Tu La Vũ Thần

Ác ma vũ dực

Thiện Lương Mật Phong

2024-07-23 10:57:01

Huyết vụ đỏ tươi tung tóe đằng chân trời, tên biến thái Lâm Xung đã hoàn toàn chết hẳn, Sở Phong không để cho gã ta một chút cơ hội nào.

Lúc này, Lâm Mạc Ly và Yên Dương Thiên đều bị hành động của Sở Phong dọa cho sợ ngây người.

Yên Dương Thiên thực sự không nghĩ đến việc Sở Phong dám giết chết Lâm Xung, bởi vì dù sao thì lúc này trong mắt Sở Phong, Lâm Xung là công cụ duy nhất để bảo vệ tính mạng.

Về phần Lâm Mạc Ly, nói y bị kích động lại càng chính xác. Nhi tử mà y cưng chiều nhất giờ phút này bị người ta giết đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn, thử hỏi làm sao có thể bình tĩnh được.

“Sở Phong, ta phải băm vằm ngươi ra thành ngàn mảnh!!!”

Đột nhiên, Lâm Mạc Ly ngửa mặt lên trời gầm thét phẫn nộ, tựa như sấm sét lại như tiếng gào của thú vương. Bầu trời rung động như muốn sụp đổ, trong vòng mấy chục dặm, chim muông đều sợ đến mức bay tán loạn.

Đồng thời hai cỗ uy áp Thiên Võ cảnh đáng sợ che trời phủ đất tuôn ra, đây là Thiên Lực tụ lại mà thành, trên không trung bắt đầu tăng mạnh, có thể thấy bầu trời run lên nhè nhẹ, như là đang sợ hãi cỗ uy lực này vậy.

“Gay rồi, uy áp Thiên Võ cảnh bậc này quá mạnh mẽ.”

Uy áp kia còn chưa đến, Sở Phong đã cảm nhận được áp lực cực lớn, hắn thấy máu trong người đang sôi lên, phủ tạng uốn éo, xương cốt toàn thân rung động... cả người như muốn nát bấy.

Cho dù lúc này Sở Phong đang mượn sức mạnh của Đản Đản, là một cao thủ Huyền Võ tam trọng, nhưng đối mặt với cường giả Thiên Võ cảnh mới thấy mình nhỏ yếu như thế nào, như thể không chịu nổi một kích.

Sở Phong tin chắc rằng nếu để hai cỗ uy áp kia đến gần, không cần hai người bọn họ thi triển thủ đoạn nào khác, chỉ bằng uy áp cũng đủ đè chết hắn, ép tới nát bấy thành một mảnh huyết vụ mất.

Nhưng Sở Phong cũng không phải kẻ ngốc, ngay ở thời điểm giết Lâm Xung, hắn đã kết nối với Đản Đản, đem thân thể của mình cho Đản Đản điều khiển. Nên ngay khi đồng tử của Sở Phong co rụt lại, thân thể của hắn đã hoàn toàn bị Đản Đản chiếm cứ.

“Phủ chủ đại nhân đừng vội giết hắn, lưu lại một mạng cho hắn. Tên Sở Phong này trên người có quá nhiều bí mật, chẳng những có ngự không bí kỹ, chỉ sợ còn có các bí kỹ trong truyền thuyết. Trước hết chúng ta ép hắn nói ra, sau đó từ từ hành hạ đến chết”.

Lúc này Yên Dương Thiên vẫn hướng đến Lâm Mạc Ly truyền âm, bởi gã cảm thấy mạng nhỏ của Sở Phòng đã hoàn toàn nắm trong tay mình. Lòng tham của gã đã đặt vào các bí mật trên người của Sở Phong.

“Ừm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe được những điều này, Lâm Mạc Ly dù đang bị lửa giận nhồi sọ, cũng khôi phục một tia thanh tỉnh. Tất nhiên y muốn Sở Phong phải trả giá, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn đặc biệt trên người Sở Phong, đối với Kỳ Lân vương phủ hoặc với bản thân y đều có trợ giúp cực lớn.

“Phù u…”

Nhưng ngay tại lúc đó, từ cơ thể Sở Phong đột nhiên hiện lên luồng khí màu đen, tựa như mây đen che phủ đầy trời, bí mật mang theo một hồi thanh âm gào khóc thảm thiết và lạnh lẽo thấu xương.

Loại hàn ý này không phải lạnh như băng, mà là một kiểu quỷ dị không cách nào hình dung được. Quan trọng nhất là sau khi luồng khí màu đen này xuất hiện, hơi thở của Sở Phong tăng mạnh, so với lúc trước còn mạnh hơn không chỉ vài lần.

“Loại cảm giác này thật quỷ dị, tựa như tất cả âm khí đều tập trung lại vậy, chẳng lẽ trong cơ thể hắn tồn tại một ác ma hay sao?”

Trước sự thay đổi đột ngột của Sở Phong, Yên Dương Thiên cùng Lâm Mạc Ly thần sắc đại biến, đều bị dọa cho sợ hãi.

Bởi vì lúc này Sở Phong phát ra hơi thở quá mức quỷ dị, không những nhân loại không thể có, mà ngay cả những hung thú hay yêu thú tàn nhẫn nhất cũng không có một hơi thở khủng khiếp như vậy.

“Vèo.” Ngay tại khoảnh khắc Lâm Mạc Ly và Yên Dương Thiên giật mình, thân hình Sở Phong bỗng bay vọt lên, hóa thành một đám lưu quang, mang theo luồng khí màu đen hướng về chân trời phía xa bắn đi, tốc độ cực nhanh làm người ta líu lưỡi. So với lúc trước khi Sở Phong thi triển ngự không thuật còn nhanh hơn mấy lần.

“Mau đuổi theo, không thể để hắn bỏ trốn! Giết hắn! Giết hắn ngay! Không thể lưu lại mạng của hắn!”

Giờ khắc này Yên Dương Thiên và Lâm Mạc Ly đều sợ hãi, vì bọn họ cảm nhận được bên trong luồng khí màu đen kia một sự uy hiếp trước nay chưa từng có, quả thực khiến người ta sởn hết gai ốc, không khỏi toán mồ hôi lạnh.

Mà luồng khí cổ quái đó lại đến từ bên trong cơ thể Sở Phong, tất nhiên làm bọn họ căng thẳng không thôi, nhất định lúc này phải giết chết Sở Phong, tuyệt không thể cho Sở Phong bất cứ cơ hội phản kháng nào. Bởi vì bọn họ thực sự không biết, thiếu niên này còn nắm giữ thủ đoạn nghịch thiên nào nữa.

Nhưng đã trễ, chỉ thấy luồng khí màu bắt đầu ngưng tụ, hóa thành một đôi cánh màu đen cực lớn mở rộng sau lưng Sở Phong.

Đôi cánh màu đen đó so với Sở Phong còn lớn hơn vài lần, mỗi bên dài đến mấy mét, bên trên phủ đầy lông vũ màu đen, bề mặt lông vũ quanh quẩn hắc sắc khí diễm như đang thiêu đốt.

Quan trọng nhất là khi vũ dực khẽ vẫy động liền tạo ra các vòi rồng cuồng bạo, chẳng những tăng tốc độ cho Sở Phong, ngược lại đổi với Lâm Mạc Ly và Yên Dương Thiên còn tạo nên cản trở.

“Đáng ghét, tiểu tử này chẳng lẽ không phải người sao? Sao có thể có lực lượng quỷ dị như vậy? Đây là thủ đoạn của nhân loại sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yên Dương Thiên lúc trước còn nói cười vui vẻ, giờ phút này đang liều mạng đuổi theo, sớm đã không còn chút nào vẻ thong dong vừa rồi.

Bởi vì dù là gã, bây giờ có thi triển ra tất cả thủ đoạn của mình nhưng muốn đuổi theo Sở Phong vẫn là có áp lực rất lớn. Không những vậy, khoảng cách giữa gã và Sở Phong đang dần kéo giãn ra từng chút một, hơn nữa, tốc độ kéo giãn ngày càng nhanh.

“Khốn kiếp, đứng lại cho ta, hôm nay dù có chết ta cũng phải róc xương lóc thịt ngươi.”

So với Yên Dương Thiên, Lâm Mạc Ly đã lâm vào trạng thái bộc phát, lửa giận vừa bị áp chế lại một lần nữa nổi lên lấp đầy cơ thể và trái tim y.

Bởi vì y không thể dễ dàng tha thứ cho việc nhi tử bị giết ngay trước mặt mình mà lại bất lực để hung thủ nghênh ngang rời đi, y nhất định phải chém chết Sở Phong.

“Thật lợi hại, đây là sức mạnh của Đản Đản. Đản Đản, ngươi không khỏi quá mạnh mẽ đi?”

Cùng lúc đó, Sở Phong cũng là bị thủ đoạn của Đản Đản làm cho kinh hãi. Bởi vì lúc này Đản Đản ra tay, so với ngự không thuật của hắn tuyệt đối cao minh hơn mấy lần, tuyệt không thể đánh đồng.

Cho dù cơ thể đang được Đản Đản điều khiển, nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được, hai vị cường giả Thiên Võ cảnh giờ phút này đang bị bỏ lại xa lắc phía sau lưng, hơn nữa lại càng ngày càng xa. Ít nhất về tốc độ, bọn họ rõ ràng không địch lại.

“Oa a.”

“Phụt.” Nhưng đúng vào lúc này, Sở Phong đang bị Đản Đản điều khiển, đột nhiên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, hơn nữa hắc sắc khí diễm đang quanh quẩn xung quanh cũng lập tức nhạt đi rất nhiều.

“Đản Đản, ngươi không sao chứ?”

Thấy thế, Sở Phong lập tức trở nên lo lắng, bởi vì hắn biết đây là Đản Đản xảy ra vấn đề.

“Đáng ghét, loại trạng thái này ta không thể kiên trì quá lâu, thân thể của ngươi cũng không thể chịu được ác ma vũ dực của ta”. Đản Đản không cam lòng nói.

“Vậy ngươi mau dừng lại, để ta thay ngươi”.

Sở Phong ý thức được tình thế không tốt, bắt đầu lớn tiếng la lên, muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, không muốn để cho Đản Đản tiếp tục mà nguy hiểm đến tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tu La Vũ Thần

Số ký tự: 0