Xưng Hô
Tiểu Thanh Điểm
2024-08-20 16:43:13
"..."
Vi Diệp không trả lời.
Cô cảm thấy kỳ quái. Tại sao cặp cha mẹ ngốc nghếch chiều chuộng con kho6ong lối thoát của Giang Tiêu Vũ chưa tới cứu hắn?
Sau nửa giờ, cô đã nhận được đáp án của câu hỏi.
Tên sát nhân nhận điện thoại, bởi vì hắn đang ôm "Mèo", giọng nói bên kia điện thoại cũng lọt vào tai cô.
Đầu bên kia là một người đàn ông: "Con của tôi đâu?"
"Uh-huh..." Tên sát nhân lơ đãng chạm vào mèo, ngâm nga vô nghĩa.
Chán ghét vì việc chạm vào quần áo khó chịu, lòng bàn tay của hắn vẫn luôn lưu lại cọ xát trên mặt và trên cổ của cô.
Vi Diệp biết rõ hắn có thể vặn gãy cổ cô, dù cho ngứa tới muốn chết, cô cũng không dám động đậy.
"Tôi đã làm hết những gì cậu yêu cầu rồi." Người đàn ông mỏi mệt nói: " Hiện tại cậu rất an toàn, không cần phải dùng người uy hiếp tôi, thả Giang Tiêu Vũ ra."
Tên sát nhân lười nhác phun ra một chữ: "Không."
Phía đối diện quả thực sắp bị chọc tức tới chết, gầm lên: "Giang Mi!"
Hắn cầm điện thoại ra xa, phàn nàn: "Không có lễ phép."
Giọng nói bên kia biến mất.
Hắn phát hiện Vi Diệp đang nghe lén, xoa bóp vành tai cô, trong giọng nói mang theo ý cười: "Con chuột... A, con của ông, nó còn có một chút tác dụng."
Hắn ngắt điện thoại.
"—— Mèo hư mới nghe lén!" Hắn ném điện thoại đi, háo hức cắn lên chóp tai của cô.
Dùng đầu lưỡi liếm ướt vành tai cô, cơ thể cô căng lên, ma xui quỷ khiến thì thầm: "... Giang Mi."
Người khác gọi hắn bằng cái tên này.
Hắn sựng một chút, bỗng nhiên tách ra, nhìn vào mắt cô.
"Bé con ngốc nghếch." Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, khàn khàn nói: "Đừng gọi tôi như vậy."
"Phải gọi mẹ mới được —— Em thế nhưng là mèo con ruột thịt của tôi đấy."
"..."
Cái quái quỷ gì thế.
Sự kỳ lạ khó chịu đó lại ập đến, Vi Diệp cứng đầu nói: "Trông anh khá giống đực."
Đực hả?
Hắn cười đến mức thở dốc, phải rất lâu mới bình tĩnh lại được.
"Thế nhưng mà, bảo bối, không phải em ghét gọi cha sao?"
Cho dù là hắn nói cho cô biết, có người đến cứu cô, cô cũng không muốn đoán đó là cha mình.
Cô không chút tin tưởng nào vào người có cái danh xưng đó.
Vi Diệp không thể phủ nhận điều đó.
"Hơn nữa, tiếng em gọi 'Mẹ'…”
Mỗi khi hắn bắt đầu hồi tưởng, là lại thở dốc mất kiểm soát, đầu ngón tay đều đang run rẩy: "Thật sự là... Quá..."
Vừa tuyệt vọng, vừa chờ mong, vừa sợ hãi, lại vừa ấm ức...
Tiếng nói non nớt, mềm mại, bập bẹ như em bé, cứ như sẽ thút thít nấc nghẹn mà bò vào vòng tay của hắn.
"—— Kêu một tiếng nữa cho tôi nghe nào."
Hắn đến gần mặt cô, ôm má cô, chống chóp mũi vào giữa lông mày cô, liên tục cầu xin
"Mèo ngoan, cục cưng meo meo, mau kêu cho tôi nghe, xin em."
"Mau kêu nào!"
Hắn vừa tưởng tượng vừa nói, nhưng không có chuyện gì xảy ra, giọng hắn gần như rên rỉ: "Mèo con, tôi là mẹ mà mèo con..."
"..."
Vi Diệp mím chặt bờ môi, lẳng lặng chịu đựng. Cô phải tìm cách trốn thoát.
Tên khốn biến thái chết tiệt này.
Tự hắn thở hổn hển một lúc, rồi mỉm cười như chợt đạt được lợi ích tốt đẹp gì đó: "Thật là lạnh lùng! Mèo hư, tôi phải trừng phạt em."
Trừng phạt?
Ngay khi lời nói đáng ngại này lọt vào tai, Vi Diệp đã vô thức đưa tay ra chống ngay ngực hắn, hai chân dùng lực đạp mạnh vào trên bụng hắn.
"Ồ, trông em lo lắng quá."
Giang Mi liếm môi một cái.
Hắn cười ha hả nói: "Cánh tay và chân ngắn ngủn nhỏ như vậy, con mèo ngốc nghếch, rất có sức sống."
"Tiếp tục phản kháng đi nào, meo." Hắn thấp giọng nói: "Dùng sức một chút. Em càng vùng vẫy... Tôi càng..."
Hắn thở gấp nói không rõ, vừa nức nở vừa thu hẹp khoảng cách giữa hắn và cô.
Một tay véo hai má cô, cưỡi lên người cô, đè lên thân thể của cô.
"Hôn nhẹ cái miệng hồng nhạt của mèo con nào... A..."
Vi Diệp không trả lời.
Cô cảm thấy kỳ quái. Tại sao cặp cha mẹ ngốc nghếch chiều chuộng con kho6ong lối thoát của Giang Tiêu Vũ chưa tới cứu hắn?
Sau nửa giờ, cô đã nhận được đáp án của câu hỏi.
Tên sát nhân nhận điện thoại, bởi vì hắn đang ôm "Mèo", giọng nói bên kia điện thoại cũng lọt vào tai cô.
Đầu bên kia là một người đàn ông: "Con của tôi đâu?"
"Uh-huh..." Tên sát nhân lơ đãng chạm vào mèo, ngâm nga vô nghĩa.
Chán ghét vì việc chạm vào quần áo khó chịu, lòng bàn tay của hắn vẫn luôn lưu lại cọ xát trên mặt và trên cổ của cô.
Vi Diệp biết rõ hắn có thể vặn gãy cổ cô, dù cho ngứa tới muốn chết, cô cũng không dám động đậy.
"Tôi đã làm hết những gì cậu yêu cầu rồi." Người đàn ông mỏi mệt nói: " Hiện tại cậu rất an toàn, không cần phải dùng người uy hiếp tôi, thả Giang Tiêu Vũ ra."
Tên sát nhân lười nhác phun ra một chữ: "Không."
Phía đối diện quả thực sắp bị chọc tức tới chết, gầm lên: "Giang Mi!"
Hắn cầm điện thoại ra xa, phàn nàn: "Không có lễ phép."
Giọng nói bên kia biến mất.
Hắn phát hiện Vi Diệp đang nghe lén, xoa bóp vành tai cô, trong giọng nói mang theo ý cười: "Con chuột... A, con của ông, nó còn có một chút tác dụng."
Hắn ngắt điện thoại.
"—— Mèo hư mới nghe lén!" Hắn ném điện thoại đi, háo hức cắn lên chóp tai của cô.
Dùng đầu lưỡi liếm ướt vành tai cô, cơ thể cô căng lên, ma xui quỷ khiến thì thầm: "... Giang Mi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác gọi hắn bằng cái tên này.
Hắn sựng một chút, bỗng nhiên tách ra, nhìn vào mắt cô.
"Bé con ngốc nghếch." Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, khàn khàn nói: "Đừng gọi tôi như vậy."
"Phải gọi mẹ mới được —— Em thế nhưng là mèo con ruột thịt của tôi đấy."
"..."
Cái quái quỷ gì thế.
Sự kỳ lạ khó chịu đó lại ập đến, Vi Diệp cứng đầu nói: "Trông anh khá giống đực."
Đực hả?
Hắn cười đến mức thở dốc, phải rất lâu mới bình tĩnh lại được.
"Thế nhưng mà, bảo bối, không phải em ghét gọi cha sao?"
Cho dù là hắn nói cho cô biết, có người đến cứu cô, cô cũng không muốn đoán đó là cha mình.
Cô không chút tin tưởng nào vào người có cái danh xưng đó.
Vi Diệp không thể phủ nhận điều đó.
"Hơn nữa, tiếng em gọi 'Mẹ'…”
Mỗi khi hắn bắt đầu hồi tưởng, là lại thở dốc mất kiểm soát, đầu ngón tay đều đang run rẩy: "Thật sự là... Quá..."
Vừa tuyệt vọng, vừa chờ mong, vừa sợ hãi, lại vừa ấm ức...
Tiếng nói non nớt, mềm mại, bập bẹ như em bé, cứ như sẽ thút thít nấc nghẹn mà bò vào vòng tay của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"—— Kêu một tiếng nữa cho tôi nghe nào."
Hắn đến gần mặt cô, ôm má cô, chống chóp mũi vào giữa lông mày cô, liên tục cầu xin
"Mèo ngoan, cục cưng meo meo, mau kêu cho tôi nghe, xin em."
"Mau kêu nào!"
Hắn vừa tưởng tượng vừa nói, nhưng không có chuyện gì xảy ra, giọng hắn gần như rên rỉ: "Mèo con, tôi là mẹ mà mèo con..."
"..."
Vi Diệp mím chặt bờ môi, lẳng lặng chịu đựng. Cô phải tìm cách trốn thoát.
Tên khốn biến thái chết tiệt này.
Tự hắn thở hổn hển một lúc, rồi mỉm cười như chợt đạt được lợi ích tốt đẹp gì đó: "Thật là lạnh lùng! Mèo hư, tôi phải trừng phạt em."
Trừng phạt?
Ngay khi lời nói đáng ngại này lọt vào tai, Vi Diệp đã vô thức đưa tay ra chống ngay ngực hắn, hai chân dùng lực đạp mạnh vào trên bụng hắn.
"Ồ, trông em lo lắng quá."
Giang Mi liếm môi một cái.
Hắn cười ha hả nói: "Cánh tay và chân ngắn ngủn nhỏ như vậy, con mèo ngốc nghếch, rất có sức sống."
"Tiếp tục phản kháng đi nào, meo." Hắn thấp giọng nói: "Dùng sức một chút. Em càng vùng vẫy... Tôi càng..."
Hắn thở gấp nói không rõ, vừa nức nở vừa thu hẹp khoảng cách giữa hắn và cô.
Một tay véo hai má cô, cưỡi lên người cô, đè lên thân thể của cô.
"Hôn nhẹ cái miệng hồng nhạt của mèo con nào... A..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro