Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
A
Cẩu Trứ Đích Cẩu
2024-11-15 20:08:54
Lâm Đông Mai vội vàng né tránh, kéo một cái sọt rỗng chui vào bụi cỏ: "Nương, con đi ngay đây.”
Lâm Xuân Phương chín tuổi phụ trách nhóm lửa, nhân lúc mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện, nàng ấy lén nhét một cái bánh bột rau dại trong bọc vào miệng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu tiếp tục nhóm lửa.
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có nửa canh giờ, Lâm Diệc Nam ăn hai cái bánh bột rau dại lão phu nhân đưa, sau đó nằm dưới bóng cây, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Năng lực ngã xuống là ngủ say của nàng là được rèn luyện khi còn ở thời mạt thế, khi đó chỉ cần tìm được một nơi an toàn, không cần nằm xuống, nàng đứng cũng có thể ngủ.
Lý Thục Lan nhìn con gái mình mệt mỏi rã rời, thì đau lòng không thôi, cả đoạn đường này đều dựa vào nàng chống đỡ, bọn họ mới đi đến bây giờ.
Ánh nắng chói chang giữa trưa xuyên qua kẽ lá, rọi lên khuôn mặt trắng sáng, tròn trịa của nàng, bên cạnh là Lâm Diệc An và Lỗ Trường Thanh cũng đang ngủ ngon lành.
Ve sầu kêu inh ỏi trên cây, Lý Thục Lan cầm một chiếc lá to bằng bàn tay, phe phẩy cho bọn họ, xua đuổi muỗi mòng.
Không lâu sau, trưởng thôn gõ chiêng, hô hào mọi người xuất phát.
Người thôn Lâm gia leo dậy, tiếp tục lên đường.
Giờ Thân, trưởng thôn tìm một nơi có nguồn nước để cho đoàn người dừng lại, chuẩn bị cho mọi người nghỉ ngơi qua đêm tại đây.
Nơi này đã cách xa Tân Thành, lại nằm trong rừng sâu núi thẳm, bọn họ chỉ cần đề phòng dã thú lớn, dù sao cũng tốt hơn là ở chỗ đông đúc người tị nạn.
Vừa dừng lại, dân làng lập tức tản ra tìm đồ ăn.
Phải dỗ dành hai đứa nhỏ tối ăn thịt nướng, chúng mới phụng phịu ở lại doanh trại với bà.
Lâm Diệc Nam đeo cung tên, hướng về phía rừng sâu không một bóng người.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ khoảng bốn năm giờ chiều, mặt trời vẫn chưa lặn.
Nàng đi ngang qua một vùng cây bụi, những nơi này có thảm thực vật phong phú và môi trường thoáng đãng, là nơi lợn rừng thích hoạt động nhất.
Lâm Diệc Nam nhanh chóng phát hiện dấu vết hoạt động của lợn rừng.
Trên mặt đất có những dấu chân lộn xộn, xung quanh còn vương vãi không ít phân.
Xem ra, chắc chắn là lợn rừng.
Lâm Diệc Nam lần theo dấu vết của lợn rừng, lần đến một hang núi.
Hang núi rất lớn, bên trong tối đen như mực không nhìn rõ tình hình bên trong, thoang thoảng có gió mát từ bên trong thổi ra, xem ra hang núi này nối liền với bên kia núi.
Ổ lợn rừng không chừng ở đầu bên kia hang núi, nàng quyết định vào hang xem xét.
Cất cung tên vào không gian, Lâm Diệc Nam nắm chặt chủy thủ cẩn thận đi vào hang núi.
Hang núi này rất dài, càng đi vào sâu, ánh sáng trong hang càng tối, thậm chí đưa tay không thấy được năm ngón, cửa hang chỉ còn lại một điểm sáng.
Mười mấy năm sống trong thời mạt thế, năng lực cảm nhận nguy hiểm của Lâm Diệc Nam khác hẳn người thường, trong lòng vô cớ thắt lại.
Trong hang dường như có đôi mắt của con mồi, lúc này đang nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng.
Toàn thân nàng căng thẳng, trên tay nắm chặt chủy thủ, cảnh giác dùng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chuẩn bị thừa cơ hành động.
Năm giác quan nhạy bén của Lâm Diệc Nam đã nhận thấy sự thay đổi của luồng khí trong hang.
Đang định vung chủy thủ ra, đột nhiên, sau gáy truyền đến một trận đau đớn.
Mẹ kiếp, nàng bị tập kích rồi.
Sau đó hai mắt nàng tối sầm, trước khi rơi vào hôn mê, Lâm Diệc Nam đang nghĩ, có phải nàng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma không?
Lâm Diệc Nam mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, lũ tang thi ở hiện đại thần kỳ đuổi theo nàng đến thời đại này.
Lâm Xuân Phương chín tuổi phụ trách nhóm lửa, nhân lúc mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện, nàng ấy lén nhét một cái bánh bột rau dại trong bọc vào miệng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu tiếp tục nhóm lửa.
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có nửa canh giờ, Lâm Diệc Nam ăn hai cái bánh bột rau dại lão phu nhân đưa, sau đó nằm dưới bóng cây, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Năng lực ngã xuống là ngủ say của nàng là được rèn luyện khi còn ở thời mạt thế, khi đó chỉ cần tìm được một nơi an toàn, không cần nằm xuống, nàng đứng cũng có thể ngủ.
Lý Thục Lan nhìn con gái mình mệt mỏi rã rời, thì đau lòng không thôi, cả đoạn đường này đều dựa vào nàng chống đỡ, bọn họ mới đi đến bây giờ.
Ánh nắng chói chang giữa trưa xuyên qua kẽ lá, rọi lên khuôn mặt trắng sáng, tròn trịa của nàng, bên cạnh là Lâm Diệc An và Lỗ Trường Thanh cũng đang ngủ ngon lành.
Ve sầu kêu inh ỏi trên cây, Lý Thục Lan cầm một chiếc lá to bằng bàn tay, phe phẩy cho bọn họ, xua đuổi muỗi mòng.
Không lâu sau, trưởng thôn gõ chiêng, hô hào mọi người xuất phát.
Người thôn Lâm gia leo dậy, tiếp tục lên đường.
Giờ Thân, trưởng thôn tìm một nơi có nguồn nước để cho đoàn người dừng lại, chuẩn bị cho mọi người nghỉ ngơi qua đêm tại đây.
Nơi này đã cách xa Tân Thành, lại nằm trong rừng sâu núi thẳm, bọn họ chỉ cần đề phòng dã thú lớn, dù sao cũng tốt hơn là ở chỗ đông đúc người tị nạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dừng lại, dân làng lập tức tản ra tìm đồ ăn.
Phải dỗ dành hai đứa nhỏ tối ăn thịt nướng, chúng mới phụng phịu ở lại doanh trại với bà.
Lâm Diệc Nam đeo cung tên, hướng về phía rừng sâu không một bóng người.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ khoảng bốn năm giờ chiều, mặt trời vẫn chưa lặn.
Nàng đi ngang qua một vùng cây bụi, những nơi này có thảm thực vật phong phú và môi trường thoáng đãng, là nơi lợn rừng thích hoạt động nhất.
Lâm Diệc Nam nhanh chóng phát hiện dấu vết hoạt động của lợn rừng.
Trên mặt đất có những dấu chân lộn xộn, xung quanh còn vương vãi không ít phân.
Xem ra, chắc chắn là lợn rừng.
Lâm Diệc Nam lần theo dấu vết của lợn rừng, lần đến một hang núi.
Hang núi rất lớn, bên trong tối đen như mực không nhìn rõ tình hình bên trong, thoang thoảng có gió mát từ bên trong thổi ra, xem ra hang núi này nối liền với bên kia núi.
Ổ lợn rừng không chừng ở đầu bên kia hang núi, nàng quyết định vào hang xem xét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cất cung tên vào không gian, Lâm Diệc Nam nắm chặt chủy thủ cẩn thận đi vào hang núi.
Hang núi này rất dài, càng đi vào sâu, ánh sáng trong hang càng tối, thậm chí đưa tay không thấy được năm ngón, cửa hang chỉ còn lại một điểm sáng.
Mười mấy năm sống trong thời mạt thế, năng lực cảm nhận nguy hiểm của Lâm Diệc Nam khác hẳn người thường, trong lòng vô cớ thắt lại.
Trong hang dường như có đôi mắt của con mồi, lúc này đang nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng.
Toàn thân nàng căng thẳng, trên tay nắm chặt chủy thủ, cảnh giác dùng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chuẩn bị thừa cơ hành động.
Năm giác quan nhạy bén của Lâm Diệc Nam đã nhận thấy sự thay đổi của luồng khí trong hang.
Đang định vung chủy thủ ra, đột nhiên, sau gáy truyền đến một trận đau đớn.
Mẹ kiếp, nàng bị tập kích rồi.
Sau đó hai mắt nàng tối sầm, trước khi rơi vào hôn mê, Lâm Diệc Nam đang nghĩ, có phải nàng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma không?
Lâm Diệc Nam mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, lũ tang thi ở hiện đại thần kỳ đuổi theo nàng đến thời đại này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro