Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Phần 35
2024-09-28 08:11:39
Trần Bình cố sức muốn vùng ra.
Hắn biện bạch: "A Niệm, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời mà!"
"Nhưng ta đau lắm! Trần Bình. . ." Ta nhìn hắn: "Ta thật sự rất đau. Chàng nỡ để ta sống người không ra người ma không ra ma như thế này sao? Thế này thì có ý nghĩa gì chứ!"
Nghe vậy, Trần Bình không còn giãy giụa nữa.
Hắn như đứa trẻ phạm lỗi, hỏi ta: "A Niệm, có phải tình yêu của ta đã làm tổn thương nàng không? Nếu đúng là vậy. . ."
Bàn tay hắn nắm mũi tên hơi run rẩy, nước mắt đọng tròn trong hốc mắt.
"Ta sẽ sửa đổi!"
Khoảnh khắc mũi tên được kéo ra khỏi cơ thể, Trần Bình vốn đang cố nén cảm xúc cuối cùng cũng òa khóc thành tiếng.
Ta ôm chặt lấy hắn: "Không sao đâu."
"Kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại."
"Khi đó sẽ là thời thái bình thịnh trị rồi."
Đôi mắt ta dần cong lên, tràn đầy những ước mơ.
"Chúng ta. . . sẽ bên nhau trọn đời."
Theo linh hồn hóa thành từng đốm sáng nhỏ bay về âm phủ, ta không còn sức để ôm Trần Bình nữa.
Ta dần trở nên trong suốt, nằm trong vòng tay Trần Bình, để mặc hắn ôm lấy ta.
"Trần Bình."
Ta nghĩ, ta thật sự đã bị Trần Bình chiều hư rồi.
Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ta vẫn còn đang đòi hỏi hắn không chút e dè.
Ta yêu cầu hắn: "Chàng phải báo thù cho mọi người!"
"Được."
"À phải rồi, còn sáu mươi ba ngàn lượng vàng của ta nữa, chàng nhớ mua gấp đôi tiền giấy đốt cho ta. Để ta có tiền đi hối lộ, kiếp sau có thể đầu thai vào nơi tốt. Cả đời không phải lo cơm áo, cũng được làm một tiểu thư quan gia chỉ biết gió trăng tuyết hoa."
"Được."
Ta lải nhải đưa ra rất nhiều yêu cầu, Trần Bình dường như chỉ nghe thấy câu cuối cùng.
Ta nói: "Trần Bình, kiếp sau gặp ta, chủ động một chút nhé!"
Nghe vậy, Trần Bình ôm lấy thân thể ta bắt đầu run rẩy dữ dội, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
Hắn gật đầu mạnh mẽ:
"Được!"
33
Ta được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đến sông Vong Xuyên.
Ở đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang phân phát nước canh nóng trong nồi cho những hồn ma qua đường theo thứ tự.
Thấy Hắc Bạch Vô Thường tiến đến, bà ấy cười cười.
"Ồ, khách quý đây mà! Cơn gió nào đã thổi hai vị đến chỗ lão bà này vậy?"
Bà ấy nói xong, ánh mắt chuyển hướng, khi nhìn về phía ta, trong mắt bà ấy hiện lên vẻ thấu hiểu.
Mạnh Bà hỏi: "Là nàng ấy phải không?"
Bạch Vô Thường gật đầu.
Mạnh Bà thở dài, cảm thán: "Ba năm rồi, không dễ dàng gì!"
Ngay sau đó, bà ấy vẫy tay gọi ta, đưa bát canh trong tay cho ta.
Mạnh Bà thật không đáng sợ như trong những cuốn sách nói.
Ngược lại, bà ấy trông rất hiền hậu dễ gần.
Lúc này, bà ấy còn dùng giọng dỗ dành trẻ con nói nhẹ nhàng với ta:
"Con ngoan, con đã chịu khổ nhiều rồi. Mau uống canh đi. Uống canh xong, quên hết nỗi khổ kiếp này đi, để hưởng phúc kiếp sau."
Thấy ta nhận lấy bát canh, sắp quên đi tiền duyên, Hắc Vô Thường không nỡ lau nước mắt.
Hắn ta lải nhải nói rất nhiều.
Trước tiên là bảo ta, kiếp sau ta sẽ đầu thai vào nhà giàu có quyền quý, gấm vóc lụa là.
Nói cha mẹ đều là người tốt, bảo ta cứ việc hưởng phúc là được.
Lại khuyên ta sửa đổi tính khí.
Nói tính tình nóng nảy thế này, có chàng trai tốt nào dám cưới chứ!
Cuối cùng, hắn ta òa khóc nức nở.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thề thốt rằng kiếp sau hắn ta sẽ đến đón ta.
Ta cũng đỏ hoe mắt, gật đầu mạnh mẽ.
Nói: "Vậy ngươi không được đến quá sớm đấy!"
Nói xong, ta uống cạn bát canh Mạnh Bà.
Bát sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh trong trẻo vang vọng trên con đường ta ra đi.
Tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư. . .
"Đủ rồi!"
Mạnh Bà vội giật lấy bát trong tay ta, mặt đầy xót xa: "Đây đã là bát thứ một nghìn năm trăm lẻ ba rồi!"
"Thường Niệm!"
Mạnh Bà đau lòng kêu lên: "Bát của ta sắp bị ngươi đập vỡ hết rồi!"
Ta ngượng ngùng gãi gãi mũi, cúi người xuống, ái ngại nói: "Xin lỗi. . ."
Mạnh Bà hét lên một tiếng, dùng sức bịt tai lại.
Bà ấy nhìn ta đầy tuyệt vọng: "Thường Niệm, đây là lần thứ một nghìn năm trăm lẻ hai ngươi nói xin lỗi ta rồi!"
Hắn biện bạch: "A Niệm, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời mà!"
"Nhưng ta đau lắm! Trần Bình. . ." Ta nhìn hắn: "Ta thật sự rất đau. Chàng nỡ để ta sống người không ra người ma không ra ma như thế này sao? Thế này thì có ý nghĩa gì chứ!"
Nghe vậy, Trần Bình không còn giãy giụa nữa.
Hắn như đứa trẻ phạm lỗi, hỏi ta: "A Niệm, có phải tình yêu của ta đã làm tổn thương nàng không? Nếu đúng là vậy. . ."
Bàn tay hắn nắm mũi tên hơi run rẩy, nước mắt đọng tròn trong hốc mắt.
"Ta sẽ sửa đổi!"
Khoảnh khắc mũi tên được kéo ra khỏi cơ thể, Trần Bình vốn đang cố nén cảm xúc cuối cùng cũng òa khóc thành tiếng.
Ta ôm chặt lấy hắn: "Không sao đâu."
"Kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại."
"Khi đó sẽ là thời thái bình thịnh trị rồi."
Đôi mắt ta dần cong lên, tràn đầy những ước mơ.
"Chúng ta. . . sẽ bên nhau trọn đời."
Theo linh hồn hóa thành từng đốm sáng nhỏ bay về âm phủ, ta không còn sức để ôm Trần Bình nữa.
Ta dần trở nên trong suốt, nằm trong vòng tay Trần Bình, để mặc hắn ôm lấy ta.
"Trần Bình."
Ta nghĩ, ta thật sự đã bị Trần Bình chiều hư rồi.
Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ta vẫn còn đang đòi hỏi hắn không chút e dè.
Ta yêu cầu hắn: "Chàng phải báo thù cho mọi người!"
"Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À phải rồi, còn sáu mươi ba ngàn lượng vàng của ta nữa, chàng nhớ mua gấp đôi tiền giấy đốt cho ta. Để ta có tiền đi hối lộ, kiếp sau có thể đầu thai vào nơi tốt. Cả đời không phải lo cơm áo, cũng được làm một tiểu thư quan gia chỉ biết gió trăng tuyết hoa."
"Được."
Ta lải nhải đưa ra rất nhiều yêu cầu, Trần Bình dường như chỉ nghe thấy câu cuối cùng.
Ta nói: "Trần Bình, kiếp sau gặp ta, chủ động một chút nhé!"
Nghe vậy, Trần Bình ôm lấy thân thể ta bắt đầu run rẩy dữ dội, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
Hắn gật đầu mạnh mẽ:
"Được!"
33
Ta được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đến sông Vong Xuyên.
Ở đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang phân phát nước canh nóng trong nồi cho những hồn ma qua đường theo thứ tự.
Thấy Hắc Bạch Vô Thường tiến đến, bà ấy cười cười.
"Ồ, khách quý đây mà! Cơn gió nào đã thổi hai vị đến chỗ lão bà này vậy?"
Bà ấy nói xong, ánh mắt chuyển hướng, khi nhìn về phía ta, trong mắt bà ấy hiện lên vẻ thấu hiểu.
Mạnh Bà hỏi: "Là nàng ấy phải không?"
Bạch Vô Thường gật đầu.
Mạnh Bà thở dài, cảm thán: "Ba năm rồi, không dễ dàng gì!"
Ngay sau đó, bà ấy vẫy tay gọi ta, đưa bát canh trong tay cho ta.
Mạnh Bà thật không đáng sợ như trong những cuốn sách nói.
Ngược lại, bà ấy trông rất hiền hậu dễ gần.
Lúc này, bà ấy còn dùng giọng dỗ dành trẻ con nói nhẹ nhàng với ta:
"Con ngoan, con đã chịu khổ nhiều rồi. Mau uống canh đi. Uống canh xong, quên hết nỗi khổ kiếp này đi, để hưởng phúc kiếp sau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy ta nhận lấy bát canh, sắp quên đi tiền duyên, Hắc Vô Thường không nỡ lau nước mắt.
Hắn ta lải nhải nói rất nhiều.
Trước tiên là bảo ta, kiếp sau ta sẽ đầu thai vào nhà giàu có quyền quý, gấm vóc lụa là.
Nói cha mẹ đều là người tốt, bảo ta cứ việc hưởng phúc là được.
Lại khuyên ta sửa đổi tính khí.
Nói tính tình nóng nảy thế này, có chàng trai tốt nào dám cưới chứ!
Cuối cùng, hắn ta òa khóc nức nở.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thề thốt rằng kiếp sau hắn ta sẽ đến đón ta.
Ta cũng đỏ hoe mắt, gật đầu mạnh mẽ.
Nói: "Vậy ngươi không được đến quá sớm đấy!"
Nói xong, ta uống cạn bát canh Mạnh Bà.
Bát sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh trong trẻo vang vọng trên con đường ta ra đi.
Tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư. . .
"Đủ rồi!"
Mạnh Bà vội giật lấy bát trong tay ta, mặt đầy xót xa: "Đây đã là bát thứ một nghìn năm trăm lẻ ba rồi!"
"Thường Niệm!"
Mạnh Bà đau lòng kêu lên: "Bát của ta sắp bị ngươi đập vỡ hết rồi!"
Ta ngượng ngùng gãi gãi mũi, cúi người xuống, ái ngại nói: "Xin lỗi. . ."
Mạnh Bà hét lên một tiếng, dùng sức bịt tai lại.
Bà ấy nhìn ta đầy tuyệt vọng: "Thường Niệm, đây là lần thứ một nghìn năm trăm lẻ hai ngươi nói xin lỗi ta rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro