Khuất Nhục (2)
Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử
2024-11-11 11:26:31
Tần Mệnh ở xa xa thật sự nhìn không nổi nữa, tức giận liền muốn xông qua.
Lúc này, cửa trước trang viên đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, một đám người hạo hạo đi thẳng đến tiểu viện nơi này.
- Thiếu gia! Đồ Vệ dẫn người xông vào.
Một vị đệ tử Thanh Vân Tông vội vàng tới báo cáo.
- Tới ngược lại rất nhanh.
Lãnh Ngọc Lương không nóng không vội nằm trở lại trên giường mềm. Hắn đùa giỡn Tần Dĩnh không phải một lần hai lần, mỗi lần đều bị Đồ Vệ cứu viện, đã sớm thành thói quen.
Đồ Vệ mang theo đội hộ vệ hùng hổ xông vào, phía sau theo sát các thị nữ Tần gia vừa mới rời đi, đều rất sốt ruột. Lãnh Ngọc Lương cách ba đến năm này lại đùa giỡn Tần Dĩnh, mỗi lần đều chọn vào đêm khuya, nhưng Tần Dĩnh mới mười ba tuổi a, tên súc sinh này.
- Vệ thúc thúc.
Tần Dĩnh nhào vào trong lòng Đồ Vệ.
- Không sao đâu! Không sao đâu! Đừng sợ, có ta đây.
Đồ Vệ bảo vệ Tần Dĩnh, trong mắt giống như là muốn phun ra lửa, chẳng may Tần Dĩnh có mệnh hệ gì, hắn tự sát cũng có lỗi với người của Tần gia.
- Đội trưởng Đồ Vệ, sao lại tới nơi này? Gần đây xung quanh mỏ đều không ổn định lắm, ngươi hẳn là nên đi tuần tra thủ hộ mới đúng.
Lãnh Ngọc Lương không sợ Đồ Vệ, bởi vì hắn căn bản không dám làm gì mình.
- Ta ở đâu chưa tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân, ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc nữ tử Tần gia nữa.
- Như thế nào, nữ tử Tần gia đều thành của Đồ Vệ ngươi? Không sợ chủ tử ngươi từ trong mộ bò ra...
Lãnh Ngọc Lương còn chưa nói xong, Đồ Vệ đã bước ra ngoài một bước, khí tràng cuồng bạo giống như một cơn lốc quét ngang đình viện, cái bàn trước mặt liên tục mang theo Lãnh Ngọc Lương cùng cái giường êm của hắn toàn bộ bị hất văng ra ngoài.
- Ngươi muốn tạo phản?
Lãnh Ngọc Lương đứng lên giận dữ mắng Đồ Vệ.
Đệ tử Thanh Vân Tông bên ngoài viện toàn bộ vọt vào, giằng co với đội hộ vệ.
- Đến đây, loại người như ngươi, lão tử đã sớm chịu đủ rồi.
Một đám hộ vệ Tần gia giống như sói phát điên, ánh mắt đều phiếm hồng.
Các đệ tử Thanh Vân Tông không tiến về phía trước nữa, nhưng cũng không lui về phía sau.
Đồ Vệ quát Lãnh Ngọc Lương:
- Thành thật một chút cho ta, lại dám quấy rầy Tần Dĩnh, ta vặn đầu ngươi xuống!
- Ngươi ngược lại đến đây, ta đứng trước ngươi, ngươi có bản lĩnh vặn xuống ngay bây giờ hay không? Một Tần gia, thật đúng là coi trọng mình, ta phi.
Lãnh Ngọc Lương mượn rượu cười nhạo Đồ Vệ.
- Vệ thúc thúc, đừng như vậy, chúng ta nhịn một chút cho qua chuyện.
Tần Dĩnh giữ chặt cánh tay Đồ Vệ.
- Tự mình cẩn thận một chút.
Đồ Vệ chỉ điểm Lãnh Ngọc Lương, mang theo đội ngũ muốn rời đi. Nếu hắn không có chút nhẫn nại này, đã sớm không biết chết bao nhiêu lần. Hắn rất rõ ràng Lãnh Chấp Bạch đem cái tên cháu trai hoàn khố này tới đây, chính là muốn lăng nhục người của Tần gia, tạo ra phiền toái.
- Chớ đi.
Lãnh Ngọc Lương ngồi ngay ngắn trên giường êm, lại ngã chổng vó ở phía trên, hắn chỉ chỉ bầu rượu vỡ vụn:
- Bầu rượu này là ta từ Thanh Vân Tông mang đến, rất trân quý, ít nhất đáng giá mười trung phẩm linh thạch, nói một lời, bồi thường như thế nào?
- Đừng khinh người quá đáng.
Người của đội hộ vệ thật sự không quen nhìn tên hỗn đản này.
Lãnh Ngọc Lương ngửa đầu, cho bọn họ một cái biểu lộ, các ngươi có thể làm gì ta.
- Ai đã phá vỡ nó?
Đồ Vệ lạnh lùng.
- Đương nhiên là tiểu thư nhà ngươi.
- Ai nhìn thấy?
- Ta nhìn thấy, không được sao?
- Không được.
Đồ Vệ che chở Tần Dĩnh rời đi, đội hộ vệ trong mắt tràn đầy lửa giận, cũng không dám phát tiết. Bọn họ đã nếm qua rất nhiều thiệt thòi, mỗi lần đội hộ vệ xúc động, cái giá phải trả chính là hơn hai mươi vạn dân chúng gánh chịu. Dần dần, bọn họ tình nguyện chính mình chịu ủy khuất cũng không dám trêu chọc đám người Thanh Vân Tông này nữa. Chỉ cần Thanh Vân Tông không phải làm quá đáng, nhẫn nhịn một chút là sẽ qua.
- Ta có thể sẽ phải ở chỗ này ba năm năm, chúng ta chậm rãi chơi ha.
Lãnh Ngọc Lương cố ý cao giọng hô to.
Đồ Vệ che chở Tần Dĩnh các nàng trở lại tiểu viện, dì cùng thân nhân đang chờ đợi vội vàng nghênh đón.
Dì ôm lấy Tần Dĩnh, nhẹ nhàng an ủi.
Những nữ tử khác cũng đều an ủi lẫn nhau vài câu, yên lặng đi về phía phòng mình. Không khóc, không có nỗi buồn, họ chết lặng và đầy bất đắc dĩ.
Sáng mai còn phải làm việc, mỗi lần đều là trời không sáng thì phải rời giường, phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
- Ai ở đó! Ra đây!
Đồ Vệ đột nhiên nhận ra có một người đang đứng trong bóng đen ở góc tường, mắt hắn lạnh như đao, toàn thân đầy sát khí.
Có người?
Đội hộ vệ bên ngoài ầm ầm xông vào, các nữ tử trong viện khẩn trương tụ tập cùng một chỗ.
- Ra ngoài!
Đồ Vệ lạnh lùng.
Trong bóng đen, Tần Mệnh lau đi khóe mắt mông lung, chậm rãi đi ra.
- Là ai, ai bảo ngươi xông vào?
Các đội viên hộ vệ rút kiếm vây quanh. Lại là người của Thanh Vân Tông? Tối nay như vậy còn chưa xong sao!
- Chờ một chút!
Đồ Vệ đột nhiên dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn:
- Thiếu gia? Ngươi...... tại sao ngươi lại ở đây?
- Thiếu gia?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đồ Vệ.
- Ca ca!
Tần Dĩnh giật mình che miệng lấy khuôn miệng nhỏ nhắn, không thể tin được vào mắt mình.
Tần Mệnh rõ ràng đã lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà rung động, nước mắt vẫn lăn ra dài ra, hắn cố gắng vui vẻ cười:
- Ta đã trở lại.
- Thiếu gia, thật sự là ngươi.
Đồ Vệ giật mình tỉnh giấc, gấp gáp khẽ quát:
- Vây quanh nơi này, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tới gần!
Các đội viên hộ vệ đều kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, cho đến lần thứ hai Đồ Vệ ra lệnh, bọn họ mới hoảng hốt đi ra ngoài. Thiếu gia? Thiếu gia đã trở lại! Thiếu gia làm sao lại trở về!
- Mệnh nhi?
Dì run run kêu gọi, không dám tin tưởng.
- Ca ca!
Tần Dĩnh vui mừng nhào về phía Tần Mệnh, nước mắt rơi như mưa, dùng sức ôm chặt lấy hắn, sợ rằng đây là đang nằm mơ.
Lúc này, cửa trước trang viên đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, một đám người hạo hạo đi thẳng đến tiểu viện nơi này.
- Thiếu gia! Đồ Vệ dẫn người xông vào.
Một vị đệ tử Thanh Vân Tông vội vàng tới báo cáo.
- Tới ngược lại rất nhanh.
Lãnh Ngọc Lương không nóng không vội nằm trở lại trên giường mềm. Hắn đùa giỡn Tần Dĩnh không phải một lần hai lần, mỗi lần đều bị Đồ Vệ cứu viện, đã sớm thành thói quen.
Đồ Vệ mang theo đội hộ vệ hùng hổ xông vào, phía sau theo sát các thị nữ Tần gia vừa mới rời đi, đều rất sốt ruột. Lãnh Ngọc Lương cách ba đến năm này lại đùa giỡn Tần Dĩnh, mỗi lần đều chọn vào đêm khuya, nhưng Tần Dĩnh mới mười ba tuổi a, tên súc sinh này.
- Vệ thúc thúc.
Tần Dĩnh nhào vào trong lòng Đồ Vệ.
- Không sao đâu! Không sao đâu! Đừng sợ, có ta đây.
Đồ Vệ bảo vệ Tần Dĩnh, trong mắt giống như là muốn phun ra lửa, chẳng may Tần Dĩnh có mệnh hệ gì, hắn tự sát cũng có lỗi với người của Tần gia.
- Đội trưởng Đồ Vệ, sao lại tới nơi này? Gần đây xung quanh mỏ đều không ổn định lắm, ngươi hẳn là nên đi tuần tra thủ hộ mới đúng.
Lãnh Ngọc Lương không sợ Đồ Vệ, bởi vì hắn căn bản không dám làm gì mình.
- Ta ở đâu chưa tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân, ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc nữ tử Tần gia nữa.
- Như thế nào, nữ tử Tần gia đều thành của Đồ Vệ ngươi? Không sợ chủ tử ngươi từ trong mộ bò ra...
Lãnh Ngọc Lương còn chưa nói xong, Đồ Vệ đã bước ra ngoài một bước, khí tràng cuồng bạo giống như một cơn lốc quét ngang đình viện, cái bàn trước mặt liên tục mang theo Lãnh Ngọc Lương cùng cái giường êm của hắn toàn bộ bị hất văng ra ngoài.
- Ngươi muốn tạo phản?
Lãnh Ngọc Lương đứng lên giận dữ mắng Đồ Vệ.
Đệ tử Thanh Vân Tông bên ngoài viện toàn bộ vọt vào, giằng co với đội hộ vệ.
- Đến đây, loại người như ngươi, lão tử đã sớm chịu đủ rồi.
Một đám hộ vệ Tần gia giống như sói phát điên, ánh mắt đều phiếm hồng.
Các đệ tử Thanh Vân Tông không tiến về phía trước nữa, nhưng cũng không lui về phía sau.
Đồ Vệ quát Lãnh Ngọc Lương:
- Thành thật một chút cho ta, lại dám quấy rầy Tần Dĩnh, ta vặn đầu ngươi xuống!
- Ngươi ngược lại đến đây, ta đứng trước ngươi, ngươi có bản lĩnh vặn xuống ngay bây giờ hay không? Một Tần gia, thật đúng là coi trọng mình, ta phi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Ngọc Lương mượn rượu cười nhạo Đồ Vệ.
- Vệ thúc thúc, đừng như vậy, chúng ta nhịn một chút cho qua chuyện.
Tần Dĩnh giữ chặt cánh tay Đồ Vệ.
- Tự mình cẩn thận một chút.
Đồ Vệ chỉ điểm Lãnh Ngọc Lương, mang theo đội ngũ muốn rời đi. Nếu hắn không có chút nhẫn nại này, đã sớm không biết chết bao nhiêu lần. Hắn rất rõ ràng Lãnh Chấp Bạch đem cái tên cháu trai hoàn khố này tới đây, chính là muốn lăng nhục người của Tần gia, tạo ra phiền toái.
- Chớ đi.
Lãnh Ngọc Lương ngồi ngay ngắn trên giường êm, lại ngã chổng vó ở phía trên, hắn chỉ chỉ bầu rượu vỡ vụn:
- Bầu rượu này là ta từ Thanh Vân Tông mang đến, rất trân quý, ít nhất đáng giá mười trung phẩm linh thạch, nói một lời, bồi thường như thế nào?
- Đừng khinh người quá đáng.
Người của đội hộ vệ thật sự không quen nhìn tên hỗn đản này.
Lãnh Ngọc Lương ngửa đầu, cho bọn họ một cái biểu lộ, các ngươi có thể làm gì ta.
- Ai đã phá vỡ nó?
Đồ Vệ lạnh lùng.
- Đương nhiên là tiểu thư nhà ngươi.
- Ai nhìn thấy?
- Ta nhìn thấy, không được sao?
- Không được.
Đồ Vệ che chở Tần Dĩnh rời đi, đội hộ vệ trong mắt tràn đầy lửa giận, cũng không dám phát tiết. Bọn họ đã nếm qua rất nhiều thiệt thòi, mỗi lần đội hộ vệ xúc động, cái giá phải trả chính là hơn hai mươi vạn dân chúng gánh chịu. Dần dần, bọn họ tình nguyện chính mình chịu ủy khuất cũng không dám trêu chọc đám người Thanh Vân Tông này nữa. Chỉ cần Thanh Vân Tông không phải làm quá đáng, nhẫn nhịn một chút là sẽ qua.
- Ta có thể sẽ phải ở chỗ này ba năm năm, chúng ta chậm rãi chơi ha.
Lãnh Ngọc Lương cố ý cao giọng hô to.
Đồ Vệ che chở Tần Dĩnh các nàng trở lại tiểu viện, dì cùng thân nhân đang chờ đợi vội vàng nghênh đón.
Dì ôm lấy Tần Dĩnh, nhẹ nhàng an ủi.
Những nữ tử khác cũng đều an ủi lẫn nhau vài câu, yên lặng đi về phía phòng mình. Không khóc, không có nỗi buồn, họ chết lặng và đầy bất đắc dĩ.
Sáng mai còn phải làm việc, mỗi lần đều là trời không sáng thì phải rời giường, phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
- Ai ở đó! Ra đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ Vệ đột nhiên nhận ra có một người đang đứng trong bóng đen ở góc tường, mắt hắn lạnh như đao, toàn thân đầy sát khí.
Có người?
Đội hộ vệ bên ngoài ầm ầm xông vào, các nữ tử trong viện khẩn trương tụ tập cùng một chỗ.
- Ra ngoài!
Đồ Vệ lạnh lùng.
Trong bóng đen, Tần Mệnh lau đi khóe mắt mông lung, chậm rãi đi ra.
- Là ai, ai bảo ngươi xông vào?
Các đội viên hộ vệ rút kiếm vây quanh. Lại là người của Thanh Vân Tông? Tối nay như vậy còn chưa xong sao!
- Chờ một chút!
Đồ Vệ đột nhiên dừng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn:
- Thiếu gia? Ngươi...... tại sao ngươi lại ở đây?
- Thiếu gia?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đồ Vệ.
- Ca ca!
Tần Dĩnh giật mình che miệng lấy khuôn miệng nhỏ nhắn, không thể tin được vào mắt mình.
Tần Mệnh rõ ràng đã lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà rung động, nước mắt vẫn lăn ra dài ra, hắn cố gắng vui vẻ cười:
- Ta đã trở lại.
- Thiếu gia, thật sự là ngươi.
Đồ Vệ giật mình tỉnh giấc, gấp gáp khẽ quát:
- Vây quanh nơi này, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tới gần!
Các đội viên hộ vệ đều kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, cho đến lần thứ hai Đồ Vệ ra lệnh, bọn họ mới hoảng hốt đi ra ngoài. Thiếu gia? Thiếu gia đã trở lại! Thiếu gia làm sao lại trở về!
- Mệnh nhi?
Dì run run kêu gọi, không dám tin tưởng.
- Ca ca!
Tần Dĩnh vui mừng nhào về phía Tần Mệnh, nước mắt rơi như mưa, dùng sức ôm chặt lấy hắn, sợ rằng đây là đang nằm mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro