Tử Nguỵ

Công việc mới

JJ

2024-07-03 13:48:37

Hoàn Cẩn Nam gằn giọng: "Ý cô là gì?"

"Tôi nói vậy đó. Ông nội đã về mỹ, anh đừng cố gắng tiếp cận tôi, cũng đừng sân si cuộc sống của tôi, nước sông không phạm nước giếng. Vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà, anh có quyền làm chuyện khiến tôi mất mặt tôi chưa nói tới anh thì mong anh cũng đừng nói đụng chạm gì tới tôi, phiền lắm.”

"Cô nói ai tiếp cận cô, ai sân si?”

"Dùng não mà tự trả lời.!"

Ánh mắt dửng dưng với nụ cười thâm hiểm của Tử Hàn Tuyết khiến cho Hoàn Cẩn Nam càng thêm tức giận. Minh Nhược Y cảm thấy có chút sợ sệt, tay chân run rẩy nghi ngờ Tử Hàn Tuyết biết được chuyện gì đó rồi, nếu cứ để Hoàn Cẩn Nam đứng đây đôi co một hồi sẽ có chuyện không hay.

Minh Nhược Y vội vã ra vẻ nũng nịu kéo hắn lên phòng, cùng Hoàn Cẩn Nam trở về phòng, tâm trạng ả mới phần nào nhẹ nhõm.

Những lời Tử Hàn Tuyết nói đều có lý do của nó. Thực ra hôm trước lúc Hoàn Cẩn Nam đã đi làm, cô định vào phòng hắn để lấy cuốn sổ ghi chép của mình để quên.

Đi tới cửa đột nhiên cô nghe thấy Minh Nhược Y đang nói chuyện với ai đó. Khe khẽ vặn tay nắm cửa một cách hết sức cẩn thận để không gây ra tiếng động, Tử Hàn Tuyết hé mắt nhìn qua khe cửa thấy Minh Nhược Y bên trong phòng cơ thể trần trụi đang đứng ưỡn ẹo trước màn hình điện thoại.

Chiếc điện thoại được dựng đứng cẩn thận, trong màn hình là một người đàn ông, khoảng cách xa nên Tử Hàn Tuyết chỉ nhìn thấy loáng thoáng.

Nghe ả với gã đàn ông kia nói chuyện cô phần nào hiểu được là ả quay trở lại lần này hoàn toàn không phải vì muốn ở bên Hoàn Cẩn Nam. Mà ả cùng với chồng mình đang lên kế hoạch để vơ vét tài sản của Hoàn Cẩn Nam và chiếm công ty của hắn. Hoá ra người đàn ông trong điện thoại là chồng ả.

Còn về phần công việc thì tuần trước Tử Hàn Tuyết đã nộp hồ sơ vào một toà soạn nằm trong số các chi nhánh của đế chế Nguỵ An, vẫn đang chờ người ta gọi phỏng vấn.

Thời gian rảnh ở nhà ngoài việc viết lách cô cũng phụ mọi người làm việc.

Những lúc ra ngoài đi siêu thị mua đồ cùng dì Trần cũng là tiền nhuận bút của cô. Chỉ là cô đang sống tạm ở biệt thự này của Hoàn Thị, lúc trước khi về đây cô đã cho thuê căn nhà của bố mẹ để lại, bây giờ muốn trở về đó cũng phải chờ hết hạn thuê mới về được.

Cô cũng ngán ngẩm việc nhìn mặt Hoàn Cẩn Nam với ả tiểu tam kia lắm rồi. Đã không muốn dính dáng tới căn biệt thự này thì hà cớ gì phải vào tập đoàn Hoàn Thị làm việc chứ, đã thế còn là việc vặt.

Mặc dù cô chỉ tốt nghiệp cấp ba, không bằng cấp cao như Minh Nhược Y, nhưng cô là người thông minh, có khả năng tiếp thu cũng như trí nhớ rất tốt.

Những lúc rảnh thường tự học thêm, Tỉw Hàn Tuyết có khả năng giao tiếp ngôn ngữ Anh, Hàn, Trung, Nhật, Hà Lan. Bây giờ vẫn đang học thêm tiếng Tây Ban Nha, vậy tại sao phải làm việc vặt.

Có làm việc vặt cũng là ở nơi khác chứ không phải là Hoàn Thị.

****************

Vẫn như mọi ngày Minh Nhược Y cùng Hoàn Cẩn Nam tới công ty làm việc, hôm nay hắn ta có buổi họp quan trọng từ rất sớm, buổi họp lâu hơn thường ngày, Minh Nhược Y liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng họp, không biết là đang ưỡn ẹo cho ai xem, nhân viên đi ngang ai nhìn cũng thấy khó chịu. Tuy không lộ ra mặt nhưng trong lòng họ đã luôn ghê tởm người phụ nữ này.

Ở phòng nghỉ của công ty, một vài nhân viên nữ đang pha cà phê, người thì đang rót nước, liên tục xì xầm phàn nàn về cô ả Minh Nhược Y,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


''Không hiểu sao sếp mình lại yêu loại phụ nữ như vậy nhỉ.?"

"Nhìn cô ta cứ như con đười ươi, ngày nào cũng lượn qua lượn lại rồi nũng na nũng nịu lúc ở cạnh sếp.!"

"Tôi thấy cô ta là tôi đau bụng, chỉ cần đi ngang, nước hoa của cô ta khiến cho tôi nhảy mũi liên tục vì nó nồng nặc vô cùng.!"

"Có phải cô ta yểm bùa phó chủ tịch Hoàn không? Sao anh ấy coi cô ta như bảo bối vậy.?"

"Haizzz thật khó hiểu, thôi quay vào làm việc thôi, một lát cô ta đi ngang nghe chúng ta bàn tán về mình lại chạy đi mách phó chủ tịch thì mệt lắm.!"

Nói đến Minh Nhược Y thì nhân viên trong công ty thái độ không dè bỉu thì cũng là ánh mắt khinh thường.

Buổi sáng làm việc như thường lệ đã xong, Tử Hàn Tuyết lên phòng chuẩn bị laptop, sổ tay, bút, giấy note cùng với khăn giấy bỏ hết vào túi xách. Cô không muốn nhìn thấy cảnh đôi nam nữ kia về nũng nịu trước mặt, rồi lại móc mỉa cô. Nên hôm nay cô quyết định sẽ ra quán trà hoa làm việc cho tới tối mới về.

****************

Trà Hoa Quán!

Tử Hàn Tuyết đến nơi lựa một bàn trên lầu trong góc khuất, ở đây có ổ cắm điện và yên tĩnh ít người qua lại hơn những chỗ khác, như vậy tập trung làm việc sẽ tốt hơn.

Sắp xếp mọi thứ lên bàn để chuẩn bị làm việc, cùng lúc nhân viên đưa tới cho cô một bình trà hoa lài với nến thơm. Có chút bất ngờ, cô vội vàng hỏi nhân viên:

"Ủa em, sao hôm nay lại đặt nến thơm ở đây, cái này chị mới thấy lần đầu đó nha.”

Nhân viên nở nụ cười thân thiện đáp: "Dạ là ông chủ của em dặn, nếu thấy chị tới, ngoài nước và bánh phải đi kèm thêm một cây nến thơm, ông chủ của em mua sẵn mấy thùng nến thơm đủ mẫu đủ mùi hương để sẵn trong kho đó chị.!"

''Vậy à, thôi em làm việc đi, chị cám ơn nha.!"

"Dạ có cần gì chị gọi em.!"

Lấy điện thoại Tử Hàn Tuyết gửi một tin nhắn vào nhóm chat,

"Mình đang ở quán trà hoa soạn bản thảo, nếu có ai rảnh thì ghé ra đây nha, mình ở đây cả ngày".... gửi xong tin nhắn cô đặt lại điện thoại trên bàn, cô bắt đầu làm việc của mình.

Ba tiếng đã trôi qua, Tử Hàn Tuyết vẫn chăm chú gõ bàn phím rồi lại viết viết ra sổ, không quan tâm đến xung quanh đang ra sao. Mải mê xem lại bản thảo trên laptop cô không biết từ lúc nào chiếc bút của mình đã rơi xuống đất, đến khi cần dùng quay qua không thấy, lại lật tung cả bàn lên để tìm.

Lúc này một cánh tay đưa cây bút lên trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn lên, là Nguỵ Triết Minh, bên cạnh anh còn có Vũ Vũ. Đây là lần thứ hai cô gặp Nguỵ Triết Minh và cũng là lần đầu gặp Vũ Vũ.

Tử Hàn Tuyết có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ giọng mời hai người đó ngồi xuống phía đối diện mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẫn là nụ cười siêu lòng ấy, Nguỵ Triết Minh gọi nhân viên tới mang thêm hai bình trà cùng với bánh ngọt, sau đó lại quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết,

"Em đến lâu chưa? Hôm nay có một mình thôi à?”

Vốn là người thân thiện, ban đầu có chút khó xử vì hơi bất ngờ với sự xuất hiện của hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú ấy, bình thường trở lại rồi thì Tử Hàn Tuyết nói chuyện khá thoải mái,

''Không biết là có lâu không nhưng lưng em sắp gãy ra rồi'.. Mà sao giờ này anh lại ở đây? Em cứ tưởng anh đang phải ở công ty làm việc chứ.?''

Nguỵ Triết Minh có chút ngượng ngùng đưa tay xoa xoa phía đầu, rồi đột nhiên quay sang nhìn Vũ Vũ đánh trống lảng,

''À..! Đây là Vũ Vũ bạn thân anh, cũng là tổng giám đốc của Nguỵ An.! Hai người chào hỏi đi.!''

Vũ Vũ lịch sự đưa tay ra chào hỏi với Tử Hàn Tuyết , cô cũng không do dự mà đưa tay ra bắt trả. Sau đó cả ba người lại nói chuyện rôm rả tới quên cả thời gian, giống như họ đã từng quen biết nhau rất thân trước đó vậy. Một nhóm bạn thân lâu ngày không gặp thì vô vàn chuyện để nói, hợp đến nỗi nhìn nhau một cái là cả ba cùng cười phá ra.!

...

Sự xuất hiện của hai chàng trai tổng tài không phải là tình cờ, mà là sự xuất hiện có chủ đích, hôm nay Nguỵ Triết Minh ghé qua toà soạn, chi nhánh của đế chế Nguỵ An do Vũ Vũ đang làm tổng giám đốc ở đó.

Mặc dù đang điều hành toà soạn, nhưng Vũ Vũ suốt ngày ở bên trụ sở chính, một tuần chỉ ghé qua toà soạn một hai lần gì đó. Có chút ngứa mắt với cách làm việc đó nên Nguỵ Triết Minh dời luôn toà soạn đó về tầng mười lăm của toà cao ốc hơn tám mươi tầng của Nguỵ An, để Vũ Vũ đỡ phải chạy lung tung.!

Cách đó tầm ba mươi phút!

Khi Nguỵ Triết Minh đến Vũ Vũ đã đi họp, ngồi trong văn phòng chờ lâu, không hiểu có linh cảm gì mà anh lại mở điện thoại xem camera của Trà Hoa Quán, thấy cô gái anh đang tương tư ở đó, mải mê ngắm cô mà anh không biết tên Vũ Vũ đang đứng phía sau nhìn trộm từ lúc nào.

Tính đứng lên rời đi mới phát hiện ra tên nhóc này dám nhìn trộm crush của anh, biết người anh em thân thiết của mình đang chuẩn bị đi gặp người mà anh ấy đêm ngày vấn vướng sau lần gặp đầu tiên nên Vũ Vũ đã đu bám theo Nguỵ Triết Minh đến quán trà để được gặp vợ tương lai của thằng bạn.

Cô gái xinh đẹp, thông minh, cơ thể tỉ lệ vàng, giọng nói ngọt ngào, có nụ cười thân thiện, muôn lời khen không đủ thế này thì hỏi sao tảng băng lạnh của Nguỵ An không chết mê chết mệt cơ chứ.

Trong cuộc nói chuyện của bọn họ có nói về việc Tử Hàn Tuyết nộp hồ sơ vào toà soạn Nguỵ An, đó là toà soạn dưới chướng của đế chế Nguỵ An. Vũ Vũ trở về công ty, đến phòng nhân sự giải quyết nhanh chóng và Tử Hàn Tuyết đã chính thức được đi làm.

****************

Hai ngày sau..

Hôm nay là ngày đầu tiên Tử Hàn Tuyết đến nhận việc.

Tử Hàn Tuyết chuẩn bị để đi tới công ty, cô đứng trước gương gài lại nút áo sơ mi, cô mặc đồ công sở bình thường thôi, áo sơ mi cổ chữ V màu hồng kết hợp cùng chân váy ôm cao ngang đùi gần đầu gối một chút.

Cô buộc gọn mái tóc mình lên, chỉ như thế thôi thì cô cũng đã rất nổi bật giữa chốn đông người, cô đánh nhẹ một lớp son đỏ trong lòng môi cho mặt đỡ nhợt nhạt, chỉnh trang xong rồi đi thẳng ra bên ngoài cổng biệt thự định gọi taxi, nhưng hôm nay Vũ Vũ đến tận nơi đưa cô đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Nguỵ

Số ký tự: 0