Tù Nhân (Ngc 6334)

Đi Thăm

Tiểu Thanh Điểm

2024-08-20 16:43:13

Lúc tên sát nhân đang có tâm trạng đặc biệt tốt, sẽ sôi nổi bất thường.

Hắn rất hài lòng việc cô không thể chạy trốn, cũng rất thích phòng ở mới rộng rãi sạch sẽ này, bế cô đi qua đi lại, cho cô xem từng gian phòng ở tầng hai.

Vi Diệp hoàn toàn không có tâm trạng xem qua.

Cô chưa bao giờ bị ôm lâu như vậy. Huống chi, ngoại trừ áo ngực và quần lót, cô không mặc gì cả.

Bởi vì trọng lực, cô liên tục trượt xuống, hai tay lại bị cố định, tư thế nửa vời, điều này rất khó chịu.

Cô phải vươn tay ra đỡ ngực hắn, một mặt để giữ thăng bằng không bị ngã, mặt khác là để giữ khoảng cách với hắn.

Nhất là khoảng cách với miệng hắn.

"Căn nhà này có phải cũng không tệ lắm hay không?" Giang Mi bỗng nhiên nhấc cô lên, lắc mạnh cô hỏi.

Vi Diệp sợ té xuống, tỳ tay trên mặt hắn, duy trì cân bằng.

Giang Mi bị cô bám lên mặt, bỗng nhúc nhích, thè lưỡi đầu lưỡi trơn mướt ra liếm lòng bàn tay cô.

"Mèo con ngốc, em cho rằng như vậy là có thể chống cự được tôi sao?" Hắn hôn tay cô, phát ra âm thanh vang dội trong lòng bàn tay cô, thấp giọng cười nói: "Móng vuốt nhỏ cũng bị tôi ăn tươi đấy."

Hàm răng của hắn ở trên tay cô, Vi Diệp lập tức rút tay ra, bám lên trên bả vai hắn để chống đỡ.

"Thật là đáng yêu..."

Giang Mi không chịu nổi.

Con mèo nhỏ chính là một quả bóng thịt mềm mại, từ từ tan chảy, dần dần gục xuống, chảy ra và trượt xuống khỏi cánh tay hắn. Quả thực là một loại chất lỏng.



Nhưng cô sợ trượt xuống nên dùng xương mỏng và miếng thịt mềm làm điểm tựa để trèo lên người  hắn.

Còn có mảng lớn da thịt mềm mịn ấm áp, đang chậm rãi cọ xát giữa lòng bàn tay hắn...

Hắn đột nhiên cúi người một góc 90 độ, thõng cánh tay xuống:

"—— Sắp té xuống rồi! Miêu Miêu."

Sự mất trọng lượng đột ngột làm cho Vi Diệp ngơ ngác, cô ngửa mặt nhìn thấy trần nhà cùng khuôn mặt cúi xuống của Giang Mi, kinh ngạc mở to hai mắt.

"..."

Giang Mi hôn một cái trên miệng cô, dịu dàng hỏi: "Bị dọa hả?"

"Mau kêu đi, mở cái miệng nhỏ hồng của em ra." Hắn dạy bảo cô: "Meo ~ "

"..."

Cho dù té xuống từ độ cao này cũng không chết được.

Vi Diệp  tỉnh táo lại, đá mạnh hắn một cái, chật vật nhảy xuống.

Giang Mi "Này" một tiếng, lại đứng thẳng người lên, xốc cô dậy, ôm cô thật chặt: "Đừng như vậy, ngoan ngoãn để tôi ôm."

Tầm mắt của cô cao hơn đỉnh đầu của hắn, Giang Mi vùi đầu vào cổ cô, chóp mũi cọ xát hít hà trên mép áo ngực của cô.

Rúc vào trong bầu ngực mềm mại.

"Thơm quá..." Hắn yếu ớt lẩm bẩm, hơi nóng phả vào khiến cô rùng mình.



Trước lúc đưa Vi Diệp ra khỏi tầng hầm của ngôi nhà ma, hắn vớt con mèo nhỏ muốn giết hắn ra từ đáy bồn tắm, mèo con ướt sũng, bọt tắm đầy người, hắn có lòng giúp cô tắm rửa mặc quần áo.

Vì vậy, mùi muối tắm bám trên da cô giờ đây có mùi giống hệt hắn.

Nhưng mà trừ cái đó ra, còn có một mùi hương rất đặc biệt chỉ có ở mèo con.

Là cái gì nhỉ?

Bơ? Kem? Bắp rang... sao lại có mùi thơm thế nhỉ! 

Hắn nuốt nuốt nước bọt.

Im lặng cắn một miếng.

Giang Mi giương mắt, phát hiện khuôn mặt tròn trịa của mèo con đang căng thẳng, đôi mắt to tròn, đang nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà.

Trong mắt cô hiện lên một tia sáng lấp lánh, cô đang hết sức tập trung nhìn lên phía trên, không biết là muốn duỗi vuốt mèo ra sờ soạng, hay là sợ hãi cái đèn rườm rà này sẽ rơi xuống đánh lên cái đầu mèo nhỏ của cô.

—— Nhưng lại không lo lắng phòng bị hắn.

"Hì..." Hắn liếm liếm môi, nước miếng gần như nhỏ ra: "Bảo bối của tôi..."

"A...!" Vi Diệp nghẹn ngào kêu đau.

Cô vô thức dùng tay tát hắn một cái.

Giang Mi tránh ra, để lộ vết cắn đỏ tươi và ẩm ướt trên ngực.

Hắn cười nói: "Em chậm quá đấy, mèo con."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nhân (Ngc 6334)

Số ký tự: 0