Tu La Thiên Đế

Địa Chấn (2)

Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử

2024-11-11 11:26:31

Mọi người biểu lộ cứng đờ, chạy? Ngươi cũng dám chạy?

- Ha ha, có chút ý tứ, đuổi theo cho ta.

Tên đệ tử hơi mập không gấp không giận, tùy ý phất tay. Toàn bộ đội ngũ chạy trốn ra ngoài, hô kêu quái đản mấy tiếng lại triển khai vây bắt.

Tần Mệnh thương thế rất nặng, nhưng không có suy yếu như bọn hắn tưởng tượng vậy, hắn cúi người vội xông tới, mạnh mẽ thuyên chuyển trong bụi cỏ hay gốc cây già lộn xộn, chỉ chớp mắt liền bỏ qua đội ngũ truy tung đằng sau rồi.

Bọn người Đường Bảo Nam cảm thấy ngoài ý muốn, đều tổn thương thành như vậy, còn có thể chạy trốn như một con thỏ như thế.

- Con mồi đến tay sao có thể chạy, đuổi theo cho ta.

Đường Bảo Nam hô to, gọi đội ngũ đuổi bắt với tốc độ cao nhất.

Tần Mệnh không hoảng hốt không rối loạn, chuyên khiêu khích nhất loạn cánh rừng xông tới.

Một khi kéo ra khoảng cách, liền thoáng dừng lại, vận chuyển Sinh Sinh Quyết, hấp thu khí tức sinh mệnh trong trời đất, khôi phục thương thế cùng tinh lực, một khi đằng sau có động tĩnh, lại tiếp theo rút lui.

Trong chốc lát chạy trong chốc lát khôi phục, trong lúc bất tri bất giác vậy mà chạy đến gần hai canh giờ, mặc dù tuyệt đại đa số thời gian đều là đang chạy, nhưng tinh khí thần cuối cùng cũng đã từ từ được khôi phục chút ít.

Đám người Đường Bảo Nam rốt cục cũng tức giận rồi, truy một tên Tần Mệnh ngũ trọng thiên, lại thành ra bộ dạng nửa chết nửa sống này, vậy mà lại đuổi đến hai canh giờ, bản thân cũng cảm giác mất mặt. Mấu chốt là Tần Mệnh cuối cùng cứ ở phía trước bọn hắn xuất hiện như ẩn như hiện, rõ ràng là đã sắp đuổi tới, tiếp theo liền biến mất, càng giống như là Tần Mệnh đang đùa nghịch bọn hắn.

Rốt cục, vào lúc giữa trưa, tiểu đội tám người tại Đường Bảo Nam thét ra lệnh xuống phân thành bốn tổ, tách ra hành động, nhưng bảo trì khoảng cách an toàn, để tránh gặp được ngoài ý muốn khác.

Nhưng đến bây giờ, Tần Mệnh đã khôi phục hơn phân nửa rồi, nhân vật con mồi cùng thợ săn muốn chuyển biến rồi.

- Tên đáng chết, lại đã chạy đi đâu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đợi bắt được hắn, trước tiên đánh gãy chân!

- Hắn giống như càng chạy càng nhanh, càng chạy càng vui.

Một nam một nữ tử hùng hùng hổ hổ lật lên tòa núi thấp, nhìn quanh về bốn phía, vừa mới rõ ràng liền ở phía trước, kết quả chỉ chớp mắt lại không thấy rồi.

- Tiếp tục đuổi, ta thật muốn nhìn xem hắn có thể chạy bao lâu.

Nam đệ tử giật nhẹ cổ áo, cắn răng xuất phát chạy đi, hắn đang muốn nhảy khỏi đỉnh núi, trước mặt đột nhiên bay lên một thân ảnh, như là Liệp Ưng giương cánh vọt tới giữa không trung, hai ngọn phi đao rời tay bắn nhanh, phân biệt đánh về phía hắn và nữ đệ tử sau lưng.

- Tần Mệnh?

Sắc mặt hai người khẽ biến, lách mình lui lại, nhưng phi đao lại gào thét chuyển hướng, cũng không phải tập kích đường thẳng, một trái một phải bành bành đánh tiến vào bên cạnh sườn bọn hắn, hoa máu bắn tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang vọng sơn động.

Tần Mệnh quay cuồng rơi xuống đất, cúi người bạo lên, như chớp xuất hiện tại trước người nam đệ tử, vung mạnh quyền đập vào cổ họng của hắn.

Răng rắc, mấy ngàn cân lực lượng bạo kích, tại chỗ nát bấy yết hầu, một cái quyền ấn rõ ràng nổi bật từ phần gáy, tiếng nam đệ tử kêu thảm thiết im bặt mà dừng, thân thể rút lui cách mặt đất bay lên, quay cuồng lăn xuống đỉnh núi.

Sát phạt quả quyết, gọn gàng sạch sẽ.

Nam đệ tử rơi vào trong bụi cỏ dưới chân núi thống khổ run rẩy, chỉ chốc lát sau liền không còn động tĩnh.

Ánh mắt Tần Mệnh lạnh lùng quét về phía nữ đệ tử, trong ánh mắt lộ ra sát ý thấu xương.

Nữ đệ tử toàn thân linh mẫn, quên đi miệng vết thương đau nhức kịch liệt bên cạnh sườn, quên cả phản kháng mà thét lên, liền như vậy bình tĩnh đứng tại đỉnh núi.

Tần Mệnh đứng một lát, quay người muốn rời khỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ đệ tử đột nhiên tỉnh giấc, nghẹn ngào thét lên:

- Tần Mệnh tại đây! Tại đây...

Phốc!

Trước ngực đột nhiên phá lên cỗ hoa máu, nữ đệ tử bị lực lớn trùng kích, lảo đảo lui về phía sau hai bước, không thể tin mà cúi thấp đầu, vị trí ngực vậy mà lại xuất hiện một cái lỗ máu, nàng há to miệng, muốn nói gì đó, đi ra nhưng lại không phải thanh âm, mà là máu, ý thức nàng trời đất quay cuồng, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất.

Tần Mệnh cũng không quay đầu lại mà rời khỏi, ai là con mồi, ai là thợ săn?!

Cũng không lâu lắm, bọn người Đường Bảo Nam đax tụ đến nơi đây, nhìn xem hai cỗ thi thể tại chân núi đỉnh núi, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.

Đây là Tần Mệnh làm?

Một đệ tử lục trọng thiên, một đệ tử thất trọng thiên, hiện trường đều không có dấu vết đánh nhau rõ ràng, nói rõ đều là bị mấy chiêu liền giết chết.

- Muốn cùng ta chơi trò chơi? Ha ha, chúng ta phụng bồi đến cùng, tìm kiếm cho ta.

Trên mặt Đường Bảo Nam đã không còn nụ cười.

Xa xa đỉnh núi, Tần Mệnh đứng bên trên một khỏa gốc cây già, nắm chặt phi đao, ngưng mi nhìn chằm chằm chặt chẽ đầu Đường Bảo Nam.

Nhưng đúng lúc này, một cỗ địa chấn dữ dội truyền khắp bầy núi, bọn hắn rõ rõ ràng ràng cảm nhận được mặt đất thân núi đong đưa, ngay sau đó từ đằng xa truyền đến tiếng nổ lớn nặng nề, rầm rầm ầm ầm, vang vọng dãy núi thật lâu. Bọn hắn nhất thời nhìn về phía phương xa, một cột khói bụi đậm đặc phóng lên trời, cuộn trào mãnh liệt quay cuồng, quy mô to lớn như là núi lửa phun trào, nương theo là gió lớn dữ dội trùng kích tứ phía.

Một khu vực như vậy khiến cho bầy chim kinh bay, chạy thục mạng tứ tán, líu ríu che khuất bầu trời.

Tần Mệnh thu hồi phi đao, kinh ngạc nhìn ra xa, cái này giống như không phải tình cảnh đánh nhau gì, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tu La Thiên Đế

Số ký tự: 0