Tử Nguỵ

Gây sự

JJ

2024-07-03 13:48:37

Sau đó, một số khách ngồi lại vị trí ban đầu của mình xì xầm bàn tán, số khác rời đi. Quán đã trở lại trật tự ban đầu.

Người con gái này không chỉ mê hoặc Nguỵ Triết Minh bằng nhan sắc, mà hôm nay anh còn chứng kiến cá tính mạnh mẽ của cô qua từng cú tung đòn. Nhìn cô đánh đấm anh không có chút ái ngại về cô ấy mà còn vô cùng hào hứng.

Đột nhiên từ đâu ra xuất hiện một gã đàn ông mặt mũi ngoại hình không có gì nổi bật giọng nói vút tận trời mây, đưa tay chỉ vào mặt Tử Hàn Tuyết,

"Nè nè cái cô gái kia, cô tính sao với tôi đây, nơi đây là chỗ tôi làm ăn buôn bán mà cô làm đổ bể hết rồi mau bồi thường cho tôi đi.!"

"Tôi sẽ mua lại nơi này.." hai người đàn ông khí thế ngời ngời tiến tới.

Gã chủ quán có chút ấp úng nhưng vẫn cứng miệng: "Gì.. gì chứ, anh là ai mà đòi mua lại nơi này, có biết chi phí bao nhiêu không?"

Từ lúc hai thanh niên Nguỵ Triết Minh, Vũ Vũ xuất hiện xung quanh cũng ngập tràn tiếng xì xầm bàn tàn,

"Trời ơi đôi bạn thân Nguỵ Minh, Vũ Vũ lên hot search mỗi tháng đây mà.!"

"Nhìn bên ngoài họ còn tuyệt vời hơn trên TV nữa.!"

"Nhìn làn da của Vũ Vũ kìa sao lại có thể trắng mịn như thế chứ!"

"Trông thần thái sắc vóc Nguỵ Triết Minh đi, anh ấy phải là của tôi.!"

"Đúng là ông chồng trong mơ của hàng nghìn cô gái mà.!"

Không mấy quan tâm đến những lời đó, Vũ Vũ tiến lại gần gã đàn ông kia nhếch mép,

"Theo thông tin tôi biết được tiệm cà phê này thuộc sở hữu của Trắc Thị, nghe nói Trắc Thị cũng nhiều năm rồi muốn được Nguỵ An chú ý tới để được hợp tác, coi bộ con trai Trắc Thị đang không muốn hợp tác với Nguỵ An chúng tôi rồi.!"

Khuôn mặt Nguỵ Triết Minh lạnh như băng nhìn Tử Hàn Tuyết: "Hay là chúng ta chôn Trắc Thị ngay tại đây luôn đi, chị thấy sao?"

Tử Hàn Tuyết ngượng ngùng đưa mắt nhìn sang hướng khác. Gã đàn ông kia nghe thấy vậy có linh cảm mình đụng nhầm người, dùng nụ cười giả tạo nói,

''Tôi.. tôi xin lỗi các vị đại thiếu gia cùng tiểu thư, tôi có mắt như mù mong các vị bỏ qua cho, tôi chỉ có quán cà phê nhỏ bé này để kiếm cơm mong các vị lượng thứ.."

Nguỵ Triết Minh nhìn hắn ta, cười tự đắc: ''Nguỵ Minh tôi đó giờ không nói hai lời cũng không có chuyện thay đổi quyết định, vậy đi ha, cố gắng kinh doanh hết hôm nay đi ngày mai người bên Nguỵ An sẽ đến thu mua lại nơi này.!"

Nói dứt lời Nguỵ Triết Minh đưa mắt nhìn quanh quán rồi lại nhìn về phía Vũ Vũ,

"Sau khi thu mua xong nơi này đuổi hết những con người hèn nhát lúc nãy đứng xem đi, cho cô bé kia đến Trà Hoa Quán làm việc, sau đó đập nát nơi này rồi để trống đó cho tôi.!"

''OK''

Cẩn Duệ Dung nóng lòng tiến lại khoác vai Tử Hàn Tuyết hối thúc: ''Đi ăn thôi, mình đói rồi.!"

Tử Hàn Tuyết liếc mắt thoáng qua với Nguỵ Triết Minh ngượng ngùng đỏ mặt gật đầu đồng ý, cả nhóm nhìn nhau cười cười cùng nhau tiến ra xe, để lại gã đàn ông cùng với những nhân viên đang đau khổ bị mất việc đang nhìn theo.

****************

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhóm bốn người ăn trưa xong lại kéo nhau đi massage xông hơi, sau đó lại nhảy nhót tưng bừng hò reo hát ca trong phòng karaoke bậc nhất Quảng Châu.

Ăn chơi suốt cả một ngày trời.!

Lúc này đã mười giờ tối.!

Chiếc xe BMW đen dừng trước cổng biệt thự Hoàn Gia, Nguỵ Triết Minh bước xuống cùng lúc với Tử Hàn Tuyết. Trên xe chỉ còn lại Vũ Vũ ngồi ghế phụ lái, Cẩn Duệ Dung ngồi ghế sau.

"Tử Hàn Tuyết.!"

Tiếng gọi từ phía sau khiến cả hai người họ đang đứng đó giật mình. Cả hai quay đầu nhìn qua...

Chết tiệt! Đôi cẩu nam nữ này hôm nay còn bày đặt tay trong tay đi tản mát nữa chứ, nhìn ngứa mặt thật sự.

Tử Hàn Tuyết ánh mắt khinh miệt: "Tôi với cô bộ quen biết nhau hay sao mà gọi tên tôi nghe thân thiết quá vậy.!"

''Chúng ta ở chung nhà mà, sao cô lại nói vậy.!" Ả Minh Nhược Y lại giở cái giọng buôn mai bán đào ra.

Tử Hàn Tuyết nhếch mép : "Nếu muốn dùng thủ đoạn rẻ tiền để được ai đó chú ý tới thì sẽ không thành công đâu."

Minh Nhược Y gương mặt silicon biến chứng đầy giả tạo, rời khỏi tay Hoàn Cẩn Nam tiến lại trước mặt Tử Hàn Tuyết cố tình gây sự chú ý với Nguỵ Triết Minh,

''Tôi biết cô không thích tôi, nhưng mà cô phải hiểu là hôn nhân của cô do chủ tịch Hoàn Mặc sắp xếp, người thật sự Hoàn Cẩn Nam yêu là tôi. Anh ấy không thể sống sai với trái tim của mình nên mới cùng lúc đưa hai người về. Một người vì chữ yêu, một người vì chữ hiếu. Cô cũng được sống tốt hơn lúc trước còn gì, chẳng thiếu thứ gì, sao còn giữ mãi thái độ cọc cằn đó với tôi vậy..''

Nguỵ Triết Minh không nhịn được mà cười phá lên, giọng cười đầy giễu cợt,

"Có thể nói cho tôi biết là tại sao cô yêu người đàn ông đã có vợ không? Vì Hoàn Cẩn Nam có dòng máu dâm loạn như ông nội anh ta hay... thích cái cách được dùng chung với nhiều người, hay... vì sự rẻ mạt của Hoàn Thị.?"

Hoàn Cẩn Nam sục sôi tức giận, nhưng vẫn phải cố kìm nén vì hai ngày nữa Minh Nhược Y sẽ đàm phán với Nguỵ An, nếu tranh chấp lúc này người thiệt thòi là hắn chứ Nguỵ Triết Minh cũng không mất mát gì.

Lần này khiến Minh Nhược Y thất vọng rồi, Hoàn Cẩn Nam tiến tới trước mắt hai người cúi đầu một cách gượng ép,

''Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi hai người, cô ấy trẻ người non dạ mong hai người lượng tình chỗ quen biết mà bỏ qua.!"

Dứt lời hắn lôi Minh Nhược Y vào bên trong một cách gấp gáp, chắc hẳn lúc này đang ê chề nhục nhã rồi. Nhưng vì Hoàn Thị không thể làm mất lòng Nguỵ Triết Minh.

Hai người đó sau khi vào trong Nguỵ Triết Minh quay qua nhìn Tử Hàn Tuyết cười ngọt ngào,

''Chị vào trong đi, nếu họ dám quấy rối gì thì gọi cho em.!"

Tử Hàn Tuyết cười quyến rũ: ''Họ thì làm gì được tôi chứ, mọi người tranh thủ về đi.!"

Nói dứt lời Tử Hàn Tuyết quay lại hơi khom người nhìn qua cửa kính xe, đưa tay vẫy vẫy chào hai con người từ nãy giờ ngồi bên trong im lặng xem phim.

...

Bên trong biệt thự Minh Nhược Y nghiến răng ken két, hôm nay định chọc tức Tử Hàn Tuyết, rốt cuộc người nhận lại cái kết đắng là ả, ả quay đầu nhìn sang Hoàn Cẩn Nam giọng điệu trách mắng,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


''Tại sao anh phải cúi đầu một cách hèn hạ như vậy chứ, bọn nó là cái thá gì mà anh phải vậy.!"

Hoàn Cẩn Nam trả lời tỉnh như sáo: ''Hắn là Nguỵ Triết Minh.!"

Minh Nhược Y trợn mắt. Nguỵ Triết Minh chẳng phải là chủ tịch đế chế Nguỵ An sao? Là người mà hai hôm nữa cô ta sẽ đến đám phàn. Nhìn bề ngoài anh ấy còn trẻ thế mà lại...

Cô ta đứng hình một hồi lâu nghi hoặc nhìn Hoàn Cẩn Nam: ''Không biết liệu anh ta có vì chuyện lúc nãy mà không đàm phán với chúng ta không nhỉ?''

''Cũng không hẳn, vốn dĩ từ trước đến nay Nguỵ An luôn từ chối đàm phán với phía chúng ta. Rất nhiều tập đoàn muốn được hợp tác nhưng đều bị tên nhóc Nguỵ Triết Minh đó phớt lờ.!"

Dứt lời hắn đi tới nằm dài lên giường, Minh Nhược Y thấy thế cũng sà vào lòng hắn. Hoàn Cẩn Nam ôm lấy cô ta hôn nhẹ lên má mặt có chút căng thẳng,

''Ngày mai em cố đừng gây rối gì bên Nguỵ An đó, phải thật bình tĩnh cố gắng thuyết phục được anh ta, Hoàn Thị đang căng thẳng lắm rồi nhờ cả vào em đấy.!"

Minh Nhược Y im lặng không nói gì, cô ta đang có quá nhiều âm mưu trong đầu, cô ta chịu nhục đi đàm phán không phải vì Hoàn Cẩn Nam hay Hoàn Thị, mà là vì cô ta.

Nếu Hoàn Thị phá sản kế hoạch của cô ta sẽ tan hoang, vả lại cũng muốn tiếp cận với Nguỵ Triết Minh, vì trong mắt cô ta đàn ông đều giống Hoàn Cẩn Nam. Chỉ ham mê sắc dục, cứ ai càng giàu thì cô ta càng mê.

Nếu không vì sự xuất hiện của Tử Hàn Tuyết gây cản trở việc cô ta tiếp cận tài liệu mật của Hoàn gia, theo kế hoạch thì bây giờ mọi tài sản đã thuộc về ả rồi.!

****************

Hai hôm sau tại Nguỵ An!

Minh Nhược Y được nhân viên công ty đưa lên tầng 75 ngồi chờ. Nơi đây là không gian dành cho căn tin và phòng nghỉ của toàn nhân sự trong công ty.

Cô ta ngang nhiên lượn lờ quanh tầng lầu ấy, đi tới phòng pha chế nhìn thấy một nhân viên nữ đang đứng pha cà phê, Minh Nhược Y nhếch mép cười khinh bỉ.

''Này nhỏ kia..''

Cô nhân viên nghe tiếng gọi từ phía sau, liền quay đầu nhìn lại. Hoá ra là Y Trân, cô ta vừa pha xong ly cà phê của mình, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.

Minh Nhược Y tiến vào trong trừng mắt với Y Trân: ''Bộ bị câm à, có nghe tôi gọi không? Pha cho tôi...''

Đang nói cô ta đột nhiên dừng lại giựt lấy ly cà phê nóng trên tay Y Trân, sau đó mặt dày húp lấy một ngụm. Minh Nhược Y phun hết cà phê cô ta vừa uống vào mặt Y Trân vì nóng.

Y Trân mắt long sòng sọc, lớn giọng: ''Con điên này ở đâu ra vậy, có phép tắc không vậy. Cô nhìn coi cô làm quần áo tôi ra thế nào rồi đây."

Lời nói Y Trân thốt ra khiến Minh Nhược Y tức đến run người, lao đến nắm lấy tóc Y Trân giật mạnh khiến cô ta đau điếng hét toáng lên.

Y Trân cũng không dễ ăn hiếp, một tay giữ lấy cổ tay Minh Nhược Y, một tay đưa lên vớ lấy tóc cô ta giựt tới tấp.

Minh Nhược Y một tay nắm tóc Y Trân một tay đang cầm ly cà phê, nhếch mép nở nụ cười nham hiểm, trợn mắt đổ thẳng ly cà phê lên cổ Y Trân.

Tiếng kêu gào đến chói tai đã làm ảnh hưởng đến những người đang nghỉ ngơi ở phòng kế bên, trùng hợp lúc này Vũ Vũ với Nguỵ Triết Minh cũng đang lẽo đẽo đi theo Tử Hàn Tuyết xuống phòng nghỉ pha trà.

Ba người nghe thấy tiếng la hét thất thanh cùng với các nhân viên đang nháo nhào lên thì cũng không nói gì nhìn nhau một cái rồi chạy đến xem chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Nguỵ

Số ký tự: 0