Tử linh xuất hiện
Thiện Lương Mật Phong
2024-07-23 10:57:01
Ở trong túi Càn Khôn của Bách Diện lão nhân có hơn sáu trăm hai mươi ba
nghìn năm trăm viên Huyền châu, hơn nữa ngoài Huyền châu còn có hai mươi ba viên Thiên dược hạ phẩm, đến cả Thiên dược trung phẩm cũng có một
viên.
Mà ngoài những nguyên liệu để tu luyện này, còn có một bộ la bàn Giới Linh đặc biệt. Chiếc la bàn Giới Linh này có màu vàng, giống như được làm bằng vàng nhưng không hẳn là vàng. Nó cũng không sáng lấp lánh nhưng lại rất chân thực, nói chung vô cùng đặc biệt.
Nói như Đản Đản, đây là la bàn Giới Linh cao cấp, mạnh hơn cái của Sở Phong không biết bao lần, tóm lại là một thứ đồ tốt vô giá.
Ngoài la bàn Giới Linh đặc biệt, còn có một bộ áo Giới Linh màu lam và rất nhiều Kết giới thạch.
Kết giới thạch này có thể đặt trong kết giới trận để tăng uy lực cho kết giới trận. Nhưng bởi vì giá quá đắt nên rất ít người dám đặt vật này vào khi bố trí kết giới.
Nhưng trong túi Càn Khôn của Bách Diện lão nhân lại có rất rất nhiều Kết giới thạch, tới những ba trăm ngàn viên. Nhiều Kết giới thạch như vậy, dù Sở Phong có dùng hàng ngày cũng đủ dùng ba đến năm năm.
Ngoài những đồ mà Giới Linh sư sử dụng còn có nhiều bảo vật quý giá khác, ví dụ như hai bộ kì binh nhân tạo và ba cái hộ oản.
Có thể thấy Lưu Tiêu Dao, Đường Nhất Tu và Bạch Vân Phi quả thực do Bách Diện lão nhân này giết. Nhưng không thể không nói, lần này Sở Phong hời lớn rồi.
“Ha ha, không hổ là Bách Diện lão nhân, đệ nhất sát thủ của đại lục Cửu Châu! Xem ra lão đã tích trữ được không ít bảo bối, túi Càn Khôn này quả là một kho báu lớn!”
Sở Phong hưng phấn đến độ huơ tay múa chân, bởi vì đây tuyệt đối là một khối tài sản lớn. Có lẽ toàn bộ tài sản mà Bách Diện lão nhân tích lũy trong cả cuộc đời sát thủ của mình đều rơi vào tay Sở Phong hết rồi.
Sáu trăm hai mươi ba nghìn năm trăm viên Huyền châu, thêm hai mươi ba viên Thiên dược hạ phẩm và một viên Thiên dược trung phẩm, cho dù không thể giúp Sở Phong đột phá Huyền Võ thất trọng nhưng cũng sẽ là bước đệm tốt.
Huống chi, ngoại trừ những tài nguyên để tu luyện này, mỗi một món đồ trong túi Càn Khôn đều có thể nói là bảo vật vô giá. Nếu đem đi bán, sợ rằng còn có giá trị hơn nhiều so với mấy tài nguyên tu luyện kia.
Không thể không nói, Bách Diện lão nhân này cả đời tích lũy được không ít tài sản, cho dù không thể so sánh với thế lực đứng đầu như Chí Tôn sơn trang nhưng tuyệt đối không phải là đối tượng mà thế lực đứng thứ hai có thể so sánh, chỉ có điều lại thuộc về Sở Phong hết.
“Nguy rồi! Tuy Bách Diện lão nhân này chết rồi nhưng kết giới trận lão ta bố trí vẫn còn! Đây là kết giới trận màu lam, với thủ đoạn của ta hiện giờ thì không thể phá giải nổi, mà lá bùa tấn công cuối cùng cũng dùng luôn rồi. Chẳng lẽ ta đành phải bị giam ở đây sao?”
Nhưng chưa kịp vui sướng được bao lâu thì gương mặt Sở Phong đã lập tức cứng đờ, sau đó trên trán hiện lên mấy vạch đen. Khi hắn ngẩng đầu lên, phát hiện tầng tầng lớp lớp kết giới màu lam vẫn còn đó, mà thứ này có thể sẽ giam hắn mãi ở đây.
Mà nếu hắn không thể rời khỏi đây thì khi người ta thông báo cho sáu thế lực lớn để bọn họ phái người đến bắt, lúc đó hắn càng khó thoát được.
“Oành!”
Nhưng ngay lúc Sở Phong đang hoảng loạn, ngoài thành trì lại truyền đến một tiếng nổ ầm chói tai. Âm thanh ấy vang vọng đến nỗi ngay cả đất dưới chân Sở Phong cũng rung lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, mấy tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền tới. Sở Phong kinh ngạc phát hiện rằng có người đang hóa giải từng tầng kết giới của thành trì này, phá vỡ kết giới từ ngoài vào trong.
Cuối cùng, thêm một tiếng nổ nữa vang lên.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Sở Phong phát hiện một bóng dáng xinh đẹp đang từ từ lại gần.
Đó là một thiếu nữ, nàng mặc một bộ váy dài màu tím, dung nhan diễm lệ, gương mặt sáng bừng, dáng người uyển chuyển với những đường cong mềm mại.
Lực lượng của nàng cũng vô cùng mạnh mẽ, tuy chỉ là Huyền Võ cửu trọng nhưng có thể dễ dàng phá vỡ hết mấy lớp kết giới của Bách Diện lão nhân.
Thiếu nữ này còn có thể là ai? Đương nhiên là người Sở Phong đợi đã lâu, Tử Linh.
“Tử Linh!”
Nhìn thấy Tử Linh, Sở Phong vui mừng khôn xiết, không chỉ vì Tử Linh sắp cứu hắn rời khỏi nơi này mà chủ yếu là vì hắn đợi ngày này đã lâu.
Xa nhau mấy ngày, đến khi gặp lại Tử Linh, cảm giác của Sở Phong khác hoàn toàn trước đây. Hắn cũng gỡ xuống sự phòng bị trong lòng.
Bởi vì trong những ngày lảng vảng ở Tần Châu, ngoài nghe chuyện của mình ra, Sở Phong cũng biết ở đại hội thông gia, Tử Linh đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng người trong lòng nàng là mình, hơn nữa còn vì vậy mà cắt đứt quan hệ với Chí Tôn sơn trang.
Nói thật, ở thời điểm này mà còn có người nguyện ý đi theo mình, cố gắng đứng ra bảo vệ mình, Sở Phong thực sự cảm động từ tận đáy lòng. Có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là “Trong hoạn nạn gặp chân tình”.
Nhưng Sở Phong lại chẳng thể ngờ rằng người tốt nhất với mình lại là Tử Linh.
Vào lúc này, cuối cùng Sở Phong cũng cảm thấy những gì hắn làm cho Tử Linh trước đây đều đáng. Những nguy hiểm, những tù tội kia đều không uổng công.
“Tử Linh!”
Khi Tử Linh phá vỡ kết giới cuối cùng, Sở Phong sải bước đi đến trước mặt Tử Linh, sau đó giang hai tay ôm chầm lấy thân thể mềm mại kia vào trong ngực.
Ban đầu khi thấy Sở Phong, Tử Linh cũng vô cùng vui mừng. Dù Sở Phong bỗng dưng ôm chầm lấy mình như vậy, nàng cũng không có bất kì phản ứng gì.
Nhưng Sở Phong thật chẳng đứng đắn tẹo nào, không chỉ ôm Tử Linh rất chặt khiến ngực nàng bị ép đến biến dạng.
Mà hai tay còn không chịu yên phận, lướt khắp người Tử Linh. Những hành động ấy đã chạm đến giới hạn của Tử Linh rồi!
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia lập tức đỏ bừng. Nàng vùng thoát khỏi vòng tay của Sở Phong và tát hắn một cái thật mạnh.
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, trên mặt Sở Phong lập tức in hằn dấu bàn tay đỏ thẫm.
“Nàng?” Sở Phong bị một tát này làm tỉnh mộng, chẳng hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì nữa. Không phải nàng đã công khai tình cảm của mình à? Sao hắn muốn ôm một cái mà cũng không cho?
“Ta…ta biết… Huynh nhất định đã nghe nói đến chuyện đó. Quả thật Tử Linh ta đối với huynh rất là...”
“Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân! Trước khi chính thức cưới ta, huynh đừng làm chuyện thất lễ như vậy nữa! Nếu không...” Giọng Tử Linh rất tức giận nhưng khi nói đến chỗ mấu chốt, mặt nàng lại đỏ bừng lên. Nha đầu này lại ngại rồi.
Mà ngoài những nguyên liệu để tu luyện này, còn có một bộ la bàn Giới Linh đặc biệt. Chiếc la bàn Giới Linh này có màu vàng, giống như được làm bằng vàng nhưng không hẳn là vàng. Nó cũng không sáng lấp lánh nhưng lại rất chân thực, nói chung vô cùng đặc biệt.
Nói như Đản Đản, đây là la bàn Giới Linh cao cấp, mạnh hơn cái của Sở Phong không biết bao lần, tóm lại là một thứ đồ tốt vô giá.
Ngoài la bàn Giới Linh đặc biệt, còn có một bộ áo Giới Linh màu lam và rất nhiều Kết giới thạch.
Kết giới thạch này có thể đặt trong kết giới trận để tăng uy lực cho kết giới trận. Nhưng bởi vì giá quá đắt nên rất ít người dám đặt vật này vào khi bố trí kết giới.
Nhưng trong túi Càn Khôn của Bách Diện lão nhân lại có rất rất nhiều Kết giới thạch, tới những ba trăm ngàn viên. Nhiều Kết giới thạch như vậy, dù Sở Phong có dùng hàng ngày cũng đủ dùng ba đến năm năm.
Ngoài những đồ mà Giới Linh sư sử dụng còn có nhiều bảo vật quý giá khác, ví dụ như hai bộ kì binh nhân tạo và ba cái hộ oản.
Có thể thấy Lưu Tiêu Dao, Đường Nhất Tu và Bạch Vân Phi quả thực do Bách Diện lão nhân này giết. Nhưng không thể không nói, lần này Sở Phong hời lớn rồi.
“Ha ha, không hổ là Bách Diện lão nhân, đệ nhất sát thủ của đại lục Cửu Châu! Xem ra lão đã tích trữ được không ít bảo bối, túi Càn Khôn này quả là một kho báu lớn!”
Sở Phong hưng phấn đến độ huơ tay múa chân, bởi vì đây tuyệt đối là một khối tài sản lớn. Có lẽ toàn bộ tài sản mà Bách Diện lão nhân tích lũy trong cả cuộc đời sát thủ của mình đều rơi vào tay Sở Phong hết rồi.
Sáu trăm hai mươi ba nghìn năm trăm viên Huyền châu, thêm hai mươi ba viên Thiên dược hạ phẩm và một viên Thiên dược trung phẩm, cho dù không thể giúp Sở Phong đột phá Huyền Võ thất trọng nhưng cũng sẽ là bước đệm tốt.
Huống chi, ngoại trừ những tài nguyên để tu luyện này, mỗi một món đồ trong túi Càn Khôn đều có thể nói là bảo vật vô giá. Nếu đem đi bán, sợ rằng còn có giá trị hơn nhiều so với mấy tài nguyên tu luyện kia.
Không thể không nói, Bách Diện lão nhân này cả đời tích lũy được không ít tài sản, cho dù không thể so sánh với thế lực đứng đầu như Chí Tôn sơn trang nhưng tuyệt đối không phải là đối tượng mà thế lực đứng thứ hai có thể so sánh, chỉ có điều lại thuộc về Sở Phong hết.
“Nguy rồi! Tuy Bách Diện lão nhân này chết rồi nhưng kết giới trận lão ta bố trí vẫn còn! Đây là kết giới trận màu lam, với thủ đoạn của ta hiện giờ thì không thể phá giải nổi, mà lá bùa tấn công cuối cùng cũng dùng luôn rồi. Chẳng lẽ ta đành phải bị giam ở đây sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chưa kịp vui sướng được bao lâu thì gương mặt Sở Phong đã lập tức cứng đờ, sau đó trên trán hiện lên mấy vạch đen. Khi hắn ngẩng đầu lên, phát hiện tầng tầng lớp lớp kết giới màu lam vẫn còn đó, mà thứ này có thể sẽ giam hắn mãi ở đây.
Mà nếu hắn không thể rời khỏi đây thì khi người ta thông báo cho sáu thế lực lớn để bọn họ phái người đến bắt, lúc đó hắn càng khó thoát được.
“Oành!”
Nhưng ngay lúc Sở Phong đang hoảng loạn, ngoài thành trì lại truyền đến một tiếng nổ ầm chói tai. Âm thanh ấy vang vọng đến nỗi ngay cả đất dưới chân Sở Phong cũng rung lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, mấy tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền tới. Sở Phong kinh ngạc phát hiện rằng có người đang hóa giải từng tầng kết giới của thành trì này, phá vỡ kết giới từ ngoài vào trong.
Cuối cùng, thêm một tiếng nổ nữa vang lên.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Sở Phong phát hiện một bóng dáng xinh đẹp đang từ từ lại gần.
Đó là một thiếu nữ, nàng mặc một bộ váy dài màu tím, dung nhan diễm lệ, gương mặt sáng bừng, dáng người uyển chuyển với những đường cong mềm mại.
Lực lượng của nàng cũng vô cùng mạnh mẽ, tuy chỉ là Huyền Võ cửu trọng nhưng có thể dễ dàng phá vỡ hết mấy lớp kết giới của Bách Diện lão nhân.
Thiếu nữ này còn có thể là ai? Đương nhiên là người Sở Phong đợi đã lâu, Tử Linh.
“Tử Linh!”
Nhìn thấy Tử Linh, Sở Phong vui mừng khôn xiết, không chỉ vì Tử Linh sắp cứu hắn rời khỏi nơi này mà chủ yếu là vì hắn đợi ngày này đã lâu.
Xa nhau mấy ngày, đến khi gặp lại Tử Linh, cảm giác của Sở Phong khác hoàn toàn trước đây. Hắn cũng gỡ xuống sự phòng bị trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì trong những ngày lảng vảng ở Tần Châu, ngoài nghe chuyện của mình ra, Sở Phong cũng biết ở đại hội thông gia, Tử Linh đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng người trong lòng nàng là mình, hơn nữa còn vì vậy mà cắt đứt quan hệ với Chí Tôn sơn trang.
Nói thật, ở thời điểm này mà còn có người nguyện ý đi theo mình, cố gắng đứng ra bảo vệ mình, Sở Phong thực sự cảm động từ tận đáy lòng. Có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là “Trong hoạn nạn gặp chân tình”.
Nhưng Sở Phong lại chẳng thể ngờ rằng người tốt nhất với mình lại là Tử Linh.
Vào lúc này, cuối cùng Sở Phong cũng cảm thấy những gì hắn làm cho Tử Linh trước đây đều đáng. Những nguy hiểm, những tù tội kia đều không uổng công.
“Tử Linh!”
Khi Tử Linh phá vỡ kết giới cuối cùng, Sở Phong sải bước đi đến trước mặt Tử Linh, sau đó giang hai tay ôm chầm lấy thân thể mềm mại kia vào trong ngực.
Ban đầu khi thấy Sở Phong, Tử Linh cũng vô cùng vui mừng. Dù Sở Phong bỗng dưng ôm chầm lấy mình như vậy, nàng cũng không có bất kì phản ứng gì.
Nhưng Sở Phong thật chẳng đứng đắn tẹo nào, không chỉ ôm Tử Linh rất chặt khiến ngực nàng bị ép đến biến dạng.
Mà hai tay còn không chịu yên phận, lướt khắp người Tử Linh. Những hành động ấy đã chạm đến giới hạn của Tử Linh rồi!
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia lập tức đỏ bừng. Nàng vùng thoát khỏi vòng tay của Sở Phong và tát hắn một cái thật mạnh.
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, trên mặt Sở Phong lập tức in hằn dấu bàn tay đỏ thẫm.
“Nàng?” Sở Phong bị một tát này làm tỉnh mộng, chẳng hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì nữa. Không phải nàng đã công khai tình cảm của mình à? Sao hắn muốn ôm một cái mà cũng không cho?
“Ta…ta biết… Huynh nhất định đã nghe nói đến chuyện đó. Quả thật Tử Linh ta đối với huynh rất là...”
“Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân! Trước khi chính thức cưới ta, huynh đừng làm chuyện thất lễ như vậy nữa! Nếu không...” Giọng Tử Linh rất tức giận nhưng khi nói đến chỗ mấu chốt, mặt nàng lại đỏ bừng lên. Nha đầu này lại ngại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro