Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Phần 3
2024-09-28 08:11:39
Ta ngoan ngoãn tiến lên, cười híp mắt nói: "Nô tỳ không có gì bất mãn. Đa tạ Công chúa thương xót, được hầu hạ Vương thượng là vinh hạnh của nô tỳ."
"Ừm."
Trần Bình hài lòng gật đầu: "Coi như cung kính, lui xuống đi."
Ta xoay người âm thầm phỉ nhổ đôi cẩu nam nữ này một chút, nhưng lại cảm thấy càng đi càng nặng nề.
Cảm giác, phía sau có cái gì đó luôn nhìn chằm chằm vào ta.
Như bóng với hình, tựa con giòi bám xương.
Mi mắt ta giật giật. Trực giác mách bảo, sắp có rắc rối rồi.
Quả nhiên không sai.
Khi Trần Bình sai ta đi lấy trái cây cho hắn, ta bị hai cung nữ lôi đến dưới núi giả.
Cao Gia Di ẩn mình trong bóng tối, vẻ dịu dàng tốt bụng ở đại điện đã biến mất không còn tăm tích. Nàng ta lạnh lùng chất vấn: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai!"
3
Ta nhìn Cao Gia Di hầm hầm giận dữ, khẽ mỉm cười từ tốn nói: "Nô tỳ là Thường Niệm!"
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tưởng ta sẽ tin sao?"
"Vương thượng có thể mê muội, nhưng ta đâu phải kẻ mù!"
Với vẻ quả quyết như nắm chắc phần thắng, Cao Gia Di nói: "Thường Niệm kia đã hơn ba mươi tuổi, còn ngươi mới chỉ mười sáu mười bảy!"
"Mau nói, ngươi rốt cuộc là do ai phái đến, có ý đồ gì!"
Đáy mắt ta thoáng qua vẻ sửng sốt. Nhưng nhìn Cao Gia Di đang bức ép từng bước, lửa giận trong lòng ta bùng lên.
"Sao thế?" Ta cười nhạo: "Nhanh vậy đã quên mười vạn dân thành An Dương c.h.ế.t thảm như thế nào rồi sao? !"
"Còn cả ta nữa!"
Ta giằng ra khỏi tay cung nữ, mạnh mẽ nắm lấy tay Cao Gia Di đặt lên n.g.ự.c mình: "Công chúa, ngươi quên rồi sao?"
"Mũi tên xuyên qua tim ta chính là do tay ngươi b.ắ.n ra đấy!"
"Chúng ta đều c.h.ế.t vì ngươi cả!"
"Sao ngươi có thể quên chúng ta nhanh như vậy!"
Trong tích tắc, sắc mặt Cao Gia Di trở nên tái nhợt, bàn tay đặt trên n.g.ự.c ta run rẩy không thành hình.
"Im ngay!"
Cao Gia Di giơ tay kia lên, bàn tay nặng nề giáng xuống mặt ta: "Ai cho phép ngươi vu khống bổn Công chúa!"
Ta cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng vào nàng ta.
"Đúng hay không, ngươi và ta đều rõ."
"Rốt cuộc ngươi là ai!" Cao Gia Di trợn mắt: "Con gái của Thường Niệm, hay là ai phái đến để uy h.i.ế.p bổn Công chúa?"
"Muốn cái gì, ngươi nói đi!"
"Ta chẳng muốn gì cả." Ta cười, nhưng mỗi một lời nói ra đều đủ khiến Cao Gia Di lạnh gáy: "Bởi vì ta chính là Thường Niệm."
Cao Gia Di hít một hơi lạnh, bàn tay phải buông thõng bên người siết chặt. Móng tay đỏ thẫm cắm vào thịt, m.á.u tươi chảy qua kẽ ngón tay. Nhưng nàng ta như không biết đau, chỉ nhìn ta chằm chằm, như muốn nhìn thủng một lỗ trên mặt ta.
Hồi lâu, nàng ta nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, nàng ta đã bình ổn được cảm xúc.
"Cho dù ngươi là Thường Niệm." Bàn tay trái đang bị ta giữ chặt của nàng ta thuận thế nắm lấy vạt áo ta.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Nàng ta độc ác nói: "Ta cũng không sợ!"
"Ta có thể g.i.ế.c ngươi một lần, thì có thể g.i.ế.c ngươi cả ngàn lần!"
"Huống chi," nàng ta đầy vẻ khinh miệt: "ngươi có bằng chứng không?"
"Hay là ngươi định mang gương mặt này đi kêu oan cho mình? !"
"Có ai tin không?" Nàng ta cười châm biếm: "Sẽ chẳng có ai tin, cả Trần Bình cũng không."
"Họ chỉ nhớ rằng, chính ta đã xuất binh cứu viện khi Trần Bình nguy cấp."
"Còn ngươi," Cao Gia Di nhướn mày, ánh mắt thương hại nhìn ta: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bạc tình vô nghĩa!"
Nói xong, nàng ta mạnh mẽ ném ta vào núi giả.
Khi bỏ đi, Cao Gia Di vẫn không quên đe dọa ta: "Muốn sống thì an phận thủ thường đi."
"Vị trí Ung Vương hậu ta đã đợi ba năm, ai dám cản đường ta. . ." Nàng ta khẽ cười, dùng chân nghiền nát bông hoa bên cạnh xuống bùn: "Ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó!"
Ta bị nàng ta ném đến hoa mắt chóng mặt, phải một lúc lâu mới đứng dậy được.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng ta khuất dần, ta bật cười khinh miệt.
Thật vô vị.
Lấy cái c.h.ế.t để đe dọa một người đã chết.
"Ừm."
Trần Bình hài lòng gật đầu: "Coi như cung kính, lui xuống đi."
Ta xoay người âm thầm phỉ nhổ đôi cẩu nam nữ này một chút, nhưng lại cảm thấy càng đi càng nặng nề.
Cảm giác, phía sau có cái gì đó luôn nhìn chằm chằm vào ta.
Như bóng với hình, tựa con giòi bám xương.
Mi mắt ta giật giật. Trực giác mách bảo, sắp có rắc rối rồi.
Quả nhiên không sai.
Khi Trần Bình sai ta đi lấy trái cây cho hắn, ta bị hai cung nữ lôi đến dưới núi giả.
Cao Gia Di ẩn mình trong bóng tối, vẻ dịu dàng tốt bụng ở đại điện đã biến mất không còn tăm tích. Nàng ta lạnh lùng chất vấn: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai!"
3
Ta nhìn Cao Gia Di hầm hầm giận dữ, khẽ mỉm cười từ tốn nói: "Nô tỳ là Thường Niệm!"
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tưởng ta sẽ tin sao?"
"Vương thượng có thể mê muội, nhưng ta đâu phải kẻ mù!"
Với vẻ quả quyết như nắm chắc phần thắng, Cao Gia Di nói: "Thường Niệm kia đã hơn ba mươi tuổi, còn ngươi mới chỉ mười sáu mười bảy!"
"Mau nói, ngươi rốt cuộc là do ai phái đến, có ý đồ gì!"
Đáy mắt ta thoáng qua vẻ sửng sốt. Nhưng nhìn Cao Gia Di đang bức ép từng bước, lửa giận trong lòng ta bùng lên.
"Sao thế?" Ta cười nhạo: "Nhanh vậy đã quên mười vạn dân thành An Dương c.h.ế.t thảm như thế nào rồi sao? !"
"Còn cả ta nữa!"
Ta giằng ra khỏi tay cung nữ, mạnh mẽ nắm lấy tay Cao Gia Di đặt lên n.g.ự.c mình: "Công chúa, ngươi quên rồi sao?"
"Mũi tên xuyên qua tim ta chính là do tay ngươi b.ắ.n ra đấy!"
"Chúng ta đều c.h.ế.t vì ngươi cả!"
"Sao ngươi có thể quên chúng ta nhanh như vậy!"
Trong tích tắc, sắc mặt Cao Gia Di trở nên tái nhợt, bàn tay đặt trên n.g.ự.c ta run rẩy không thành hình.
"Im ngay!"
Cao Gia Di giơ tay kia lên, bàn tay nặng nề giáng xuống mặt ta: "Ai cho phép ngươi vu khống bổn Công chúa!"
Ta cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng vào nàng ta.
"Đúng hay không, ngươi và ta đều rõ."
"Rốt cuộc ngươi là ai!" Cao Gia Di trợn mắt: "Con gái của Thường Niệm, hay là ai phái đến để uy h.i.ế.p bổn Công chúa?"
"Muốn cái gì, ngươi nói đi!"
"Ta chẳng muốn gì cả." Ta cười, nhưng mỗi một lời nói ra đều đủ khiến Cao Gia Di lạnh gáy: "Bởi vì ta chính là Thường Niệm."
Cao Gia Di hít một hơi lạnh, bàn tay phải buông thõng bên người siết chặt. Móng tay đỏ thẫm cắm vào thịt, m.á.u tươi chảy qua kẽ ngón tay. Nhưng nàng ta như không biết đau, chỉ nhìn ta chằm chằm, như muốn nhìn thủng một lỗ trên mặt ta.
Hồi lâu, nàng ta nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, nàng ta đã bình ổn được cảm xúc.
"Cho dù ngươi là Thường Niệm." Bàn tay trái đang bị ta giữ chặt của nàng ta thuận thế nắm lấy vạt áo ta.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Nàng ta độc ác nói: "Ta cũng không sợ!"
"Ta có thể g.i.ế.c ngươi một lần, thì có thể g.i.ế.c ngươi cả ngàn lần!"
"Huống chi," nàng ta đầy vẻ khinh miệt: "ngươi có bằng chứng không?"
"Hay là ngươi định mang gương mặt này đi kêu oan cho mình? !"
"Có ai tin không?" Nàng ta cười châm biếm: "Sẽ chẳng có ai tin, cả Trần Bình cũng không."
"Họ chỉ nhớ rằng, chính ta đã xuất binh cứu viện khi Trần Bình nguy cấp."
"Còn ngươi," Cao Gia Di nhướn mày, ánh mắt thương hại nhìn ta: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bạc tình vô nghĩa!"
Nói xong, nàng ta mạnh mẽ ném ta vào núi giả.
Khi bỏ đi, Cao Gia Di vẫn không quên đe dọa ta: "Muốn sống thì an phận thủ thường đi."
"Vị trí Ung Vương hậu ta đã đợi ba năm, ai dám cản đường ta. . ." Nàng ta khẽ cười, dùng chân nghiền nát bông hoa bên cạnh xuống bùn: "Ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó!"
Ta bị nàng ta ném đến hoa mắt chóng mặt, phải một lúc lâu mới đứng dậy được.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng ta khuất dần, ta bật cười khinh miệt.
Thật vô vị.
Lấy cái c.h.ế.t để đe dọa một người đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro