Phát Hiện
Tiểu Thanh Điểm
2024-08-20 16:43:13
Hiện tại Giang Mi không quan tâm cô đi đâu, như thể rất tự tin rằng cô không thể trốn thoát.
Trên thực tế, điều này cũng đúng. Giang Mi tay cầm con tin, có liên lạc với cha của Giang Tiêu Vũ, mà bên ngoài vây quanh vệ sĩ nhà họ Giang.
Vi Diệp suy đoán, nếu cô không may bị vệ sĩ bắt được, sẽ bị đưa về trong tay Giang Mi.
Nếu ngày hôm qua trực tiếp giết chết Giang Tiêu Vũ, giết chết con tin, ông Giang có thể hạ quyết tâm để cho người ta xông vào, giết Giang Mi, cá chết lưới rách một phen.
Đương nhiên -- Cô cũng sẽ bị cha Giang giết chết.
Cho nên vẫn phải giết Giang Mi.
Giết hắn, sau đó giết bác sĩ và người dọn dẹp...
Nếu thật sự giết được, đây rốt cuộc có tính là phòng vệ chính đáng hay không?
Lầu hai không một bóng người, Vi Diệp lén lút xuống lầu. Nhà bếp ở lầu một, cô muốn lấy một con dao làm vũ khí giết người.
Bác sĩ một mình trong bếp.
Anh ta nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn về phía cô, chào hỏi một cách ân cần: "Em gái nhỏ, đến ăn điểm tâm?"
Vi Diệp lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn anh ta.
"Đừng lo lắng." Anh ta mở hai tay ra, tỏ vẻ vô hại: “Chiên một mặt hay là trứng ốp la? Em có thể tới phòng ăn ngồi chờ.”
“...” Vi Diệp cũng không dám ăn.
Cô sợ trong trứng chiên có con ngươi của Giang Tiêu Vũ.
"Em thật giống một con mèo." Bác sĩ cảm khái: “Điều này làm cho tôi rất hoài niệm những ngày học đại học, trong khuôn viên trường có rất nhiều mèo hoang, vừa béo vừa dễ lừa, một trảo là chuẩn."
Vi Diệp theo bản năng trốn ở phía sau góc tường.
Bác sĩ mổ lấy nội tạng sống nói về mèo, không rõ lắm.
"TNR, nghe nói qua chưa?", Bác sĩ giải thích: “Mèo hoang được triệt sản xong thả về."
"…"
Vi Diệp rất hoài nghi. Anh ta muốn nói gì với cô? Chẳng lẽ là chứng minh mình không ngược đãi mèo?
"Muốn xem mẫu tinh hoàn mèo mà tôi sưu tầm được không? Có mấy cặp cực kỳ xinh đẹp...”
Vi Diệp lui vào phòng khách.
Tiếng bước chân hỗn loạn và giận dữ vang lên từ cầu thang dẫn lên tầng một.
Người dọn dẹp tay đầy vết bẩn, rống giận: "Sao anh lại ném ruột xuống đất! Tôi lau không sạch!”
Bác sĩ nói với Vi Diệp: "Là ruột non bị vỡ của em trai kia.”
Anh ta rất vui vẻ mỉm cười: "Em chọc bụng cậu ta, đao pháp rất lưu loát."
Vi Diệp ngồi xổm sau sofa.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng cô vẫn cảm thấy gê tớm khi nghe thấy câu "ruột ném xuống đất". Càng nguy hiểm hơn chính là, trong lòng cô có một sự chờ mong cổ quái.
Cô không khỏi thò đầu ra, hỏi: "Cậu ta còn sống không?”
Từ góc độ có lợi cho cô mà nói, cô nên hy vọng Giang Tiêu Vũ còn sống.
Nhưng trên thực tế, cô không thể tự kiềm chế mà hy vọng cậu ta đã chết, nghĩ đến điều đó khiến cô cảm thấy khoái trá, thậm chí muốn bật cười.
Ý nghĩ này khiến cô sợ hãi chính bản thân mình.
Bác sĩ gật đầu: "Thân thể em trai nhỏ không tệ."
Người dọn dẹp nghe được giọng nói của cô, không còn tức giận nữa, không ngừng nhìn chằm chằm vào Vi Diệp. Ánh mắt của gã giống như vô số bàn tay, mang theo thứ chất nhờn bẩn thỉu và hôi hám rơi xuống khắp vùng da trần trụi của cô.
Da đầu Vi Diệp vẫn tê dại như cũ, nhưng không cứng ngắc đến không thể nhúc nhích như lần trước.
Cô đọc được loại ánh mắt khiến người ta chán ghét này, đó là ham muốn tình dục bẩn thỉu và hèn hạ.
Người dọn dẹp, Giang Tiêu Vũ, không có gì khác biệt.
Kể cả... Tối hôm qua, cô quỳ gối trước gương, cũng vậy.
“A, mèo ngoan, em tỉnh ngủ rồi.” Giang Mi từ bên ngoài phòng đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Vi Diệp.
Hắn cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo len cổ cao màu đen bên trong, vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài, tư thái ưu mỹ.
Giống như con người.
Hắn đi tới, khom lưng tới gần cô, quỳ xuống bên cạnh, tầm mắt ngang hàng với cô.
Hắn không coi ai ra gì, không hề có gánh nặng, giọng điệu nhão nhão nói: "Meo meo.”
Vi Diệp nhìn về phía hắn.
Cô bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật.
Trong ánh mắt Giang Mi nhìn cô, không hề có dục vọng, cho dù ngày hôm qua liếm cô cũng không có biến hóa.
Cho nên tuy bị quấy rối đã lâu, nhưng cô vẫn có thể khỏa thân trước mặt Giang Mi, tùy ý hắn vuốt ve, hôn môi, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cô theo bản năng cho rằng hắn sẽ không làm gì cả, gần như mù quáng tin rằng hắn không thể xâm phạm cô.
Trong mắt hắn chỉ có niềm vui và tình yêu cuồng nhiệt vặn vẹo.
Hắn thực sự, rất thuần khiết, đối xử với cô như một con mèo.
Trên thực tế, điều này cũng đúng. Giang Mi tay cầm con tin, có liên lạc với cha của Giang Tiêu Vũ, mà bên ngoài vây quanh vệ sĩ nhà họ Giang.
Vi Diệp suy đoán, nếu cô không may bị vệ sĩ bắt được, sẽ bị đưa về trong tay Giang Mi.
Nếu ngày hôm qua trực tiếp giết chết Giang Tiêu Vũ, giết chết con tin, ông Giang có thể hạ quyết tâm để cho người ta xông vào, giết Giang Mi, cá chết lưới rách một phen.
Đương nhiên -- Cô cũng sẽ bị cha Giang giết chết.
Cho nên vẫn phải giết Giang Mi.
Giết hắn, sau đó giết bác sĩ và người dọn dẹp...
Nếu thật sự giết được, đây rốt cuộc có tính là phòng vệ chính đáng hay không?
Lầu hai không một bóng người, Vi Diệp lén lút xuống lầu. Nhà bếp ở lầu một, cô muốn lấy một con dao làm vũ khí giết người.
Bác sĩ một mình trong bếp.
Anh ta nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn về phía cô, chào hỏi một cách ân cần: "Em gái nhỏ, đến ăn điểm tâm?"
Vi Diệp lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn anh ta.
"Đừng lo lắng." Anh ta mở hai tay ra, tỏ vẻ vô hại: “Chiên một mặt hay là trứng ốp la? Em có thể tới phòng ăn ngồi chờ.”
“...” Vi Diệp cũng không dám ăn.
Cô sợ trong trứng chiên có con ngươi của Giang Tiêu Vũ.
"Em thật giống một con mèo." Bác sĩ cảm khái: “Điều này làm cho tôi rất hoài niệm những ngày học đại học, trong khuôn viên trường có rất nhiều mèo hoang, vừa béo vừa dễ lừa, một trảo là chuẩn."
Vi Diệp theo bản năng trốn ở phía sau góc tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ mổ lấy nội tạng sống nói về mèo, không rõ lắm.
"TNR, nghe nói qua chưa?", Bác sĩ giải thích: “Mèo hoang được triệt sản xong thả về."
"…"
Vi Diệp rất hoài nghi. Anh ta muốn nói gì với cô? Chẳng lẽ là chứng minh mình không ngược đãi mèo?
"Muốn xem mẫu tinh hoàn mèo mà tôi sưu tầm được không? Có mấy cặp cực kỳ xinh đẹp...”
Vi Diệp lui vào phòng khách.
Tiếng bước chân hỗn loạn và giận dữ vang lên từ cầu thang dẫn lên tầng một.
Người dọn dẹp tay đầy vết bẩn, rống giận: "Sao anh lại ném ruột xuống đất! Tôi lau không sạch!”
Bác sĩ nói với Vi Diệp: "Là ruột non bị vỡ của em trai kia.”
Anh ta rất vui vẻ mỉm cười: "Em chọc bụng cậu ta, đao pháp rất lưu loát."
Vi Diệp ngồi xổm sau sofa.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng cô vẫn cảm thấy gê tớm khi nghe thấy câu "ruột ném xuống đất". Càng nguy hiểm hơn chính là, trong lòng cô có một sự chờ mong cổ quái.
Cô không khỏi thò đầu ra, hỏi: "Cậu ta còn sống không?”
Từ góc độ có lợi cho cô mà nói, cô nên hy vọng Giang Tiêu Vũ còn sống.
Nhưng trên thực tế, cô không thể tự kiềm chế mà hy vọng cậu ta đã chết, nghĩ đến điều đó khiến cô cảm thấy khoái trá, thậm chí muốn bật cười.
Ý nghĩ này khiến cô sợ hãi chính bản thân mình.
Bác sĩ gật đầu: "Thân thể em trai nhỏ không tệ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người dọn dẹp nghe được giọng nói của cô, không còn tức giận nữa, không ngừng nhìn chằm chằm vào Vi Diệp. Ánh mắt của gã giống như vô số bàn tay, mang theo thứ chất nhờn bẩn thỉu và hôi hám rơi xuống khắp vùng da trần trụi của cô.
Da đầu Vi Diệp vẫn tê dại như cũ, nhưng không cứng ngắc đến không thể nhúc nhích như lần trước.
Cô đọc được loại ánh mắt khiến người ta chán ghét này, đó là ham muốn tình dục bẩn thỉu và hèn hạ.
Người dọn dẹp, Giang Tiêu Vũ, không có gì khác biệt.
Kể cả... Tối hôm qua, cô quỳ gối trước gương, cũng vậy.
“A, mèo ngoan, em tỉnh ngủ rồi.” Giang Mi từ bên ngoài phòng đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Vi Diệp.
Hắn cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo len cổ cao màu đen bên trong, vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài, tư thái ưu mỹ.
Giống như con người.
Hắn đi tới, khom lưng tới gần cô, quỳ xuống bên cạnh, tầm mắt ngang hàng với cô.
Hắn không coi ai ra gì, không hề có gánh nặng, giọng điệu nhão nhão nói: "Meo meo.”
Vi Diệp nhìn về phía hắn.
Cô bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật.
Trong ánh mắt Giang Mi nhìn cô, không hề có dục vọng, cho dù ngày hôm qua liếm cô cũng không có biến hóa.
Cho nên tuy bị quấy rối đã lâu, nhưng cô vẫn có thể khỏa thân trước mặt Giang Mi, tùy ý hắn vuốt ve, hôn môi, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cô theo bản năng cho rằng hắn sẽ không làm gì cả, gần như mù quáng tin rằng hắn không thể xâm phạm cô.
Trong mắt hắn chỉ có niềm vui và tình yêu cuồng nhiệt vặn vẹo.
Hắn thực sự, rất thuần khiết, đối xử với cô như một con mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro