Tù Nhân (Ngc 6334)

Tai Họa Từ Ngườ...

Tiểu Thanh Điểm

2024-08-20 16:43:13

Bánh xe ma sát trên mặt đất, xe taxi lệch sang một bên, bị chiếc xe đằng sau ủi tới, trực tiếp đụng vào vành đai xanh bên đường, ù ù ù, tắt máy.

Ý thức của Vi Diệp hoàn toàn trống rỗng, cả người văng ra sau lưng ghế lái phụ, lại chật vật lăn xuống, thái dương bị đụng tới bầm tím, tròng trắng mắt phải sung huyết. Ngồi ở hàng sau, cô quên thắt dây an toàn.

Ánh mắt như muốn rơi ra... Đưa tay che mắt phải, cô yếu ớt hỏi tài xế: "Còn sống không?"

Không ai nói chuyện với cô.

Cô cố hết sức ngẩng đầu nhìn.

Người lái xe được bảo vệ bởi một túi khí bật ra và ngất xỉu. Cô thở phào nhẹ nhõm, người lái xe thắt dây an toàn nên thoạt nhìn tình huống tốt hơn cô rất nhiều.

Xe đằng sau tông vào đuôi xe cô thì ngừng, đèn xe lóe lên, thoáng cái chiếu vào cô, tựa như kim giây tính giờ.

Không khí vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo, chỉ có âm thanh bông tuyết như cánh hoa rơi xuống. Có người giẫm lên tuyết đến gần, gõ cửa sổ xe vỡ vụn thành mạng nhện bên cạnh cô.

“Mèo.” Thanh âm của hắn cách ở ngoài cửa sổ xe.

Có thể là não bị chấn động, đầu óc Vi Diệp quay cuồng trời đất.

Tên điên, tên điên này...

Cô muốn đứng lên, đầu gối vừa chống đỡ thân thể, đầu đã choáng váng rơi phịch xuống chiếc ghế đang ngồi, nôn mửa một trận.

Giang Mi mở cửa xe phía sau ra, tay của hắn nóng đến lạ thường, chạm vào bên hông cô: "Mèo con, sao không đợi tôi?"

Hắn nắm eo cô, lập tức kéo cô ra khỏi xe, ném vào màn đêm.

Tuyết rơi trên người cô, Vi Diệp nằm ở trong bùn lầy lội, nằm ở bên cạnh chân hắn, đến cả sức để run cũng không có. Cỏ khô vàng nhô lên từ trong tuyết có hơi nhọn, đâm vào da cô.

Tài xế ở trong xe rên rỉ đau đớn, giống như muốn tỉnh lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn vịn cửa xe, trầm ngâm nhìn sang, tự hỏi phải làm gì với người thứ ba này.

Không được, không thể.

Hết thảy trước mắt đều chập choạng, cô vừa nôn vừa túm chân hắn, súng kích điện, cô có súng kích điện, có thể làm hắn mất đi năng lực hành động trong nháy mắt, có thể nhân cơ hội giết hắn...

Cô sờ túi.

Giang Mi cúi đầu.

Móng mèo nho nhỏ kéo ống quần của hắn...

Cổ họng hắn trượt một vòng, như hít thở không thông nói năng lộn xộn: "Mèo con... bàn tay nhỏ bé của em, trái tim tôi tan chảy mất..."

Lấy ra rồi, mau lên. Vi Vi Diệp cầm lấy súng kích điện, đưa tay ra một cách khó khăn.

Hắn nhẹ giọng thở dài, nhấc chân lên, dễ dàng giẫm mạnh lên cánh tay cô, đè cô về trong bùn tuyết: "Đây là cái gì?"

“Cạch.” Súng điện rơi xuống đất.

Giang Mi nhặt vật kia lên, ngắm nghía nó trong tay một thoáng, đột nhiên nhếch khóe miệng: "Mèo ngốc."

Giày của hắn rời khỏi cánh tay cô, quỳ một gối xuống, đối mặt với cô: "Cho em chơi một chút."

Hắn nắm chặt ngón tay cô, để cô cầm chặt súng, họng súng chĩa về phía hắn.

Có gì đó kỳ lạ.

Ngón tay Vi Diệp run rẩy, tầm mắt mơ hồ, nhưng cô không chút do dự ấn công tắc.

Hắn không tiếng động nhào xuống mặt đất, nằm ở trong tuyết bên người cô, thân thể run rẩy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


……

Không có chuyện gì xảy ra, hắn đang nhịn cười.

Giang Mi đứng lên, lồng ngực rng rung, cười không ngớt. Hắn tự tay ấn vào chỗ nào đó trên chiếc súng trong tay cô, pin nặng nề rơi ra.

Sờ sờ thịt mềm nơi cằm cô, hắn nói giọng thân mật: "Nên đổi pin rồi, bảo bối của tôi!!”

Tuyết lớn quá.

Hắn không định đóng băng con mèo, liền đứng dậy, đi về phía buồng lái.

Hắn muốn động thủ sao? Người vô tội...

"Có camera!" Vi Diệp bổ nhào về phía trước, ôm lấy bắp chân hắn, bị động tác cất bước của hắn kéo lê trên mặt đất trượt vài tấc, lại sống chết không buông tay: "Anh đừng có làm xằng bậy..."

“Hả?” Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn xuống cô.

Cô khó khăn nắm chặt quần hắn, không cho hắn đi về phía trước nửa bước: "Không liên quan đến cô ấy..."

Tài xế chỉ là một người tốt bụng không liên quan, không nên chịu tổn thương này - - đều do cô lên xe!

Giang Mi nói không tỉ mỉ, ngửa đầu đối mặt với camera giám sát: "Mèo hư."

Trước mắt Vi Diệp hoàn toàn tối sầm, ánh mắt nhảy lên thình thịch, trong dạ dày nôn nào cuồn cuộn, cô trèo ở trên đùi hắn, như đang ôm chặt con cá sấu ngụy trang thành thân cây lơ lửng trong cơn bão lũ, đơn giản là cô cũng không có biện pháp khác.

"Đừng giết cô ấy, làm ơn..."

Cô không nên hại người khác.

Hai má cô dán vào đùi hắn, hơi thở yếu ớt, theo bản năng khuyên bảo, dùng hết tất cả biện pháp cô biết: "Con sai rồi... Con sẽ không bao giờ như vậy nữa, mẹ..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nhân (Ngc 6334)

Số ký tự: 0