Tử Nguỵ

Liên minh

JJ

2024-07-03 13:48:37

Để xem lần này cô cười hay khóc. Tổng tài cúi người đưa hai tay bế sốc Tử Hàn Tuyết lên một cách đột ngột, đứng thẳng người bế trọn cô trong lòng không quên xoay lưng đẩy chân để đóng cửa lại.

Sau đó đi thẳng ném cô lên giường, cơ thể tổng tài đã phủ trọn lên người cô. Bây giờ chỉ có mếu chứ không còn dám cười nữa rồi.

Tổng tài nhướn một bên mày, nhếch mép cười đắc thắng: “Sao còn dám cười nữa không? Tôi còn chưa tính sổ cái tội lấy đi trong trắng của tôi mà còn dám cười à.?”

Trong trắng? Gớm, các cậu ấm cô chiêu thì mấy ai mà còn trong trắng ở tuổi này, không khéo chưa đủ tuổi vị thành niên thì cái gọi là trong trắng nó đã te tua như cái mền rách rồi.

Cho dù đang bị kìm chế dưới thân Nguỵ Triết Minh, nhưng Tử Hàn Tuyết vẫn giữ thái độ kiêu ngạo ngẩng cao đầu,

“Gì chứ, ai kêu cậu đi tắm không khoá chặt cửa làm gì…Cho dù như vậy… tôi đã thấy gì đâu.!”

“Đây là phòng tôi, chị vào phòng người khác phải gõ cửa.!”

“Ừ… thì…” Nguỵ Triết Minh nói chí phải nên Hàn Tuyết cũng hết lời biện minh rồi.

Tử Hàn Tuyết cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cơ thể vạm vỡ của mặt lạnh, đột nhiên anh ấy nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, hôn lên tóc cô một cách dịu dàng.

Sau đó hai ánh mắt nhìn nhau say đắm, gương mặt Tử Hàn Tuyết đang mỗi lúc một đỏ bừng lên, nhiệt độ cơ thể đang nóng hừng hực.

Nguỵ Triết Minh vẫn khuôn mặt dịu dàng say đắm lòng người ấy, khe khẽ kề sát vào tai Tử Hàn Tuyết phà hơi ấm thủ thỉ khiến cô rùng mình,

''Chị à…"

Ánh mắt Tử Hàn Tuyết mơ hồ như đang lạc vào cõi tiên bởi âm thanh ấy, đột nhiên như bị rơi thẳng xuống địa ngục u tối bởi câu nói tiếp theo.

“Mấy ngày rồi chưa gội đầu vậy?”

Tử Hàn Tuyết đưa hai tay hất mạnh cơ thể Nguỵ Triết Minh nằm sang một bên, tức tốc chạy ra khỏi phòng mất hút. Mặt lạnh nhìn theo cười cười.

Dám chọc ghẹo mặt lạnh à, anh ấy cũng là người biết đùa đấy nhé!



Tối hôm đó tại quán cafe nhỏ.!

Minh Nhược Y trên tay cầm ly cà phê nhấm nháp một ngụm, phía đối diện là cô nhân viên nhiều màu bị Vũ Vũ cho người đánh cho một trận cảnh cáo rồi đuổi việc, Nhã Hân!

“Liên minh?” Minh Nhược Y lớn tiếng khiến những vị khách trong quán cũng phải quay sang nhìn, thấy ánh mắt kì thị mình cô ta dịu giọng, nhếch mép chế giễu,

“Cô nghĩ cô là ai mà đòi liên minh với tôi? Tôi đang bận dưỡng thai, không có thời gian làm chuyện phiếm.!”

Nhã Hân nhàn nhã: “Tôi nghĩ cô sẽ rất bận tâm khi tôi nhắc đến cái tên này, không tự nhiên mà tôi muốn liên minh với cô, kẻ thù của kẻ thù kết lại sẽ lật được Tử Hàn Tuyết!”

Nghe đến cái tên mà mình ngày đêm căm ghét, Minh Nhược Y trầm mặc suy tư. Nếu như có thêm đồng minh sẽ dễ dàng xử lý Tử Hàn Tuyết nhanh gọn, nhưng có thêm một người thì liệu mọi thứ có suôn sẻ không? Hay lại phức tạp hơn?

Cho dù rất muốn liên minh với Nhã Hân nhưng Minh Nhược Y vẫn có chút hoài nghi, kiêu ngạo liếc nhìn đối phương,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi sẽ suy nghĩ lại, có gì tôi sẽ liên lạc với cô sau.!”

Dứt lời Minh Nhược Y với tay cầm túi xách, đứng lên rời đi.



Sau khi tắm xong Tử Hàn Tuyết mặc mỗi bộ đồ lót đứng trước gương, nhìn mình trong đó, xoay xoay mấy vòng, rồi lại đưa tay lên xoa đầu thắc mắc.

Không lẽ gần đây do cô ăn nhiều ngủ nhiều nên bị tăng cân sao? Vòng eo con kiến bữa nay sao lại phình ra như cái trống thế này, cô tự nhắc bản thân phải sớm chỉnh đốn lại thực đơn ăn uống và giờ ngủ nghỉ thôi.

Bao nhiêu năm trời gìn giữ dáng vóc mà chỉ tầm hai tháng gần đây ăn uống ngủ nghỉ không khoa học chút nào, cứ thế này không bao lâu chỉ cần nằm xuống, nhờ Duệ Dung đạp nhẹ một cái là lăn từ nhà đến công ty luôn quá.

Tự trách mình xong cô mở tủ lấy chiếc đầm ngủ màu hồng mặc vào, sau đó qua phòng Cẩn Duệ Dung. Tử Hàn Tuyết chui vào phòng, nằm dài lên giường Cẩn Duệ Dung, kê đầu lên bụng cô ấy, nhắm mắt than thở,

“Duệ Duệ à, mình đói quá.!”

“Nè, cậu vừa ăn tối cùng mình cách đây một tiếng mà, bộ bao tử cậu bị lủng rồi à?” Cẩn Duệ Dung ngạc nhiên, cau mày, nói như mắng,

“Mình không biết nữa, dạo gần đây mình mệt mỏi quá đi, lúc nào cũng đói và buồn ngủ.!” Tử Hàn Tuyết trả lời với giọng điệu uể oải.

Nói xong chưa đầy mười phút Cẩn Duệ Dung đã nghe tiếng ngáy 《khò khò》 của cô rồi. Đưa mắt liếc bộ dạng không khác gì con heo của bạn thân mình, Cẩn Duệ Dung đặt tay lên trán suy tư.<code> *************** </code>Tối hôm sau…

Hôm nay không phải trực đêm Nam Phong Kỳ đã về sớm đi chợ nấu lẩu cùng Cẩn Duệ Dung.

Hai người loay hoay trong bếp gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng mọi thứ cũng đã xong, bày sẵn lên bàn chỉ cần chờ Tử Hàn Tuyết về là cùng ăn thôi.

Ba mươi phút sau cuối cùng Tử Hàn Tuyết cũng chịu về, vừa về tới Tử Hàn Tuyết lao nhanh vào phòng tắm, đây là thói quen mỗi ngày của cô, thời tiết nóng bức nên tan ca về nhà là cô chỉ muốn tắm ngay lập tức.

Vì thế Cẩn Duệ Dung cũng không lấy làm thắc mắc. Nhưng chơi với nhau bao lâu rồi cô biết Tử Hàn Tuyết có thể vì ăn lẩu mà không cần tắm ngay, nhưng Cẩn Duệ Dung lại không biết Tử Hàn Tuyết vội vàng như thế là vì mùi lẩu đã khiến cô ấy buồn nôn.

Tắm xong Tử Hàn Tuyết bước ra bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, Nam Phong Kỳ mở nắp nồi lẩu ra khói từ trong nồi bay ra nghi ngút, mùi cay nồng của lẩu thái sộc lên mũi, khiến người ta không muốn chần chừ mà ăn ngay.

Tử Hàn Tuyết đưa tay bụm chặt miệng, cau mày, khuôn mặt trắng bệch “Ụ… Ụ…ụa” cô suýt ói tại đó, vội vàng bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo một hồi lâu mới quay trở ra.

Món lẩu là món cô yêu thích nhất, vậy mà bây giờ lại trở thành nỗi ám ảnh của cô. Cổ họng như đang bị mắc nghẹn thứ gì đó, Tử Hàn Tuyết đưa tay vuốt xuôi từ cổ xuống ngực, mặt nhăn nhó, giọng khàn đặc,

“Xin lỗi hai người nha, dạo gần đây dạ dày mình chắc đang có vấn đề, hai người ăn đi, mình vào phòng nằm chút.!”

Cẩn Duệ Dung với Nam Phong Kỳ cau mày nhìn nhau, hai ánh mắt chợt loé sáng lên như vừa phát hiện ra chuyện gì đó, họ quả là rất tinh ý, có thể phát hiện chỗ khác biệt trên người Tử Hàn Tuyết.

Đồng thanh nói lớn: “Mang Thai.!”

Dạo gần đây Tử Hàn Tuyết lúc nào cũng uể oải, tháng trước còn nghe cô nói với Cẩn Duệ Dung là cô ấy không thấy kỳ kinh. Lại còn tưởng do cơ thể không khoẻ, vì chuyện này vẫn hay xảy ra, nên Duệ Dung chỉ nhắc Tử Hàn Tuyết giữ gìn sức khoẻ mà không mảy may nghi ngờ.

**********

Buổi sáng hôm sau tại bệnh viện A.!

Cẩn Duệ Dung đưa Tử Hàn Tuyết đến bệnh viện nhà Nam Phong Kỳ để thăm khám.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Phong Kỳ cùng với Cẩn Duệ Dung ngồi bên ngoài chờ Tử Hàn Tuyết ra mà khuôn mặt hiện rõ hai từ “sốt ruột”.

Gần ba mươi phút sau, cánh cửa phòng siêu âm đã mở Tử Hàn Tuyết bước ra, trên tay cầm sấp giấy tờ lững thững bước về phía hai người đang ngồi chờ.

Nam Phong Kỳ đưa tay đỡ cô ấy ngồi xuống ghế, tiện lấy luôn sấp giấy cô cầm trên tay lên đọc. Bên trong sấp giấy tờ đó là hai tấm ảnh siêu âm.

Một sinh linh nhỏ bé đang hiện diện trong bụng của Tử Hàn Tuyết. Theo lời bác sĩ thì thai rất khoẻ mạnh và đang phát triển. Chỉ mới mười lăm tuần nên chưa biết được là bé trai hay bé gái.

Tử Hàn Tuyết lúc này mơ hồ không biết nên vui hay nên buồn nữa, cô không biết cha của đứa bé này là ai, từ lúc hay tin mình mang thai cô có linh cảm giông bão phía trước đang chờ cô.

Trước sự bần thần lo lắng của bạn thân, Cẩn Duệ Dung nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết,

“Con là phúc trời ban, cậu phải cảm thấy may mắn vì ông trời ưu ái mang đến cho cậu một thiên thần nhỏ, đừng lo lắng, còn tụi mình ở đây bên cậu…”

Nam Phong Kỳ xua tay chen ngang: “Chúng ta là gia đình, em là mẹ ruột, anh là ba nuôi, còn có dì ghẻ đanh đá Duệ Duệ nữa mà.!”

Cẩn Duệ Dung đưa một tay nhéo tai Nam Phong Kỳ tay còn lại thọt léc khiến anh bác sĩ ngã lăn ra đất cười sặc sụa.

Nhìn thấy hai người bạn thân vì muốn mình cười mà bất chấp thể diện như thế Tử Hàn Tuyết cũng phần nào vơi đi nỗi bất an.

Chỉ là có một chút bất ngờ khi đột nhiên hay tin mình mang thai, vì còn bao nhiêu chuyện dang dở chưa làm xong. Nhưng suy đi nghĩ lại thì lãi một đứa con thế này thì cũng không đến nỗi nào.



Phòng làm việc.!

Cẩn Duệ Dung cau mày nhìn sang tên tổng tài si tình: “Nói đi, mục đích tặng món quà quý giá này cho tôi là gì. Tôi biết là anh không tự nhiên tặng quà cho tôi.!”

Nguỵ Triết Minh lưỡng lự hồi lâu, đưa tay xoa xoa sau đầu, ngượng ngùng,

“Có… có thể giúp tôi chuyện này được không?”

Cẩn Duệ Dung lanh miệng: “Biết ngay mà, nói đi, muốn đánh muốn đấm ai, chị đây sẽ giúp cưng.”

Nguỵ Triết Minh xua tay: “Không phải chuyện đó ~ Thực ra… tôi thích Tử Hàn Tuyết lâu rồi, nhưng cô ấy luôn coi tôi như một người bạn, người em hoặc cũng có thể là một người sếp. Lúc nào ở gần bên cô ấy tôi luôn cảm thấy có khoảng cách rất xa, nó giống như là do cô ấy tạo ra vậy đó.!”

“Dễ hiểu thôi mà, Tử Hàn Tuyết từ trước đến giờ chưa từng yêu ai, cậu ấy còn đang gặp rắc rối trong chuyện bồi thường hợp đồng ly hôn với Hoàn Cẩn Nam ~ nên đương nhiên là cậu ấy chưa để ý gì đến anh thôi.!”

“Tôi đã trả cho cô ấy khoản bồi thường đó rồi.!”

“Vẫn còn đơn đăng ký kết hôn, Hoàn Cẩn Nam hắn cứ dây dưa mãi không chịu gặp Tử Hàn Tuyết để giải quyết nên…~ chuyện vẫn cứ kéo dài.!”

“Nếu là chuyện của hắn ta tôi giải quyết được, còn chuyện gì nữa không?”

“Ừ thì…” Cẩn Duệ Dung có chút do dự, muốn nói cho Nguỵ Triết Minh biết Tử Hàn Tuyết đã mang thai ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là chuyện của Tử Hàn Tuyết, phải hỏi qua ý kiến của cô ấy đã.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Nguỵ

Số ký tự: 0