Chuộc Tội Cho T...
Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử
2024-11-19 11:23:32
- Nếu ngươi không nhận ấn thư, ta cũng không cần phải nói nhảm với ngươi. Đồ thúc thúc, chuẩn bị động thủ, các người đè nén tám năm, nghẹn khuất tám năm, từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn không còn nữa. Lấy ra huyết tính nam nhi của các ngươi, tự tay chặt bọn hắn. Sử dụng máu của hắn, chấm dứt cho tám năm này.
Tần Mệnh nói một câu khiến cho bầu không khí tại hiện trường hơi yên tĩnh.
Đồ Vệ kinh ngạc, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tần Mệnh. Chặt bọn hắn? Ta không nghe nhầm đấy chứ?
- Mệnh nhi, đừng xúc động.
Dì trực tiếp luống cuống, giết trưởng lão Thanh Vân Tông? Trút giận cũng không cần phải như vậy.
- Thiếu gia, ngài suy nghĩ kỹ.
Đám người Khương Bân đều kinh hãi, đây là thiếu gia? Đầy miệng sát phạt làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía.
-Ha ha??
Lãnh Chấp Bạch khí nở nụ cười, ngươi không phải là một đệ tử Kim Linh sao, không phải là đạt được ngũ cường trà hội bát tông sao, thật sự cho rằng mình không ai dám đụng vào sao?
Các đệ tử Thanh Vân Tông hai mặt nhìn nhau, Tần Mệnh này đầu bị hỏng rồi? Lại nói ra những lời buồn cười như vậy.
Lăng Tuyết đứng trong đội ngũ, thủy chung không nói gì, Hô Diên Trác Trác cũng trầm mặc, chỉ là ánh mắt có chút kỳ quái.
Tần Mệnh lẳng lặng nhìn Lãnh Chấp Bạch, cũng cười theo:
- Trong các ngươi rất nhiều người trông coi Đại Thanh Sơn có chút tuổi tác rồi, làm mưa làm gió, khi dễ phụ nữ và trẻ em, chuyện ác làm hết, hôm nay cùng nhau thanh lý. Ta nói như vậy, ngươi vẫn chưa hiểu?
- Thiếu gia, bình tĩnh, giết bọn họ là thống khoái, nhưng làm sao có thể giải thích cùng Thanh Vân Tông?
Đồ Vệ thì thầm khuyên can, ngươi muốn trút giận có rất nhiều cách, ngàn vạn lần đừng lấy chuyện này làm trò đùa. Tàn sát trưởng lão Thanh Vân Tông? Tội ác nghiêm trọng hơn những sai lầm của phụ mẫu Tần Mệnh năm đó.
- Không phải là muốn giải thích sao? Nó quá đơn giản. Hôm nay không phải tới ba trăm sơn phỉ sao, chúng ta có thể giải thích với Thanh Vân Tông, Lãnh Chấp Bạch trưởng lão dẫn chúng ta chống cự sơn phỉ, anh dũng hy sinh, chúng ta đại biểu Lôi Đình cổ thành, cảm tạ sâu sắc.
Lãnh Chấp Bạch cười không ra, các đệ tử Thanh Vân Tông cũng trở nên khẩn trương, đều thẳng tắp nhìn Tần Mệnh. Tiểu tử này? Chơi thật sao? Hay cố ý đe dọa?
- Sợ hãi?
Tần Mệnh nở nụ cười.
Đang cố tình đùa giỡn? Không!! Hắn sẽ giết những người này, không một ai được để lại! Chuộc tội cho tội lỗi của họ trong tám năm!!
Chuộc tội!!
Không phải đại trưởng lão ngươi phái người đến giả làm sơn phỉ sao? Vừa vặn cho ngươi gậy ông đập lưng ông, ta muốn cho ngươi đánh nát răng và lấy máu nuốt vào trong bụng!
Toàn trường yên tĩnh, người của đội hộ vệ cùng đệ tử Thanh Vân Tông đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Mệnh, bên tai chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng của hắn.
Tần gia rất nhiều nữ quyến đều che miệng, bình tĩnh nhìn Tần Mệnh.
- Lãnh trưởng lão không cần lo lắng, các ngươi sẽ trở thành anh hùng, anh hùng ngoan cường chống cự sơn phỉ anh dũng hy sinh. Ta sẽ an bài người đem thi thể các ngươi đưa về Thanh Vân Tông, đem thi thể của đám sơn phỉ kia đều đưa về Thanh Vân Tông, a, đúng rồi, lại đưa cho Đại trưởng lão một cái biển, liền viết?? Hồng Phúc Tề Thiên, Phúc Thọ Vạn Giang!
Rốt cục biểu tình trên mặt Tần Mệnh cũng dần xuất hiện phần tàn nhẫn, ta cảm tạ ngươi đại trưởng lão, ta chúc ngươi sống lâu dài, đừng để một ngày nào đó chết trong tay Tần Mệnh ta!
Đám người Đồ Vệ bình tĩnh nhìn Tần Mệnh, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đến là hoảng hốt, sau đó?? Cũng không biết tại sao, một cỗ nhiệt lưu chảy xuôi khắp toàn thân, cả người cũng nổi nổi da gà, một người lại quay đầu nhìn về phía đại trưởng lão bọn họ, một đôi mắt lại một đôi tràn đầy tơ máu.
Lãnh Chấp Bạch rốt cục cũng cảm thấy không ổn.
- Các ngươi muốn làm gì? Đừng nghe tên điên Tần Mệnh này nói nhảm, sát hại trưởng lão Thanh Vân Tông, hậu quả này ai cũng không chịu nổi!
- Lãnh trưởng lão, trước khi chết cho ngươi một món quà.
- Cái gì?
- Ta biết là ai giết tôn tử lãnh Ngọc Lương của ngươi. Ồ, là ta đây, ngày hôm đó, ta đã ở đây.
Lãnh Chấp Bạch giận tím mặt:
- Tần Mệnh, thằng ranh con ngươi.
Đồ Vệ đột nhiên gầm lên dữ dội, toàn thân dâng lên ngọn lửa, hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Chấp Bạch.
- Các huynh đệ, nhịn tám năm, còn muốn nhịn nữa sao?
- Không thể nhịn được nữa!
Hơn một ngàn hộ vệ cả người đầy nhiệt huyết, không có ai hiểu được tám năm qua bọn họ nghẹn khuất nhường nhịn như thế nào, hôm nay rốt cục sắp đến phần cuối? Tất cả điều này là thật sao?
Tần Mệnh giơ tay, khẽ vung lên:
- Tiễn đưa hạ táng bọn hắn!
Lãnh Chấp Bạch hung tợn cảnh cáo:
- Tần Mệnh, ta khuyên ngươi suy nghĩ rõ ràng! Thiên hạ không có bức tường không thông gió, sát hại trưởng lão Thanh Vân Tông, tội ngươi không thể tha thứ.
- Ta chỉ cần cho Thanh Vân Tông một cái lý do tử vong bình thường là được rồi, những thứ khác không sao cả. Đồ thúc thúc, đừng lề mề nữa, tiễn họ lên đường.
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn về phía Hô Diên Trác Trác.
Hô Diên Trác Trác cười khẽ, giơ tay đánh một cái.
Mấy trăm Ảnh Nhận toàn bộ hiện thân, trong đó mười người trong tay còn mang theo mười cái đầu, đó là mười đệ tử Lãnh Chấp Bạch phái ra trước đó, đều bị bí mật giải quyết.
Những người này là ai? Đám người Khương Bân kinh ngạc, chẳng lẽ là?? Viện trợ? Thiếu gia mang theo viện quân?
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều hiểu!!
Còn gì phải e dè!!
Tần Mệnh nói một câu khiến cho bầu không khí tại hiện trường hơi yên tĩnh.
Đồ Vệ kinh ngạc, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tần Mệnh. Chặt bọn hắn? Ta không nghe nhầm đấy chứ?
- Mệnh nhi, đừng xúc động.
Dì trực tiếp luống cuống, giết trưởng lão Thanh Vân Tông? Trút giận cũng không cần phải như vậy.
- Thiếu gia, ngài suy nghĩ kỹ.
Đám người Khương Bân đều kinh hãi, đây là thiếu gia? Đầy miệng sát phạt làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía.
-Ha ha??
Lãnh Chấp Bạch khí nở nụ cười, ngươi không phải là một đệ tử Kim Linh sao, không phải là đạt được ngũ cường trà hội bát tông sao, thật sự cho rằng mình không ai dám đụng vào sao?
Các đệ tử Thanh Vân Tông hai mặt nhìn nhau, Tần Mệnh này đầu bị hỏng rồi? Lại nói ra những lời buồn cười như vậy.
Lăng Tuyết đứng trong đội ngũ, thủy chung không nói gì, Hô Diên Trác Trác cũng trầm mặc, chỉ là ánh mắt có chút kỳ quái.
Tần Mệnh lẳng lặng nhìn Lãnh Chấp Bạch, cũng cười theo:
- Trong các ngươi rất nhiều người trông coi Đại Thanh Sơn có chút tuổi tác rồi, làm mưa làm gió, khi dễ phụ nữ và trẻ em, chuyện ác làm hết, hôm nay cùng nhau thanh lý. Ta nói như vậy, ngươi vẫn chưa hiểu?
- Thiếu gia, bình tĩnh, giết bọn họ là thống khoái, nhưng làm sao có thể giải thích cùng Thanh Vân Tông?
Đồ Vệ thì thầm khuyên can, ngươi muốn trút giận có rất nhiều cách, ngàn vạn lần đừng lấy chuyện này làm trò đùa. Tàn sát trưởng lão Thanh Vân Tông? Tội ác nghiêm trọng hơn những sai lầm của phụ mẫu Tần Mệnh năm đó.
- Không phải là muốn giải thích sao? Nó quá đơn giản. Hôm nay không phải tới ba trăm sơn phỉ sao, chúng ta có thể giải thích với Thanh Vân Tông, Lãnh Chấp Bạch trưởng lão dẫn chúng ta chống cự sơn phỉ, anh dũng hy sinh, chúng ta đại biểu Lôi Đình cổ thành, cảm tạ sâu sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Chấp Bạch cười không ra, các đệ tử Thanh Vân Tông cũng trở nên khẩn trương, đều thẳng tắp nhìn Tần Mệnh. Tiểu tử này? Chơi thật sao? Hay cố ý đe dọa?
- Sợ hãi?
Tần Mệnh nở nụ cười.
Đang cố tình đùa giỡn? Không!! Hắn sẽ giết những người này, không một ai được để lại! Chuộc tội cho tội lỗi của họ trong tám năm!!
Chuộc tội!!
Không phải đại trưởng lão ngươi phái người đến giả làm sơn phỉ sao? Vừa vặn cho ngươi gậy ông đập lưng ông, ta muốn cho ngươi đánh nát răng và lấy máu nuốt vào trong bụng!
Toàn trường yên tĩnh, người của đội hộ vệ cùng đệ tử Thanh Vân Tông đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Mệnh, bên tai chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng của hắn.
Tần gia rất nhiều nữ quyến đều che miệng, bình tĩnh nhìn Tần Mệnh.
- Lãnh trưởng lão không cần lo lắng, các ngươi sẽ trở thành anh hùng, anh hùng ngoan cường chống cự sơn phỉ anh dũng hy sinh. Ta sẽ an bài người đem thi thể các ngươi đưa về Thanh Vân Tông, đem thi thể của đám sơn phỉ kia đều đưa về Thanh Vân Tông, a, đúng rồi, lại đưa cho Đại trưởng lão một cái biển, liền viết?? Hồng Phúc Tề Thiên, Phúc Thọ Vạn Giang!
Rốt cục biểu tình trên mặt Tần Mệnh cũng dần xuất hiện phần tàn nhẫn, ta cảm tạ ngươi đại trưởng lão, ta chúc ngươi sống lâu dài, đừng để một ngày nào đó chết trong tay Tần Mệnh ta!
Đám người Đồ Vệ bình tĩnh nhìn Tần Mệnh, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đến là hoảng hốt, sau đó?? Cũng không biết tại sao, một cỗ nhiệt lưu chảy xuôi khắp toàn thân, cả người cũng nổi nổi da gà, một người lại quay đầu nhìn về phía đại trưởng lão bọn họ, một đôi mắt lại một đôi tràn đầy tơ máu.
Lãnh Chấp Bạch rốt cục cũng cảm thấy không ổn.
- Các ngươi muốn làm gì? Đừng nghe tên điên Tần Mệnh này nói nhảm, sát hại trưởng lão Thanh Vân Tông, hậu quả này ai cũng không chịu nổi!
- Lãnh trưởng lão, trước khi chết cho ngươi một món quà.
- Cái gì?
- Ta biết là ai giết tôn tử lãnh Ngọc Lương của ngươi. Ồ, là ta đây, ngày hôm đó, ta đã ở đây.
Lãnh Chấp Bạch giận tím mặt:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tần Mệnh, thằng ranh con ngươi.
Đồ Vệ đột nhiên gầm lên dữ dội, toàn thân dâng lên ngọn lửa, hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Chấp Bạch.
- Các huynh đệ, nhịn tám năm, còn muốn nhịn nữa sao?
- Không thể nhịn được nữa!
Hơn một ngàn hộ vệ cả người đầy nhiệt huyết, không có ai hiểu được tám năm qua bọn họ nghẹn khuất nhường nhịn như thế nào, hôm nay rốt cục sắp đến phần cuối? Tất cả điều này là thật sao?
Tần Mệnh giơ tay, khẽ vung lên:
- Tiễn đưa hạ táng bọn hắn!
Lãnh Chấp Bạch hung tợn cảnh cáo:
- Tần Mệnh, ta khuyên ngươi suy nghĩ rõ ràng! Thiên hạ không có bức tường không thông gió, sát hại trưởng lão Thanh Vân Tông, tội ngươi không thể tha thứ.
- Ta chỉ cần cho Thanh Vân Tông một cái lý do tử vong bình thường là được rồi, những thứ khác không sao cả. Đồ thúc thúc, đừng lề mề nữa, tiễn họ lên đường.
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn về phía Hô Diên Trác Trác.
Hô Diên Trác Trác cười khẽ, giơ tay đánh một cái.
Mấy trăm Ảnh Nhận toàn bộ hiện thân, trong đó mười người trong tay còn mang theo mười cái đầu, đó là mười đệ tử Lãnh Chấp Bạch phái ra trước đó, đều bị bí mật giải quyết.
Những người này là ai? Đám người Khương Bân kinh ngạc, chẳng lẽ là?? Viện trợ? Thiếu gia mang theo viện quân?
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều hiểu!!
Còn gì phải e dè!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro