Tử Nguỵ

Giáo viên trẻ

JJ

2024-07-03 13:48:37

Nguỵ Triết Minh bật cười: "A... bị phát hiện rồi, nhưng mà người ta nói thua năm mười tuổi, phụ nữ vẫn là em mà"

Tử Hàn Tuyết cười nhạt: "Thiệt là vớ vẩn. Nè, từ giờ phải gọi chị đó nha, không là không nhìn mặt nhau nữa đâu đó. Mà sao gọi Y Trân là chị mà gọi tui là em vậy"

Nguỵ Triết Minh trả lời một cách tinh ranh: "Làm gì có ai muốn gọi người thương là chị ngay từ đầu." nói xong lại bật cười đưa tay xoa đầu Tử Hàn Tuyết.

****************

Sau giờ tan ca Nguỵ Triết Minh bận nên chỉ có Vũ Vũ cùng đi ăn tối với Tử Hàn Tuyết và Cẩn Duệ Dung. Ăn tối xong Vũ Vũ cùng Cẩn Duệ Dung đưa Tử Hàn Tuyết về biệt thự.

Chiếc siêu xe dừng trước cửa biệt thự, Vũ Vũ bước xuống xe, đi nhanh qua bên phía cửa phụ lái mở cho Tử Hàn Tuyết bước xuống, Cẩn Duệ Dung ngồi ghế sau nhấn nút thả kính xe xuống mức lưng chừng. Cô chìa mặt ra chu môi dơ tay vẫy chào tạm biệt Tử Hàn Tuyết.

"Tuyết Tuyết à, ngủ ngon nha, gặp lại cậu sau."

Lúc này Hoàn Cẩn Nam đứng ngoài ban công tầng hai nhìn ra ngoài thấy Tử Hàn Tuyết đang đứng bên cạnh một người đàn ông, từ góc nhìn của hắn ta Tử Hàn Tuyết đã che mất Cẩn Duệ Dung, nên hắn nghĩ Vũ Vũ là nhân tình của cô, dám ngang nhiên đưa người con gái đã có chồng về tận nhà chồng. Còn muốn đứng thật lâu để chồng phát hiện.

Trong lòng Hoàn Cẩn Nam bực bội khó chịu, không hiểu đây là cảm giác ghen khi thấy vợ mình được người đàn ông khác đưa về, hay do tính cách độc đoán muốn chiếm hữu, không muốn cô ấy giao tiếp với người khác giới nữa.

Bên đây Vũ Vũ đã quay trở về ghế lái, Cẩn Duệ Dung cũng đã kéo kính xe lên, Tử Hàn Tuyết đứng ngoài vẫy tay

"Đi cẩn thận nha, về tới nhớ nhắn tin cho mình, Vũ Vũ à không được chở bạn tôi đi bán đâu đó!"

"Được rồi được rồi, tôi có ăn gan cọp cũng không dám đụng tới cô ấy huống hồ chi là bán, vào trong đi Tử Hàn Tuyết, ngoài đây lạnh lắm, tụi tôi đi đây. Tạm biệt"

Nói xong Vũ Vũ phóng xe đi nhanh như một cơn gió.

Tử Hàn Tuyết nhìn theo một hồi nở một nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng vào trong.

Hoàn Cẩn Nam đứng trên sốt ruột nhìn thấy cô vừa vào hắn vội vàng quay vào trong phòng đi xuống dưới nhà.

Bước vào bên trong biệt thự Tử Hàn Tuyết cảm thấy nơi đây chưa từng thân thuộc với cô, chẳng có chút lưu luyến nào, chỉ muốn sớm rời đi.

Trong thoáng chốc cô nhìn thấy Hoàn Cẩn Nam đi từ cầu thang xuống. Nhìn cô mỉa mai: "Nghe nói gần đây cô liên tục ra ngoài từ sáng đến tối, tôi không quan tâm cô đi đâu làm gì với ai, nhưng nên nhớ lấy thân phận của mình, đừng để người quen của ông nội tôi nhìn thấy."

Tử Hàn Tuyết giả nai: "Anh cũng quan tâm đến chuyện của tôi quá nhỉ! Cám ơn nha, có sự cố gắng trong diễn suất đó, nhưng chẳng mấy đáng kể."

"Không ra thể thống gì, ảo tưởng!"

Tử Hàn Tuyết cười mỉm, bước lên một bước trên Hoàn Cẩn Nam, đưa mặt sát vào tai hắn ta thủ thỉ,

"Tôi không ảo tưởng đâu, tốt nhất anh đừng quá để ý đến tôi, nếu cứ tiếp tục anh sẽ yêu tôi đó. Ảo tưởng à? Không đâu, cũng sẽ có một ngày anh phải vồ lấy tôi."

Nói xong cô bật cười một chàng cười gian tà trước mặt Hoàn Cẩn Nam, sau đó quăng cho hắn một cái liếc sắc lẹm, bỏ lên phòng.

Cả đêm đó, Hoàn Cẩn Nam trằn trọc mãi không ngủ được vì cứ bị những lời Tử Hàn Tuyết nói khiến hắn ám ảnh. Làm sao hắn có thể yêu một người như cô ấy chứ.

Tử Hàn Tuyết cô nghĩ cô là ai mà khiến Hoàn Cẩn Nam vồ lấy cơ chứ. Bên ngoài đã có đàn ông, về nhà còn dám nói những lời đó vời chồng, Tử Hàn Tuyết rốt cuộc là loại phụ nữ gì vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng trong ngôi biệt thự ấy, trong căn phòng ở tầng một, cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường lớn màu đỏ đang ngủ ngon lành, ấy vậy mà trước đó cô đã cố tình khiến cho một người cũng đang chung sống trong căn biệt thự đó phải trằn trọc suốt đêm.

****************

Ngày hôm sau, đi làm về thấy còn sớm Tử Hàn Tuyết đến trung tâm ngoại ngữ để đăng ký học tiếng Tây Ban Nha. Đây là trung tâm thuộc về hệ thống chuỗi trung tâm ngoại ngữ được đánh giá cao trong nước.

Nơi đây sở hữu khuôn viên sang trọng, các lớp học được chia thành từng phòng khác nhau. Nội thất hiện đại, giáo viên ở đây đều chuyên nghiệp, luôn đem lại cho học viên trải nghiệm tốt khi học ở đây.

Đang lơ ngơ nhìn ngang nhìn dọc định tiến tới bàn lễ tân, đột nhiên một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, Tử Hàn Tuyết giật mình quay đầu lại, trong vài giây cô như người mất hồn, tròn xoe mắt nhìn người đứng trước mặt.

Đến đây cũng có thể gặp được anh sao? Nguỵ Triết Minh nở nụ cười thân thiện đưa tay búng nhẹ lên trán cô

"Sao mà đứng sững ra đó, đi đăng ký học à?"

Lúc này Tử Hàn Tuyết mới hoàn hồn miệng lắp ba lắp bắp: "À.. ờ tôi tính đi đăng ký học thêm tiếng Tây Ban Nha.. cậu đi đâu đây?"

Nguỵ Triết Minh nhíu mày, khoanh tay hạ giọng: "Đang đi trên đường thấy bóng dáng ai đó quen quen, nên đi theo thôi. Nếu muốn học không cần đăng ký ở đây đâu, để em dạy cho chị"

Ánh mắt Tử Hàn Tuyết có chút bất ngờ, giọng điệu chế giễu: "Cậu thì dạy cái gì chứ, cứ chọc tôi"

"Hmmm, chị nhìn lên bảng giáo viên xem"

Nguỵ Triết Minh nói dứt lời đặt tay lên vai Tử Hàn Tuyết xoay nhẹ người cô rồi đẩy cô tiến về phía bảng tên giáo viên trung tâm.

Tử Hàn Tuyết đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không tin nổi cậu bé chỉ mới 20 tuổi là chủ của một đế chế kinh doanh, bây giờ lại có thêm nghề giáo viên ngoại ngữ.

Quả đúng là một người đàn ông thiên tài.

****************

Buổi sáng tại Nguỵ An group!

Trước cửa công ty Nguỵ Triết Minh cùng Vũ Vũ và Tử Hàn Tuyết xuống xe, tiến vào bên trong.

Lúc này đột nhiên các nhân viên nữ ai nấy đều phấn khích mà la hét như được gặp minh tinh màn bạc, toàn thể nhân viên ra chào đón nồng nhiệt, hầu như mỗi lần Vũ Vũ với Nguỵ Triết Minh đến công ty lúc nào cũng vậy.

...

Lúc này trong phòng làm việc nhóm hậu cần.

Tử Hàn Tuyết đang mải mê lướt web xem tin tức, vô tình trên màn hình hiển thị clip quảng cáo, nội dung một gia đình bốn người đang vui vẻ cùng nhau đùa giỡn trên bãi cỏ xanh mát.

Tử Hàn Tuyết có chút chặn lòng đưa mắt nhìn qua khung ảnh gia đình cô đang đặt trên bàn làm việc của mình. Đó là tấm ảnh chụp một gia đình ngập tràn hạnh phúc, có ba, mẹ, hai đứa con một trai và một gái.

Từng đoạn kí ức lại ùa về...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ba ơi, tết trung thu con muốn được đi xem lễ hội đèn lồng" Tiếng Tử Hàn Tuyết lúc nhỏ nói với ba mình.

"Được thôi, tới hôm đó các con ở nhà chuẩn bị trước, ba mẹ đi làm về sẽ đón các con, sau đó cả gia đình chúng ta sẽ cùng đi."

"Hoan hô." Tử Hàn Tuyết lúc đó hớn hở vỗ tay liên tục, chạy vòng tròn xung quanh người bố mình. Kể từ đó năm nào lễ hội đèn lồng dịp trung thu gia đình cô đều cùng nhau ra ngoài ăn tối, đi dạo chụp hình kỉ niệm.

Cô nhớ mãi ngày bố mẹ cô xảy ra tai nạn, ông ấy gọi điện thoại về nói chị em cô chuẩn bị sẵn, họ đang trên đường về đón các con cùng đi ăn như thường năm.

Tầm ba mươi phút sau hai chị em cô quần áo tươm tất đang ngồi trước cửa chờ ba mẹ về đón đi lễ hội, Tử Mạn Thiên có dấu hiệu hơi mệt, có lẽ thằng bé muốn bệnh rồi .

Chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng ba mẹ đâu, điện thoại liên tục cũng không ai bắt máy.

Tử Mạn Thiên nằm vật trên đùi Tử Hàn Tuyết, thằng bé người nóng ran, quá hoảng loạn Tử Hàn Tuyết chỉ còn cách gọi cứu thương tới đưa em mình đến bệnh viện, cô không hay biết ba mẹ mình đã gặp tai nạn trên đường đi.

Mãi cho đến khi cô đưa được Tử Mạn Thiên vào viện, trong lúc chờ thằng bé được các y bác sĩ thăm khám, cô lấy điện thoại báo cho ba mẹ, đầu giây bên kia là một giọng phụ nữ lạ, bà ta nói một câu nhẫn tâm,

"Ba mẹ mày chết rồi.!"

Nói xong bà ta cúp máy liền, cô cố gọi lại bao nhiêu lần cũng không nhận được hồi âm.

...

Chiếc xe bốc cháy không tìm thấy xác ba cô, mẹ cô bị văng ra gần đó chết tại chỗ. Chiếc điện thoại của mẹ cô cũng không cánh mà bay.

Tử Hàn Tuyết vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc người nghe máy đó là ai? Tại sao lại nói như vậy? Và tại sao điện thoại mẹ cô không còn ở hiện trường?

****************

Ngày hôm sau.!

Tử Hàn Tuyết bị Y Trân sai đi đưa tài liệu cho Vũ Vũ. Mặc dù đó không phải trách nhiệm của cô, nhưng không còn cách nào khác, cô là người mới Y Trân là người cũ còn là cấp trên nên đâu thể cãi lại được.

Đưa tài liệu cho Vũ Vũ xong, Tử Hàn Tuyết định quay trở về phòng làm việc, Nguỵ Triết Minh từ đâu xuất hiện, dùng bàn tay to dài săn chắc của mình kéo cô thẳng vào phòng làm việc của mình.

"Nói chuyện với tôi một chút đi.''

Tử Hàn Tuyết có chút hốt hoảng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta tính làm gì? Anh ta đứng rình ở đó từ lúc nào vậy?

Để cô đứng giữa phòng, Nguỵ Triết Minh đi lại chiếc tủ lạnh mini đặt trong góc phòng mở ra lấy một chai nước màu đỏ, đưa đến cho cô,

"Bình thường chị thích nhất là trà hoa và nước ép dưa hấu, không khí hôm nay oi bức, chị uống nước ép dưa hấu sẽ tốt hơn là trà hoa.!''

Tử Hàn Tuyết vẫn chưa hiểu những gì anh ta nói, anh ta làm, người như trúng tà đứng đơ ra, miệng ấp a ấp úng: "Thế... này là sao?"

Nguỵ Triết Minh mỉm cười đáp lại: "Không sao hết, chị là nhân viên làm trong công ty tôi, tôi chỉ là muốn chăm sóc cho nhân viên của mình một chút ấy mà.!''

Ngoài mặt tỏ ra thờ ơ lạnh lùng, thực ra trong lòng Tử Hàn Tuyết cảm thấy vui vui, tuy chỉ mới gặp vài lần, nhưng chàng trai này để lại khá nhiều ấn tượng trong cô, bây giờ lại chu đáo thế này, nếu không phải đang mắc kẹt trong cuộc hôn nhân với Hoàn Cẩn Nam thì chắc hẳn cô đã đổ gục trước anh chàng phi công này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Nguỵ

Số ký tự: 0