Có kỳ binh
Thiện Lương Mật Phong
2024-07-23 10:57:01
“Khi các ngươi moi tin từ miệng Hắc Thiềm rồi đến đây, đã có kẻ nào nghĩ rằng rất có thể nơi này chính là mồ chôn các ngươi chưa hả?”
“Ha ha ha! Loài người vô sỉ, các ngươi thật sự nghĩ Hắc Thiềm sẽ bán đứng chúng ta sao? Ta dám chắc rằng các ngươi chẳng thể ngờ rằng hắn ta cố ý để các ngươi bắt, cố ý nói với các ngươi tất cả mọi chuyện, cố ý dẫn các ngươi đến để nộp mạng!”
“Ây da, ngươi nói chuyện này với chúng làm gì! Đây chỉ là một lũ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh thôi! Làm sao chúng có thể hiểu được tình cảm giữa năm anh em chúng ta?”
“Tuy rằng con trai có ý nghĩa rất quan trọng đối với Hắc Thiềm, nhưng mấy anh em chúng ta và hàng triệu yêu thú của núi Vạn Yêu này lại càng quan trọng hơn!”
Đúng lúc này, một tràng cười chói tai vang lên ở cách đó không xa, sau đó có bốn bóng dáng tiến vào phía trong cung điện. Đó chính là bốn con yêu thú có thân thể to lớn, khí tức hùng hậu.
Tất cả bọn chúng đều mặc áo giáp, một con là đầu bò cạp, một con đầu rết, một con đầu nhện và một con đầu rắn độc. Chúng chính là bốn con yêu vương khác của núi Vạn Yêu.
“Khốn kiếp! Bốn con yêu quái kia, có gan thì thả ta ra, đường đường chính chính đấu với ta một trận đi!” Tông chủ của Nguyên Cương tông phẫn nộ gầm lên.
“Yêu thú đê tiện, chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế! Nếu như một đánh một thì có kẻ nào trong các ngươi đáng làm đối thủ của ta đâu?” Giáo chủ của Bạch Tàng giáo cũng dữ dằn rống lên.
Nhưng đối với những lời mắng chửi gào thét của bọn họ, năm tên yêu vương lại chẳng hề mảy may quan tâm, chỉ lớn tiếng cười ha hả rồi nói: “Xét về độ đê tiện thì chúng ta đâu sánh được với các ngươi! Có trách hãy trách các ngươi quá tham lam!”
“Bỏ đi, đừng phí lời với chúng. Mau giết hết chúng đi để tránh đêm dài lắm mộng!” Hạt Tử vương có đầu bò cạp thúc giục.
“Không! Ta muốn thấy bọn chúng phải chịu đau đớn cho đến khi sức tàn lực kiệt, cuối cùng bị biến dạng rồi hóa thành một vũng máu tươi!” Ngô Công vương đầu rết nói.
“Đại ca, nhị ca nói đúng lắm! Trận pháp này năm đó do chính tay sư tôn bố trí, đã phát huy triệt để sức mạnh của trận pháp Thông Thiên và kỳ binh rồi!”
“Đừng nói là bọn chúng, cho dù sư tôn có bước vào trận pháp đó cũng khó lòng thoát ra được. Sư tôn đã chính miệng nói như thế mà!” Tri Chu vương đầu nhện nói.
“Phải đấy, lũ người cặn bã này làm rất nhiều chuyện xấu! Nếu cứ thế giết đi thì dễ dàng cho chúng quá, cứ chờ cho chúng đau đớn, chết dần chết mòn vẫn hay hơn!” Độc Xà vương đầu rắn cười nói.
“Kỳ binh? Trong đại trận pháp này có kỳ binh cơ à?” Nghe được những lời này, trong lòng Sở Phong mừng rỡ, nhanh chóng phát Tinh Thần lực ra, xuyên qua cửa kết giới trong suốt, bao trùm trên khắp tảng đá hình tròn đang tỏa ra ánh sáng kỳ diệu kia.
“Tử Linh, phía sau cánh cửa thật sự có một kỳ binh! Trời ơi, xem ra lần này chúng ta quá gặp may rồi!” Sở Phong mừng như điên.
“Đúng vậy, thanh kỳ binh đó chính là gốc rễ của đại trận pháp này. Chỉ cần lấy được kỳ binh, đại trận pháp này ắt sẽ được giải.”
Tinh Thần lực của Tử Linh mạnh hơn Sở Phong, nàng không chỉ nhìn thấy phía trên bãi đá hình tròn có một thanh kỳ binh mà còn nhận ra nó chính là điểm mấu chốt của đại trận pháp.
“Thật ư? Nói như vậy, chỉ cần lấy được kỳ binh là cứu được những người kia rồi đúng không?” Nghe vậy, Sở Phong lại càng mừng rỡ.
“Cái gì? Huynh muốn cứu bọn họ à?” Sắc mặt Tử Linh thay đổi, tỏ vẻ khó hiểu.
“Người của công hội Giới Linh có ơn với ta, ta không thể trơ mắt nhìn họ chết được, huống chi đó còn là hội phó nữa. Nếu ông ấy chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công hội Giới Linh. Ta không thể thấy chết mà không cứu!” Sở Phong gật đầu.
Đối với sự sống chết của người khác, Sở Phong vốn chẳng quan tâm. Nhưng hắn không thể bỏ mặc người của công hội Giới Linh. Dù sao bọn họ luôn đối xử tốt với Sở Phong, cũng từng giúp đỡ hắn nhiều lần.
Sau khi làm loạn ở tháp quỷ Tu La,
nếu không nhờ công hội Giới Linh tận lực bảo vệ thì có lẽ Sở Phong vẫn không thể ra khỏi Giới Châu và bị người của tộc Giới thị giết rồi. Cho nên, Sở Phong rất muốn cứu người của công hội Giới Linh.
“Huynh có biết như thế là rất mạo hiểm không? Muốn cứu họ, chúng ta phải đối mặt với bốn Yêu vương có thực lực Thiên Võ ngũ trọng đấy!”
“Huynh từng gặp Hắc Thiềm vương nên cũng biết hắn ta mạnh như thế nào rồi! Nhưng huynh có biết trong số Ngũ Đại Yêu Vương thì Hắc Thiềm vương chỉ xếp thứ năm không? Mà Ngũ Đại Yêu Vương dựa vào thực lực để xếp hạng đấy!”
“Hay nói cách khác, nếu huynh muốn cứu những người đó, vậy thì lúc này chúng ta phải đối mặt với bốn tên yêu quái còn đáng sợ hơn Hắc Thiềm vương nhiều!” Giọng nói của Tử Linh nghe có vẻ rất nghiêm trọng.
“Tử Linh, trong đó có cả cha nuôi của cô, lẽ nào cô thật sự thấy chết mà không cứu ư? Sao cô lại tàn nhẫn đến vậy?” Mặc dù Sở Phong biết thủ đoạn của Tử Linh rất tàn độc nhưng hoàn toàn không ngờ được Tử Linh lại máu lạnh đến vậy.
“Tuy ông ta là cha nuôi của ta nhưng thực ra chỉ muốn có cớ để ép buộc ông nội ta làm việc cho Chí Tôn sơn trang của ông ta mà thôi! Giữa chúng ta chẳng có một chút tình thân nào!” Tử Linh bĩu môi, sau đó lại quay sang khuyên nhủ Sở Phong:
“Sở Phong, lần này chúng ta vốn không cần thiết phải mạo hiểm. Đợi sau khi bọn họ chết hết, Yêu vương rời khỏi đây, chúng ta sẽ ra ngoài. Hơn nữa lại còn có thể lấy kỳ binh mà thần không biết quỷ không hay, cần gì phải mạo hiểm như vậy?”
“Vậy cô có thể đảm bảo sau khi tất cả mọi người bị biến thành vũng máu, Yêu vương sẽ để món kỳ binh vô giá kia ở đây không? Cô có chắc rằng bọn chúng sẽ không mang kỳ binh đi theo không?”
“Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không vứt lại bảo bối quý giá ở đây như vậy, mà nhất định mang theo bên mình.”
“Huống hồ, bọn chúng có đủ khả năng bảo vệ bảo bối ấy nên vốn chẳng cần phải cất giữ tại đây.” Sở Phong giải thích.
Lúc này, đôi mắt của Tử Linh chợt sáng lên. Nàng chậm rãi cúi đầu suy tính.
“…”
Nhìn thấy Tử Linh như vậy, tim Sở Phong chợt nhảy lên một cái thật mạnh. Hắn còn tưởng rằng lời nói của mình đã quá gay gắt khiến Tử Linh tổn thương. Hắn vừa định mở miệng an ủi thì Tử Linh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
“Thôi được rồi, ta ra ngoài dụ bọn chúng, huynh tranh thủ lấy kỳ binh đi! Nếu như không thể lấy được kỳ binh thì huynh cứ chạy trước, đừng để ý đến ta!”
“Không được, tốc độ của ta nhanh hơn cô, ta có thể ra tay trực tiếp đoạt lấy kỳ binh. Nếu lấy được thì quá tốt, còn nếu không lấy được thì ta vẫn có thể rút lui an toàn.” Sở Phong nói.
“Ai nói tốc độ của huynh nhanh hơn ta?” Đột nhiên ánh mắt Tử Linh liền biến thành màu tím, cùng lúc đó, cơ thể nàng cũng bắt đầu tỏa ra một luồng khí diễm màu tím trông rất là kiêu ngạo.
Khí diễm màu tím đó cực kỳ mạnh, cũng hết sức đáng sợ, vừa xuất hiện đã khiến cho Sở Phong phải lùi lại vài bước, may mà không ngã.
“Cô... cô muốn sử dụng sức mạnh Thần thể? Cô không sợ thân phận Thần thể trời ban của mình bị bại lộ ư?” Sở Phong lo lắng hỏi. Mặc dù lúc này Tử Linh quả thực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với mấy cường giả Thiên Võ nhị trọng kia.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn không phải là đối thủ của bốn tên yêu vương. Quan trọng hơn cả là Sở Phong lo rằng Tử Linh sẽ bị bại lộ thân phận Thần thể trời ban của mình, dẫn đến sự truy sát của Hoàng triều Khương thị.
“Ha ha ha! Loài người vô sỉ, các ngươi thật sự nghĩ Hắc Thiềm sẽ bán đứng chúng ta sao? Ta dám chắc rằng các ngươi chẳng thể ngờ rằng hắn ta cố ý để các ngươi bắt, cố ý nói với các ngươi tất cả mọi chuyện, cố ý dẫn các ngươi đến để nộp mạng!”
“Ây da, ngươi nói chuyện này với chúng làm gì! Đây chỉ là một lũ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh thôi! Làm sao chúng có thể hiểu được tình cảm giữa năm anh em chúng ta?”
“Tuy rằng con trai có ý nghĩa rất quan trọng đối với Hắc Thiềm, nhưng mấy anh em chúng ta và hàng triệu yêu thú của núi Vạn Yêu này lại càng quan trọng hơn!”
Đúng lúc này, một tràng cười chói tai vang lên ở cách đó không xa, sau đó có bốn bóng dáng tiến vào phía trong cung điện. Đó chính là bốn con yêu thú có thân thể to lớn, khí tức hùng hậu.
Tất cả bọn chúng đều mặc áo giáp, một con là đầu bò cạp, một con đầu rết, một con đầu nhện và một con đầu rắn độc. Chúng chính là bốn con yêu vương khác của núi Vạn Yêu.
“Khốn kiếp! Bốn con yêu quái kia, có gan thì thả ta ra, đường đường chính chính đấu với ta một trận đi!” Tông chủ của Nguyên Cương tông phẫn nộ gầm lên.
“Yêu thú đê tiện, chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế! Nếu như một đánh một thì có kẻ nào trong các ngươi đáng làm đối thủ của ta đâu?” Giáo chủ của Bạch Tàng giáo cũng dữ dằn rống lên.
Nhưng đối với những lời mắng chửi gào thét của bọn họ, năm tên yêu vương lại chẳng hề mảy may quan tâm, chỉ lớn tiếng cười ha hả rồi nói: “Xét về độ đê tiện thì chúng ta đâu sánh được với các ngươi! Có trách hãy trách các ngươi quá tham lam!”
“Bỏ đi, đừng phí lời với chúng. Mau giết hết chúng đi để tránh đêm dài lắm mộng!” Hạt Tử vương có đầu bò cạp thúc giục.
“Không! Ta muốn thấy bọn chúng phải chịu đau đớn cho đến khi sức tàn lực kiệt, cuối cùng bị biến dạng rồi hóa thành một vũng máu tươi!” Ngô Công vương đầu rết nói.
“Đại ca, nhị ca nói đúng lắm! Trận pháp này năm đó do chính tay sư tôn bố trí, đã phát huy triệt để sức mạnh của trận pháp Thông Thiên và kỳ binh rồi!”
“Đừng nói là bọn chúng, cho dù sư tôn có bước vào trận pháp đó cũng khó lòng thoát ra được. Sư tôn đã chính miệng nói như thế mà!” Tri Chu vương đầu nhện nói.
“Phải đấy, lũ người cặn bã này làm rất nhiều chuyện xấu! Nếu cứ thế giết đi thì dễ dàng cho chúng quá, cứ chờ cho chúng đau đớn, chết dần chết mòn vẫn hay hơn!” Độc Xà vương đầu rắn cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kỳ binh? Trong đại trận pháp này có kỳ binh cơ à?” Nghe được những lời này, trong lòng Sở Phong mừng rỡ, nhanh chóng phát Tinh Thần lực ra, xuyên qua cửa kết giới trong suốt, bao trùm trên khắp tảng đá hình tròn đang tỏa ra ánh sáng kỳ diệu kia.
“Tử Linh, phía sau cánh cửa thật sự có một kỳ binh! Trời ơi, xem ra lần này chúng ta quá gặp may rồi!” Sở Phong mừng như điên.
“Đúng vậy, thanh kỳ binh đó chính là gốc rễ của đại trận pháp này. Chỉ cần lấy được kỳ binh, đại trận pháp này ắt sẽ được giải.”
Tinh Thần lực của Tử Linh mạnh hơn Sở Phong, nàng không chỉ nhìn thấy phía trên bãi đá hình tròn có một thanh kỳ binh mà còn nhận ra nó chính là điểm mấu chốt của đại trận pháp.
“Thật ư? Nói như vậy, chỉ cần lấy được kỳ binh là cứu được những người kia rồi đúng không?” Nghe vậy, Sở Phong lại càng mừng rỡ.
“Cái gì? Huynh muốn cứu bọn họ à?” Sắc mặt Tử Linh thay đổi, tỏ vẻ khó hiểu.
“Người của công hội Giới Linh có ơn với ta, ta không thể trơ mắt nhìn họ chết được, huống chi đó còn là hội phó nữa. Nếu ông ấy chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công hội Giới Linh. Ta không thể thấy chết mà không cứu!” Sở Phong gật đầu.
Đối với sự sống chết của người khác, Sở Phong vốn chẳng quan tâm. Nhưng hắn không thể bỏ mặc người của công hội Giới Linh. Dù sao bọn họ luôn đối xử tốt với Sở Phong, cũng từng giúp đỡ hắn nhiều lần.
Sau khi làm loạn ở tháp quỷ Tu La,
nếu không nhờ công hội Giới Linh tận lực bảo vệ thì có lẽ Sở Phong vẫn không thể ra khỏi Giới Châu và bị người của tộc Giới thị giết rồi. Cho nên, Sở Phong rất muốn cứu người của công hội Giới Linh.
“Huynh có biết như thế là rất mạo hiểm không? Muốn cứu họ, chúng ta phải đối mặt với bốn Yêu vương có thực lực Thiên Võ ngũ trọng đấy!”
“Huynh từng gặp Hắc Thiềm vương nên cũng biết hắn ta mạnh như thế nào rồi! Nhưng huynh có biết trong số Ngũ Đại Yêu Vương thì Hắc Thiềm vương chỉ xếp thứ năm không? Mà Ngũ Đại Yêu Vương dựa vào thực lực để xếp hạng đấy!”
“Hay nói cách khác, nếu huynh muốn cứu những người đó, vậy thì lúc này chúng ta phải đối mặt với bốn tên yêu quái còn đáng sợ hơn Hắc Thiềm vương nhiều!” Giọng nói của Tử Linh nghe có vẻ rất nghiêm trọng.
“Tử Linh, trong đó có cả cha nuôi của cô, lẽ nào cô thật sự thấy chết mà không cứu ư? Sao cô lại tàn nhẫn đến vậy?” Mặc dù Sở Phong biết thủ đoạn của Tử Linh rất tàn độc nhưng hoàn toàn không ngờ được Tử Linh lại máu lạnh đến vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tuy ông ta là cha nuôi của ta nhưng thực ra chỉ muốn có cớ để ép buộc ông nội ta làm việc cho Chí Tôn sơn trang của ông ta mà thôi! Giữa chúng ta chẳng có một chút tình thân nào!” Tử Linh bĩu môi, sau đó lại quay sang khuyên nhủ Sở Phong:
“Sở Phong, lần này chúng ta vốn không cần thiết phải mạo hiểm. Đợi sau khi bọn họ chết hết, Yêu vương rời khỏi đây, chúng ta sẽ ra ngoài. Hơn nữa lại còn có thể lấy kỳ binh mà thần không biết quỷ không hay, cần gì phải mạo hiểm như vậy?”
“Vậy cô có thể đảm bảo sau khi tất cả mọi người bị biến thành vũng máu, Yêu vương sẽ để món kỳ binh vô giá kia ở đây không? Cô có chắc rằng bọn chúng sẽ không mang kỳ binh đi theo không?”
“Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không vứt lại bảo bối quý giá ở đây như vậy, mà nhất định mang theo bên mình.”
“Huống hồ, bọn chúng có đủ khả năng bảo vệ bảo bối ấy nên vốn chẳng cần phải cất giữ tại đây.” Sở Phong giải thích.
Lúc này, đôi mắt của Tử Linh chợt sáng lên. Nàng chậm rãi cúi đầu suy tính.
“…”
Nhìn thấy Tử Linh như vậy, tim Sở Phong chợt nhảy lên một cái thật mạnh. Hắn còn tưởng rằng lời nói của mình đã quá gay gắt khiến Tử Linh tổn thương. Hắn vừa định mở miệng an ủi thì Tử Linh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
“Thôi được rồi, ta ra ngoài dụ bọn chúng, huynh tranh thủ lấy kỳ binh đi! Nếu như không thể lấy được kỳ binh thì huynh cứ chạy trước, đừng để ý đến ta!”
“Không được, tốc độ của ta nhanh hơn cô, ta có thể ra tay trực tiếp đoạt lấy kỳ binh. Nếu lấy được thì quá tốt, còn nếu không lấy được thì ta vẫn có thể rút lui an toàn.” Sở Phong nói.
“Ai nói tốc độ của huynh nhanh hơn ta?” Đột nhiên ánh mắt Tử Linh liền biến thành màu tím, cùng lúc đó, cơ thể nàng cũng bắt đầu tỏa ra một luồng khí diễm màu tím trông rất là kiêu ngạo.
Khí diễm màu tím đó cực kỳ mạnh, cũng hết sức đáng sợ, vừa xuất hiện đã khiến cho Sở Phong phải lùi lại vài bước, may mà không ngã.
“Cô... cô muốn sử dụng sức mạnh Thần thể? Cô không sợ thân phận Thần thể trời ban của mình bị bại lộ ư?” Sở Phong lo lắng hỏi. Mặc dù lúc này Tử Linh quả thực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với mấy cường giả Thiên Võ nhị trọng kia.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn không phải là đối thủ của bốn tên yêu vương. Quan trọng hơn cả là Sở Phong lo rằng Tử Linh sẽ bị bại lộ thân phận Thần thể trời ban của mình, dẫn đến sự truy sát của Hoàng triều Khương thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro