao trên bầu trời, hay dân chúng xung quanh với đủ loại biểu cảm, hay thậm chí những lời dèm pha bẩn thỉu len lỏi khắp nơi, tất cả đều bị thân hình cao lớn của Trần Bình ngăn cản.
Trong khoảng cách gần, bóng dáng to lớn của hắn đổ xuống. Đáng lẽ phải cảm thấy ngột ngạt chật chội, nhưng khi rơi xuống người lại vô cùng ấm áp. Giống như người vật lộn trong hồng thủy đang tàn sát bừa bãi sóng cả gió lớn cuốn đến một vùng đất bằng phẳng an toàn. Không thể tin nổi rồi lại vui mừng khôn xiết cảm nhận được cuộc đời mới.
Bỗng dưng, ta bật cười: "Vậy ta nói trước."
Ta đỏ mắt, nửa đe dọa nửa cảnh cáo nói: "Ta lấy ngươi, là muốn làm chính thê của ngươi, đừng nghĩ rằng ta sẽ ngọt ngào chiều chuộng ngươi như trước kia. Hơn nữa, tính ta không tốt đâu."
Trần Bình!
"A Niệm!"
Trần Bình nhảy xuống ngựa, gương mặt cứng rắn vì bị gió sương đao kiếm mài giũa bỗng trở nên mềm mại khi nhìn thấy ta. Hắn vội vàng bước lên phía trước, nhưng dừng lại khi cách ta hai ba bước.
"A Niệm, bây giờ ta là Trung lang tướng rồi."
Trần Bình xoa xoa ngón tay, có vẻ căng thẳng: "Ta có bổng lộc, còn mua được nhà cửa, ta có thể cho nàng cuộc sống tốt hơn bây giờ."
"Vậy thì sao?"
Kìm nén sự xúc động, ta cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
"Vậy thì. . ."
Trần Bình nuốt nước bọt, ánh mắt bùng lên sự rạng rỡ tương tự như đêm hai năm trước, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
"Vậy nàng có thể lấy ta được không! Ta thực sự thực sự thực sự rất muốn cưới nàng!"
Ầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Trần Bình rất lớn, như tiếng chuông đồng vang dội làm rung động trái tim đang hân hoan của ta. Từng nhịp, từng nhịp một. Không kìm được, đập thình thịch.
Ta nghe thấy giọng mình hỏi: ". . . Cưới?"
Không phải chuộc, mà là cưới.
"Trần Bình. . . ngươi. . . ngươi muốn cưới ta? !"
"Đúng vậy." Trần Bình gật đầu: "Ta muốn cưới nàng."
Hắn tiến lên một bước, giơ tay về phía ta.
"Thường Niệm, nàng có bằng lòng lấy ta không?"
Nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đầy chai sạn này, lý trí của ta dần dần trở lại. Ta chưa bao giờ ghét bỏ thân phận của mình. Nhưng tình yêu của Trần Bình quá nồng nhiệt và vĩ đại, đến nỗi ta luôn muốn dùng những gì tốt đẹp nhất để xứng với hắn. Còn ta vật lộn trong bùn lầy, khổ sở cầu sinh bao nhiêu năm. Vô cùng bẩn thỉu, dù có tốt đến mấy cũng vẫn là thân phận thấp hèn.
Cụp mắt, ta mặt mày lúng túng nói: "Nhưng ta không phải là nữ tử nhà lành."
"Vừa hay!"
Giọng Trần Bình hơi cao lên, bỏ qua những lời bàn tán xung quanh, hắn cúi xuống nhìn vào mắt ta.
"Ta cũng đâu phải người đứng đắn gì!"
"Trần Bình, ngươi phải suy nghĩ kỹ. . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ kỹ, cưới ta sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào. Dù sau này hắn có công lao hiển hách đến đâu, vẫn sẽ có người chỉ trỏ sau lưng hắn. Nói hắn không biết phân biệt, bỏ qua nữ tử nhà lành để cưới một kỹ nữ làm nương tử. Những lời cười nhạo chê bai đó sẽ đeo bám Trần Bình cả đời. Có lẽ, còn có thể trở thành trò cười cho hậu thế.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi!" Trần Bình cướp lời: "Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi! Ta không chỉ nghĩ kỹ! Ta còn nghĩ rất đẹp rất tốt nữa!"
Trần Bình không sợ hãi quét mắt nhìn đám đông xung quanh. Lập tức, ánh mắt hắn lại một lần nữa dừng lại trên người ta.
"Thường Niệm."
Trần Bình nhìn chăm chú vào ta, đầy nghiêm túc, trịnh nói từng chữ: "Ta thực sự đã nghĩ kỹ rồi, nghĩ trong suốt hai năm ba tháng lẻ hai ngày."
"Ta. . ."
Hắn nói xong, lại tiến thêm một bước: "Nhất định phải cưới nàng."
Ta nhìn khoảng cách giữa bọn ta lại rút ngắn. Cuối cùng, chỉ còn cách nhau một bước. Đột nhiên, ta vốn có thể nói chuyện với cả chó, giờ chỉ thấy cổ họng khô ran, tim đập như trống.
Ta luống cuống ngẩng đầu lên, nhìn quanh. Ta muốn nhìn, vừa nhìn một cái. Lại phát hiện dù là mặt trời treo cao trên bầu trời, hay dân chúng xung quanh với đủ loại biểu cảm, hay thậm chí những lời dèm pha bẩn thỉu len lỏi khắp nơi, tất cả đều bị thân hình cao lớn của Trần Bình ngăn cản.
Trong khoảng cách gần, bóng dáng to lớn của hắn đổ xuống. Đáng lẽ phải cảm thấy ngột ngạt chật chội, nhưng khi rơi xuống người lại vô cùng ấm áp. Giống như người vật lộn trong hồng thủy đang tàn sát bừa bãi sóng cả gió lớn cuốn đến một vùng đất bằng phẳng an toàn. Không thể tin nổi rồi lại vui mừng khôn xiết cảm nhận được cuộc đời mới.
Bỗng dưng, ta bật cười: "Vậy ta nói trước."
Ta đỏ mắt, nửa đe dọa nửa cảnh cáo nói: "Ta lấy ngươi, là muốn làm chính thê của ngươi, đừng nghĩ rằng ta sẽ ngọt ngào chiều chuộng ngươi như trước kia. Hơn nữa, tính ta không tốt đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro