Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 53 (Hoàn...
Trăng Sáng Sao Thưa
2025-02-23 03:15:55
"Kiệu, sao ta lại quên mất kiệu, nàng mới sinh An Ca Nhi không lâu, thân thể vẫn chưa được điều dưỡng tốt." Thái tử như chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm không đầu không cuối: "Nàng ngồi cùng ta đi.""Được, dù đi đâu, thiếp cũng ở cùng một chỗ với ngài." Lúc này ta chọn cách bỏ qua đức hạnh nhường kiệu từ xưa được người đời ca ngợi, Thái tử mong ta đồng hành, ta sẽ luôn ở bên hắn.Ta và Thái tử không đến Cần Chính điện mà trở về Đông cung - ngôi nhà được ta tỉ mỉ trang hoàng. Hắn sai nhũ mẫu bế An Ca Nhi đến.An Ca Nhi đã b.ú no và đang ngủ, lúc này bị đánh thức nên khá bực bội, tiếng khóc vang vọng, khi Thái tử bế, hài tử còn cắn vào mặt hắn."An Ca Nhi hôn cha thêm cái nữa nào." Hắn ghé nửa bên mặt còn lại tới gần, và như dự đoán, An Ca Nhi lại để lại một vệt nước miếng trên mặt hắn."Điện hạ, tiểu hoàng tôn còn nhỏ, e rằng chưa biết chừng mực, chi bằng..." Nhũ mẫu sợ bị khiển trách nên lo lắng lên tiếng."Không sao, cha con với nhau có gì phải giữ ý, các ngươi lui xuống đi." Sau khi gặp An Ca Nhi, Thái tử mới lộ vẻ tươi cười, ta không nỡ phá vỡ không khí.An Ca Nhi đã hết giận, đứng trên đùi Thái tử nhảy nhót, miệng cười toe toét ngốc nghếch, nước miếng nhỏ xuống áo hắn mà hắn chẳng hề hay biết.Nó đang nhảy nhót bỗng nhiên dừng lại, môi bĩu ra như sắp khóc."An Ca Nhi làm sao vậy? Có phải ta làm đau con không?" Thái tử nới lỏng tay để An Ca Nhi ngồi trên đùi, chẳng mấy chốc trên áo hắn lại in một vệt ướt."Đây là... tè rồi, ta đi gọi nhũ mẫu vào thay tã.""Khoan gọi đã." Thái tử như phát hiện điều gì thú vị, bế An Ca Nhi định đặt lên giường."Đừng làm bẩn giường của ta!" Ta vội bế An Ca Nhi chạy nhanh về phía nhuyễn tháp."Nước tiểu trẻ con là một vị thuốc, sao có thể làm bẩn được? Hơn nữa chăn đệm vốn thường xuyên giặt, dù bẩn cũng không sao.""Dù vậy cũng không thể làm bẩn giường của ta." Thấy Thái tử tâm trạng không tệ, ta giả vờ không hài lòng, thực ra là đang làm nũng."Được rồi được rồi." Thái tử đón lấy An Ca Nhi: "An Ca Nhi, mẹ không thương con, nhưng không sao, còn có cha thương con."📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!"Nếu chàng thương con thì thay tã cho con đi.""Có gì khó đâu?" Trong phòng không có tã cho An Ca Nhi, Thái tử bèn xé áo lót, tự tay cởi quần áo An Ca Nhi để thay tã.Sau đó lại cầm truyện tranh lên kể chuyện cho An Ca Nhi nghe. An Ca Nhi bắt đầu tập nói, ê a bập bẹ theo, vừa nói vừa làm điệu bộ, thỉnh thoảng còn bật ra được vài chữ.Trên mặt Thái tử luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng còn cười thành tiếng, cho đến khi An Ca Nhi ngủ trong lòng hắn, hắn mới cho nhũ mẫu bế xuống."Tĩnh Thù, cảm ơn nàng đã sinh cho cô một đứa con tốt như vậy.""Cảm ơn ta làm gì, An Ca Nhi là con của chúng ta mà.""Phải, là con của chúng ta. Sau này, sinh thêm vài đứa nữa nhé, ta... không còn người thân nào nữa...""Ta và An Ca Nhi đều là người thân của chàng, sau này sẽ còn nhiều người thân nữa. Đợi đến khi chúng ta già, An Ca Nhi và các con lớn lên, sẽ có thêm nhiều cháu chắt, mỗi dịp năm mới chúng còn đến xin lì xì, lúc đó đừng có keo kiệt nhé.""Ta keo kiệt khi nào chứ." Thái tử kéo ta vào lòng, siết chặt vòng tay ôm ta: "Nếu không có nàng bên cạnh, những ngày này không biết phải làm thế nào mới gượng qua được, may mà... may mà..."Thái hậu, Hoàng đế lần lượt băng hà, phải để tang ba năm. Thái tử lấy tháng thay năm, để tang ba tháng, sau đó là đăng cơ làm Tân đế.Hắn dường như đã thoát khỏi nỗi buồn, cũng có thể là chưa, nhưng bề ngoài làm như không có chuyện gì, bận rộn xử lý chính sự.Ta và An Ca Nhi tạm thời chuyển đến hậu điện của Cần Chính điện để tiện chăm sóc. Điều này không hợp quy củ, nhưng không ai dám chỉ trích.Tân hoàng vừa mất hai người thân thiết, lại theo cách thảm khốc như vậy, các quan đều sợ tân hoàng nghĩ quẩn xảy ra chuyện, lúc đó chỉ còn cách lập một hài tử mới hơn một tuổi còn đang b.ú sữa.Thái tử cứ có thời gian là đến hậu điện tìm ta và An Ca Nhi. Tiên đế xuất gia, ta và An Ca Nhi trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.Bộ Lễ hành động rất nhanh, sau khi tang lễ tiên đế kết thúc, cung đình lại treo đèn kết hoa, một mảnh hân hoan, đón chào chủ nhân mới.Tân đế đăng cơ và lễ sắc phong Hoàng hậu, Thái tử yêu cầu tổ chức cùng ngày, quần thần không dám trái ý.Ta từ xa thấy Thái tử đứng trên bậc thang ngọc trắng cao nhất nhìn xuống mọi người, rồi từng bước tiến đến gần hắn, cuối cùng lên đến đỉnh cao, tiếp nhận sự triều bái của bách quan.Mượn tay áo rộng, hắn nắm lấy tay ta, ta cũng đáp lại.Ta không phải là Quý phi, cũng sẽ không trở thành Quý phi.Ta có An Ca Nhi, sau này còn có đứa con thứ hai, đứa con thứ ba...Ta yêu nam nhân này, nhưng ta vẫn là chính ta, có lý tưởng và niềm tin của riêng mình, cũng có vũ đài lớn nhất mà thời đại này có thể cho nữ nhân.Ta sẽ là một Hoàng hậu xuất sắc, đối với hắn, đối với thiên hạ đều như vậy."Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.""Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."Ta nhìn về phía nam nhân đang đứng song song bên cạnh, phi long tại thiên, hiệu lệnh thiên hạ, giang sơn như họa, hắn và ta cùng nắm tay thưởng lãm.
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!"Nếu chàng thương con thì thay tã cho con đi.""Có gì khó đâu?" Trong phòng không có tã cho An Ca Nhi, Thái tử bèn xé áo lót, tự tay cởi quần áo An Ca Nhi để thay tã.Sau đó lại cầm truyện tranh lên kể chuyện cho An Ca Nhi nghe. An Ca Nhi bắt đầu tập nói, ê a bập bẹ theo, vừa nói vừa làm điệu bộ, thỉnh thoảng còn bật ra được vài chữ.Trên mặt Thái tử luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng còn cười thành tiếng, cho đến khi An Ca Nhi ngủ trong lòng hắn, hắn mới cho nhũ mẫu bế xuống."Tĩnh Thù, cảm ơn nàng đã sinh cho cô một đứa con tốt như vậy.""Cảm ơn ta làm gì, An Ca Nhi là con của chúng ta mà.""Phải, là con của chúng ta. Sau này, sinh thêm vài đứa nữa nhé, ta... không còn người thân nào nữa...""Ta và An Ca Nhi đều là người thân của chàng, sau này sẽ còn nhiều người thân nữa. Đợi đến khi chúng ta già, An Ca Nhi và các con lớn lên, sẽ có thêm nhiều cháu chắt, mỗi dịp năm mới chúng còn đến xin lì xì, lúc đó đừng có keo kiệt nhé.""Ta keo kiệt khi nào chứ." Thái tử kéo ta vào lòng, siết chặt vòng tay ôm ta: "Nếu không có nàng bên cạnh, những ngày này không biết phải làm thế nào mới gượng qua được, may mà... may mà..."Thái hậu, Hoàng đế lần lượt băng hà, phải để tang ba năm. Thái tử lấy tháng thay năm, để tang ba tháng, sau đó là đăng cơ làm Tân đế.Hắn dường như đã thoát khỏi nỗi buồn, cũng có thể là chưa, nhưng bề ngoài làm như không có chuyện gì, bận rộn xử lý chính sự.Ta và An Ca Nhi tạm thời chuyển đến hậu điện của Cần Chính điện để tiện chăm sóc. Điều này không hợp quy củ, nhưng không ai dám chỉ trích.Tân hoàng vừa mất hai người thân thiết, lại theo cách thảm khốc như vậy, các quan đều sợ tân hoàng nghĩ quẩn xảy ra chuyện, lúc đó chỉ còn cách lập một hài tử mới hơn một tuổi còn đang b.ú sữa.Thái tử cứ có thời gian là đến hậu điện tìm ta và An Ca Nhi. Tiên đế xuất gia, ta và An Ca Nhi trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.Bộ Lễ hành động rất nhanh, sau khi tang lễ tiên đế kết thúc, cung đình lại treo đèn kết hoa, một mảnh hân hoan, đón chào chủ nhân mới.Tân đế đăng cơ và lễ sắc phong Hoàng hậu, Thái tử yêu cầu tổ chức cùng ngày, quần thần không dám trái ý.Ta từ xa thấy Thái tử đứng trên bậc thang ngọc trắng cao nhất nhìn xuống mọi người, rồi từng bước tiến đến gần hắn, cuối cùng lên đến đỉnh cao, tiếp nhận sự triều bái của bách quan.Mượn tay áo rộng, hắn nắm lấy tay ta, ta cũng đáp lại.Ta không phải là Quý phi, cũng sẽ không trở thành Quý phi.Ta có An Ca Nhi, sau này còn có đứa con thứ hai, đứa con thứ ba...Ta yêu nam nhân này, nhưng ta vẫn là chính ta, có lý tưởng và niềm tin của riêng mình, cũng có vũ đài lớn nhất mà thời đại này có thể cho nữ nhân.Ta sẽ là một Hoàng hậu xuất sắc, đối với hắn, đối với thiên hạ đều như vậy."Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.""Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."Ta nhìn về phía nam nhân đang đứng song song bên cạnh, phi long tại thiên, hiệu lệnh thiên hạ, giang sơn như họa, hắn và ta cùng nắm tay thưởng lãm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro