Tàn Hồn Lại Hiệ...
Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử
2024-11-11 11:26:31
- Ngăn nó lại, đó là bữa tối!
Tần Mệnh hô lớn.
Một thanh trường đao phóng lên trời, đao khí ngút trời, lăng liệt rét thấu xương, bổ về phía Thiết Bì Man Ngưu.
- Phốc!
Máu loãng bắn tung tóe, trường đao đơn giản mà bổ ra áo giáp cứng rắn của Thiết Bì Man Ngưu.
Trâu điên gào thét rồi ngã xuống đất, lại không thể đứng lên.
Một đao săn giết!
Hỗn loạn đã ngừng lại, nhưng bầu không khí hơi lộ ra quái dị.
Thiết Sơn Hà đi ra từ đội ngũ, thu đại đao:
- Bữa ăn tối này ta có một phần.
Tần Mệnh vỗ vỗ đá vụn bụi đất trên người, nhìn xem đội ngũ yên tĩnh:
- Các ngươi... Không phải cần phải trở về sao?
- Ngươi làm sao lại ở đây!
Có người cảm thấy kỳ quái, thật sự là Tần Mệnh!
- Ta vài ngày trước vẫn còn ở trong nơi tận cùng nhất của Chủ Tế Sơn Tùng, không đuổi kịp tập hợp, ta đoán chừng các ngươi chưa chắc sẽ chờ ta, liền không tới nơi tập hợp, bản thân tự về Thanh Vân Tông. Các ngươi... Làm sao còn chậm hơn ta vậy?
Hắn không có ý định tụ hợp cùng đội ngũ, chuẩn bị một đường tu luyện rèn luyện lấy trở về, tận lực ở nhiều thêm vài ngày tại trong núi rừng.
Còn có nguyên nhân là trong lòng hắn vẫn là có chút sợ hãi nếu nhìn thấy đệ tử dược sơn Lăng Tuyết, không biết đối mặt như thế nào.
Trong đội ngũ có người cười khẽ:
- Tiểu tử này mệnh thật cứng, chính là không chết được, hắc hắc.
- Về chỗ!
Một vị trưởng lão quát lạnh.
- Vâng!
Tần Mệnh chú ý tới sắc mặt quái dị của rất nhiều đệ tử, nhưng không phải là chuyện quan trọng, trong lòng thầm nói một câu, lão tử cứ không chết, tức chết các ngươi.
Sắc trời không còn sớm, đội ngũ tìm một nơi thích hợp hạ trại.
Một con Thiết Bì Man Ngưu hiển nhiên không đủ để phân cho hơn sáu trăm người, các đệ tử trung niên từng nhóm đi ra ngoài săn bắn, mang trở lại chút ít Linh Yêu, mang đi nướng.
Hơn mười người một nhóm, khí thế ngất trời phân tán ở trong rừng già.
- Tần Mệnh, ngươi những ngày này sống thế nào được tới hôm nay vậy?
Có chút đệ tử vây quanh ở chỗ đống lửa của Tần Mệnh, chia xẻ lấy thịt trâu, hào hứng bừng bừng đánh giá Tần Mệnh, nhìn dáng vẻ của hắn giống như sống không sai, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, tóc đều chải vuốt tỉ mỉ, khí sắc hồng nhuận phơn phớt, so với bọn hắn sống đều tốt hơn rất nhiều.
- Ta đáng chết sao?
Tần Mệnh nói đùa.
- Không có ý đó, chúng ta chỉ là hiếu kỳ.
- Cố gắng sống qua, mạng ta cứng, không chết được. Tám năm rồi, không phải đều sống thật tốt đấy hay sao? Ta cảm giác ta còn có thể sống sót thêm tám năm nữa.
Mọi người thiện ý nở nụ cười.
Thiết Sơn Hà tiện tay từ trên giá nướng chọn lấy khối thịt trâu:
- Khí tức của ngươi đã mạnh hơn.
- Ngươi rất mẫn cảm đối với khí tức cảnh giới?
Tần Mệnh ném một mẫu gỗ vào trong đống lửa trước mặt.
- Ta đã thấy ngươi.
Tần Mệnh nhăn lông mày nhìn Thiết Sơn Hà, Thiết Sơn Hà nghiêng đầu đón lấy ánh mắt của hắn.
Bên đống lửa, các đệ tử khác đều âm thầm kỳ quái, Thiết Sơn Hà tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Tần Mệnh.
Thiết Sơn Hà từ bên hông cởi xuống một túi rượu, bản thân nhấp một hớp, đưa cho Tần Mệnh.
- Làm sao ngươi làm được?
- Mạng ta cứng, gặp mấy lần cơ duyên.
Tần Mệnh tiếp nhận túi rượu nhấp một hớp, không có nhiều lời. Quái nhân này luôn khiến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, ngươi đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thời điểm này, Lăng Tuyết lại mang theo đệ tử dược sơn tới đây.
- Lăng Tuyết?
Các đệ tử dồn dập đứng dậy, mượn ánh lửa đống lửa thưởng thức vị nữ tử như tuyết liên thánh khiết lại lạnh giá này.
- Tử Ngọc Linh Sâm ở đâu?
Ánh mắt Lăng Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Năm viên đều ném đi, bằng không thì ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì sống sót?
- Chứng minh cho chúng ta nhìn.
Các đệ tử Dược Sơn vô cùng hoài nghi Tần Mệnh, bọn hắn tìm ba ngày mới tìm được Lăng Tuyết, thiếu chút nữa muốn sắp điên, nhưng Lăng Tuyết không có nói cho bọn họ cùng ngày đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói Tử Ngọc Linh Sâm bị Tần Mệnh mang đi.
Tần Mệnh buông tay:
- Chứng minh như thế nào? Bắt Tử Ngọc Sư trở lại hỏi một chút?
- Ngươi đây là có thái độ gì? Chúng ta là đang muốn Tử Ngọc Linh Sâm từ ngươi, không phải hỏi ngươi xảy ra chuyện gì!
Đệ tử dược sơn tức giận, đệ tử Thanh Vân Tông khác đều rất kính trọng đối với bọn họ, duy chỉ có người này mỗi lần gặp mặt đều là đại bất kính.
- Tử Ngọc Linh Sâm là của các ngươi?
- Chúng ta vất vả hai ngày, trả giá rất nhiều linh thảo linh quả, mới dẫn dắt được Tử Ngọc Sư rời đi.
- Ta đây nói tiếng cảm tạ cho các ngươi, khổ cực rồi.
Tần Mệnh mỉm cười gật đầu.
- Tần Mệnh tiểu tử, đừng không biết tốt xấu, Dược Sơn thật phải xử tử ngươi, ai cũng ngăn không được.
Rất nhiều đệ tử gần đó đều từ từ tụ qua đến, tình huống như thế nào? Tần Mệnh lại chống lại cùng đệ tử dược sơn rồi? Tiểu tử này có chút ý tứ ha ha, lưu manh, thích sao thì cứ thế mà, hắn thật nghiêm túc.
Tần Mệnh mân mân miệng:
- Ta không muốn trêu chọc phiền toái, như vậy đi, Tử Ngọc Linh Sâm chính xác ở chỗ này của ta.
- Giao ra đây!
Đệ tử dược sơn tinh thần chấn động.
Tần Mệnh chỉ Thiết Sơn Hà, nói cười:
- Giá cao bán cho hắn rồi.
Thiết Sơn Hà phối hợp ăn lấy thịt trâu, không để ý đến đệ tử dược sơn, càng không có nhìn Lăng Tuyết một cái.
- Ngươi dám đùa nghịch chúng ta!
Đệ tử dược sơn quát lạnh, ai dám trêu chọc ngoan nhân này.
- Làm sao? Dám ồn ào với ta, cũng không dám hỏi hắn hai câu? Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đừng làm rõ ràng như vậy chứ. Ta tới giúp ngươi hỏi, Thiết Sơn Hà, người ta hỏi ngươi đây này, Tử Ngọc Linh Sâm ăn chưa?
Tần Mệnh cố ý kích thích Thiết Sơn Hà.
Nhưng lời này nói để cho các đệ tử xem kịch vui dở khóc dở cười, ngươi thật giỏi, trêu chọc đệ tử dược sơn không đủ, còn dám lấy Thiết Sơn Hà làm trò cười.
Tần Mệnh hô lớn.
Một thanh trường đao phóng lên trời, đao khí ngút trời, lăng liệt rét thấu xương, bổ về phía Thiết Bì Man Ngưu.
- Phốc!
Máu loãng bắn tung tóe, trường đao đơn giản mà bổ ra áo giáp cứng rắn của Thiết Bì Man Ngưu.
Trâu điên gào thét rồi ngã xuống đất, lại không thể đứng lên.
Một đao săn giết!
Hỗn loạn đã ngừng lại, nhưng bầu không khí hơi lộ ra quái dị.
Thiết Sơn Hà đi ra từ đội ngũ, thu đại đao:
- Bữa ăn tối này ta có một phần.
Tần Mệnh vỗ vỗ đá vụn bụi đất trên người, nhìn xem đội ngũ yên tĩnh:
- Các ngươi... Không phải cần phải trở về sao?
- Ngươi làm sao lại ở đây!
Có người cảm thấy kỳ quái, thật sự là Tần Mệnh!
- Ta vài ngày trước vẫn còn ở trong nơi tận cùng nhất của Chủ Tế Sơn Tùng, không đuổi kịp tập hợp, ta đoán chừng các ngươi chưa chắc sẽ chờ ta, liền không tới nơi tập hợp, bản thân tự về Thanh Vân Tông. Các ngươi... Làm sao còn chậm hơn ta vậy?
Hắn không có ý định tụ hợp cùng đội ngũ, chuẩn bị một đường tu luyện rèn luyện lấy trở về, tận lực ở nhiều thêm vài ngày tại trong núi rừng.
Còn có nguyên nhân là trong lòng hắn vẫn là có chút sợ hãi nếu nhìn thấy đệ tử dược sơn Lăng Tuyết, không biết đối mặt như thế nào.
Trong đội ngũ có người cười khẽ:
- Tiểu tử này mệnh thật cứng, chính là không chết được, hắc hắc.
- Về chỗ!
Một vị trưởng lão quát lạnh.
- Vâng!
Tần Mệnh chú ý tới sắc mặt quái dị của rất nhiều đệ tử, nhưng không phải là chuyện quan trọng, trong lòng thầm nói một câu, lão tử cứ không chết, tức chết các ngươi.
Sắc trời không còn sớm, đội ngũ tìm một nơi thích hợp hạ trại.
Một con Thiết Bì Man Ngưu hiển nhiên không đủ để phân cho hơn sáu trăm người, các đệ tử trung niên từng nhóm đi ra ngoài săn bắn, mang trở lại chút ít Linh Yêu, mang đi nướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn mười người một nhóm, khí thế ngất trời phân tán ở trong rừng già.
- Tần Mệnh, ngươi những ngày này sống thế nào được tới hôm nay vậy?
Có chút đệ tử vây quanh ở chỗ đống lửa của Tần Mệnh, chia xẻ lấy thịt trâu, hào hứng bừng bừng đánh giá Tần Mệnh, nhìn dáng vẻ của hắn giống như sống không sai, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, tóc đều chải vuốt tỉ mỉ, khí sắc hồng nhuận phơn phớt, so với bọn hắn sống đều tốt hơn rất nhiều.
- Ta đáng chết sao?
Tần Mệnh nói đùa.
- Không có ý đó, chúng ta chỉ là hiếu kỳ.
- Cố gắng sống qua, mạng ta cứng, không chết được. Tám năm rồi, không phải đều sống thật tốt đấy hay sao? Ta cảm giác ta còn có thể sống sót thêm tám năm nữa.
Mọi người thiện ý nở nụ cười.
Thiết Sơn Hà tiện tay từ trên giá nướng chọn lấy khối thịt trâu:
- Khí tức của ngươi đã mạnh hơn.
- Ngươi rất mẫn cảm đối với khí tức cảnh giới?
Tần Mệnh ném một mẫu gỗ vào trong đống lửa trước mặt.
- Ta đã thấy ngươi.
Tần Mệnh nhăn lông mày nhìn Thiết Sơn Hà, Thiết Sơn Hà nghiêng đầu đón lấy ánh mắt của hắn.
Bên đống lửa, các đệ tử khác đều âm thầm kỳ quái, Thiết Sơn Hà tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Tần Mệnh.
Thiết Sơn Hà từ bên hông cởi xuống một túi rượu, bản thân nhấp một hớp, đưa cho Tần Mệnh.
- Làm sao ngươi làm được?
- Mạng ta cứng, gặp mấy lần cơ duyên.
Tần Mệnh tiếp nhận túi rượu nhấp một hớp, không có nhiều lời. Quái nhân này luôn khiến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, ngươi đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thời điểm này, Lăng Tuyết lại mang theo đệ tử dược sơn tới đây.
- Lăng Tuyết?
Các đệ tử dồn dập đứng dậy, mượn ánh lửa đống lửa thưởng thức vị nữ tử như tuyết liên thánh khiết lại lạnh giá này.
- Tử Ngọc Linh Sâm ở đâu?
Ánh mắt Lăng Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Năm viên đều ném đi, bằng không thì ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì sống sót?
- Chứng minh cho chúng ta nhìn.
Các đệ tử Dược Sơn vô cùng hoài nghi Tần Mệnh, bọn hắn tìm ba ngày mới tìm được Lăng Tuyết, thiếu chút nữa muốn sắp điên, nhưng Lăng Tuyết không có nói cho bọn họ cùng ngày đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói Tử Ngọc Linh Sâm bị Tần Mệnh mang đi.
Tần Mệnh buông tay:
- Chứng minh như thế nào? Bắt Tử Ngọc Sư trở lại hỏi một chút?
- Ngươi đây là có thái độ gì? Chúng ta là đang muốn Tử Ngọc Linh Sâm từ ngươi, không phải hỏi ngươi xảy ra chuyện gì!
Đệ tử dược sơn tức giận, đệ tử Thanh Vân Tông khác đều rất kính trọng đối với bọn họ, duy chỉ có người này mỗi lần gặp mặt đều là đại bất kính.
- Tử Ngọc Linh Sâm là của các ngươi?
- Chúng ta vất vả hai ngày, trả giá rất nhiều linh thảo linh quả, mới dẫn dắt được Tử Ngọc Sư rời đi.
- Ta đây nói tiếng cảm tạ cho các ngươi, khổ cực rồi.
Tần Mệnh mỉm cười gật đầu.
- Tần Mệnh tiểu tử, đừng không biết tốt xấu, Dược Sơn thật phải xử tử ngươi, ai cũng ngăn không được.
Rất nhiều đệ tử gần đó đều từ từ tụ qua đến, tình huống như thế nào? Tần Mệnh lại chống lại cùng đệ tử dược sơn rồi? Tiểu tử này có chút ý tứ ha ha, lưu manh, thích sao thì cứ thế mà, hắn thật nghiêm túc.
Tần Mệnh mân mân miệng:
- Ta không muốn trêu chọc phiền toái, như vậy đi, Tử Ngọc Linh Sâm chính xác ở chỗ này của ta.
- Giao ra đây!
Đệ tử dược sơn tinh thần chấn động.
Tần Mệnh chỉ Thiết Sơn Hà, nói cười:
- Giá cao bán cho hắn rồi.
Thiết Sơn Hà phối hợp ăn lấy thịt trâu, không để ý đến đệ tử dược sơn, càng không có nhìn Lăng Tuyết một cái.
- Ngươi dám đùa nghịch chúng ta!
Đệ tử dược sơn quát lạnh, ai dám trêu chọc ngoan nhân này.
- Làm sao? Dám ồn ào với ta, cũng không dám hỏi hắn hai câu? Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đừng làm rõ ràng như vậy chứ. Ta tới giúp ngươi hỏi, Thiết Sơn Hà, người ta hỏi ngươi đây này, Tử Ngọc Linh Sâm ăn chưa?
Tần Mệnh cố ý kích thích Thiết Sơn Hà.
Nhưng lời này nói để cho các đệ tử xem kịch vui dở khóc dở cười, ngươi thật giỏi, trêu chọc đệ tử dược sơn không đủ, còn dám lấy Thiết Sơn Hà làm trò cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro