Tù Nhân (Ngc 6334)

Chờ Đợi

Tiểu Thanh Điểm

2024-08-20 16:43:13

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có tiếng hít thở của hai người hỗn độn đan xen.

Trước mắt Vi Diệp biến thành màu đen, hai tay trống trơn, cánh tay khoác lên vai hắn, duỗi ra trong vô vọng, nhưng không thể nắm bắt được gì.

Tấm cửa trên lưng dần dần không còn lạnh như trước, mà cơ thể trước mặt đang áp sát vào cô, nóng rát và cọ xát.

Hắn túm lấy đuôi mèo, kéo ra ngoài.

“Chậm một chút...” Tròng mắt hắn bởi vì hưng phấn mà run rẩy, hắn lẩm bẩm, khuyên nhủ chính mình.

Không thể biến cô thành món đồ chơi dùng một lần.

Cái đuôi được bọc trong quần lót, đi ra từ sau mông, bị kẹp ở rìa. Dưới sự lôi kéo của hắn, quần lót vén lên một khe hở, gió lạnh thổi vào. Đuôi mèo kẹp chặt khe mông, chậm rãi cọ xát, miếng silicon trong lỗ bị kéo sang một bên, không đúng hướng, gây ra cảm giác đau âm ỉ.

“A...” Vi Diệp nhíu mày đè nén, cố gắng không để mình vùng vẫy.

Bởi vì hắn vốn đang cọ cô, cô càng giãy dụa, hắn càng thở gấp.

Hắn dời đi lực chú ý của mình, nói chuyện lung tung: "Trong khi tôi đang đợi em, tôi đã đọc hướng dẫn sử dụng của cái đuôi, nên nhét vào phía sau... Tôi cắm nhầm...”

Ngón tay thon dài của hắn rất ấm áp, nhẹ nhàng đẩy lớp vải giữa hai chân sang một bên, để lộ vùng bí ẩn.

Hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa, chất lỏng bao phủ bàn tay Gốc đuôi mèo nối với đầu silicon và phần lông tơ màu trắng đều ướt đẫm, từng sợi dán vào giữa đùi cô, cực kỳ ngứa. Hắn dùng ngón tay trơn trượt vén đi những sợi lông nhỏ đang tra tấn cô, chạm đến cái lỗ nhỏ mềm mại mà cái đuôi cắm vào.



Vi Diệp đột nhiên thu hồi hai tay, ôm cổ hắn.

Giang Mi thoáng căng thẳng, chỗ phình ra đang cọ vào chân cô lùi lại, gian nan thở hổn hển nói: "Đừng gấp..."

Nhưng lời nói và hành động của hắn không nhất quán, trên tay dùng sức, đột ngột rút thứ đang cắm vào thân tể của cô ra.

Bắp đùi Vi Diệp run lên dữ dội, lỗ huyệt bị đẩy ra hồi lâu co rút lại, một dòng chất lỏng trong suốt chảy thẳng vào tay hắn.

Giang Mi đưa đầu ngón tay vào trong miệng, liếm liếm thưởng thức, phát ra âm thanh khàn khàn nghe như nghẹt thở: "Có mùi máu..."

Cho tới bây giờ chỗ đó chưa từng bị nhét thứ gì nhạy cảm cực kỳ, vừa nãy cô chạy liên tục, cho nên bị thương.

Máu.

“Ngoan.” Gọng nói dính dính của hắn dồn dập mà cuồng nhiệt.

Cửa vang lên một tiếng “lạch cạch”, hắn dùng sức đẩy cô vào cửa.

Vi Diệp cảm thấy có một thứ gì đó cực lớn nóng bỏng đã được giải trừ trói buộc, cứng rắn nhưng lại có cảm xúc thịt quỷ dị, ép vào giữa hai chân cô, khiến người ta sởn gai ốc. Hắn rất không kiên nhẫn với cái đuôi mèo và chiếc quần lót bị đẩy sang một bên, cọ xát vào chỗ trơn trượt, tìm kiếm.

Đã đến lúc rồi ư?



Cô không thể xác nhận thời gian chính xác, nhưng cô túm lấy da thịt và cổ áo sau gáy hắn, móng tay lún vào trong thịt, hằn ra những vết máu hình lưỡi liềm.

Đống bật lửa cô đặt ở ngoài cửa, có một cái vẫn cháy. Nó liên tục tăng nhiệt độ cho bình áp suất và bật lửa.

Cô không giết Giang Mi kịp lúc, không thể ra ngoài tắt lửa.

Vậy, bây giờ chính là lúc...

Oành!

Cửa sổ và mặt đất đều chấn động, trong nháy mắt Vi Diệp có cảm giác mất trọng lượng, đầu óc trống rỗng. Sau lưng cô ấm áp, giống như có người ở sau lưng nện cô một quyền.

Từ trong lòng Giang Mi bay lên trời, bị văng tới góc tường đối diện, giờ phút này kéo dài đến vô tận, trước khi ngã xuống đất, cô thậm chí còn có tâm trạng để nghĩ, chỉ cần Giang Mi chết, cô  còn sống hay không, không quan trọng.

Chết đi.

Chết.

Giang Mi nhìn cô, trên mặt có máu, đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ khi nổ tung.

Vẻ mặt của hắn giống như nham thạch bừng bừng, sôi trào... Tràn ngập dục vọng khủng bố chưa từng có lúc gọi cô là mèo con.

Đáng lẽ cô phải bị thương nặng hơn bởi vì cô dựa sát vào cửa, nhưng lại bị Giang Mi ném ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nhân (Ngc 6334)

Số ký tự: 0