Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo
Chân thành
Trần Minh
2024-07-22 11:17:59
Cách bờ hồ không xa, Tân A Na và Trương Lạp Tháp đều nhìn thấy cảnh tượng này, đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói lời nào.
Nhị công tử Lý gia quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Ở độ tuổi này mà có tu vi như thế quả thực đáng sợ.
Bên hồ, Lý Tử Dạ im lặng nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên. Với tính tình luôn không chịu thua thiệt của hẳn thế mà vào lúc này lại không nói một lời châm chọc nào.
“Khánh Chỉ."
Từ xa, Lý Ấu Ví nhìn thấy Lý Khánh Chỉ thì đi tới, nhẹ giọng nói: "Tiểu đệ đã cố găng lắm rồi, cho nó một chút thời gian đi”
“Trưởng tỷ, tỷ và nghĩa phụ có thể bảo vệ nó được bao lâu?” Lý Khánh Chỉ lãnh đạm nói: “Nếu nó tiếp tục lăng phí như vậy, Lý phủ sớm muộn cũng sẽ sụp đổ trong tay nó”
“Lý phủ có được ngày hôm nay cũng có công lao rất lớn của tiểu đệ. Hiện tại nó cũng đang nỗ lực bảo vệ cái nhà này. Khánh Chi, hy vọng đệ có thể cho nó thêm một chút kiên nhẫn và thời gian” Lý Ấu Vi khẽ thở dài.
“Thật sự nó đã mang lại vinh quang cho Lý phủ, nhưng nó không có năng lực giữ gìn là sai lãm lớn nhất” Lý Khánh Chí khẽ liếc nhìn chàng trai trẻ trên bờ hồ, vẻ mặt thờ ơ.
Lý Tử Dạ nhặt kiếm lên, đưa lại cho Tân A Na.
“Tiên tử, có thể cho nghỉ nửa ngày được không, số lần thiếu ngày hôm nay tasẽ bù đủ khi về” Lý Tử Dạ nói.
"Đi đi."
Tần A Na không hỏi thêm nữa, cầm lấy cổ kiếm Thanh Sương rồi gật đầu đáp.
“Đa tạ tiên tử” Lý Tử Dạ cảm ơn rồi cất bước đi về phía xa.
“Nhị ca” Lý Tử Dạ đi nhanh về hướng hai người phía trước, mặc dù vừa mới bị dạy dỗ một trận nhưng vẫn tươi cười chào hỏi: “Ca đã về rồi."
Lý Khánh Chi nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh nói: “Luyện kiếm xong chưa?”
“Vẫn chưa, trước đó đệ đã hứa với Tam hoàng tử là hai ngày này sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục” Lý Tử Dạ trả lời
“Trưởng tỷ ngươi sắp tới đô thành, ngươi có biết chuyện này không?” Lý Khánh Chỉ hỏi.
"Biết” Lý Tử Dạ gật đầu.
"Đô thành nước sâu, chuyện này đáng lẽ phải là trách nhiệm của đích tử như ngươi, nhưng chính vì
ngươi không làm nên mới đành phải để trưởng tỷ của ngươi đi, hiểu không?” Lý Khánh Chỉ lạnh lùng nói.
“Nhị ca dạy phải” Lý Tử Dạ khiêm tốn tiếp nhận phê bình
"Đợi trưởng tỷ của ngươi tới đô thành, ta sẽ bí mật đi theo, bên thành Du Châu này giao lại cho ngươi” Lý Khánh Chỉ nhàn nhạt nói.
“Nhị ca yên tâm" Lý Tử Dạ gật đầu như trống bởi, trông muốn ngoan ngoãn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Dù có là ai cũng không thể tưởng tượng được đây. chính là tiểu công tử coi trời bãng vung của Lý gia.
Tam hoàng tử đó tâm cơ thâm trầm, ứng phó cẩn thận” Vẻ mặt của Lý Khánh Chỉ dịu đi một chút, y dặn dò.
“Đa tạ nhị ca quan tâm, đệ sẽ cẩn thận."
Hiếm khi nhận được một lời quan tâm từ huynh trưởng, Lý Tử Dạ vui vẻ đáp lại rồi tung tăng rời đi.
“Đệ đó, quá khắt khe với tiểu đệ rồi."
Nhìn thấy người trước rời đi, Lý Ấu Vi bất đắc dĩ nói: " Kì thật nó rất coi trọng người huynh trưởng như đệ, mỗi lăn đệ trở về, nó đều sẽ vui vẻ thật lâu.”
“Nó là con trai trưởng duy nhất của Lý phủ, phải gánh trách nhiệm nặng nề hơn những người khác, đây là mệnh của nó” Lý Khánh Chỉ bình tĩnh nói: “Thuận tiện đệ sẽ chú ý tìm một thanh bội kiếm cho nó. Nghe nói ở Đông Hải và Nam Cương có mấy thanh cổ kiếm tốt, nếu có thời gian đệ sẽ tự mình đến đó.”
“Đệ đó, lúc nào cũng cứng miệng mềm lòng” Lý Ấu nhẹ giọng nói.
Khách điểm Duyệt Lai, phòng khách trên tầng hai.
Tam hoàng tử Mộ Nghiêu buộc lại phát quan, chỉnh lại quần áo rồi lập tức đi xuống lầu.
Trước khách điếm, Lý Tử Dạ đã đợi sẵn.
“Điện hạ, mời!" Lý Từ Dạ thấy người tới thì khách khí nói.
“Lý huynh, mời!" Mộ Nghiêu cũng khách khí nói.
Hai người nhìn nhau mim cười rồi sóng vai bước đi.
Phong thổ của thành Du Châu khác với đô thành, dân phong giản dị nhưng tương đối cứng rắn.
Đường phố nhộn nhịp người qua lại, thỉnh thoảng có trẻ con nô đùa, đi qua đám đông.
“Lý huynh suy tính thế nào về đề nghị của ta cho Lý huynh rồi?” Mộ Nghiêu vừa nhìn phong tục tập quán của thành Du Châu vừa như vô tình hỏi.
*Ý tốt của Tam điện hạ, Lý phủ từ chối đương nhiên là bất kính. Trong thời gian sắp tới trưởng tỷ sẽ tới đô thành bàn bạc việc hợp tác với ba nhà này” Lý Tử Dạ trả lời.
“Ö? Mộ Nghiêu nghe vậy, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi "Là vị nghĩa tỷ kia của ngươi à? Lý huynh không đi cùng sao?”
“Ta chưa bao giờ tham gia vào việc làm ăn của Lý phủ, đều do trưởng tỷ và phụ thân trông coi. Phụ thân tuổi đã lớn, không tiện đi xa nên trưởng tỷ thay mặt đến đó” Lý Tử Dạ mỉm cười đáp lại.
"Vậy thì thật đáng tiếc” Mộ Nghiêu lộ vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Ta còn tưởng có thể làm hết phận sự chủ nhà ở đô thành, uống rượu tâm sự với Lý huynh nữa."
“Có cơ hội nhất định ta sẽ tới đô thành thăm hỏi Tam điện hạ”. Lý Tử Dạ nói.
Mộ Nghiêu gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói thêm gì nữa.
Lần này con trai trưởng của Lý gia không đi cùng đúng là có hơi đáng tiếc. Chỉ có điều nghe nói mối quan hệ giữa tỷ đệ Lý gia rất tốt, chỉ cần Lý Ấu Vi gặp phiền phức thì không sợ thằng nhóc này sẽ không đến đô thành.
Hai người đi dạo một lúc lâu, Mộ Nghiêu nhìn thiếu niên bên cạnh hỏi: "Đúng rồi, khi nào thì lệnh tỷ rời đi?"
“Chỉ vài ngày nữa thôi” Lý Tử Dạ trả lời.
“Cũng được, ta rời đô thành đã một thời gian, cũng đến lúc phải quay vẽ” Mộ Nghiêu nói: “Đúng lúc ta và lệnh tỷ cùng nhau trở về đô thành, trên đường đi còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
“Như vậy rất tốt, vậy xin phiền điện hạ phí tâm.” Lý Tử Dạ cười nói.
“Khách khí rồi." Mộ Nghiêu đáp lại.
Sau khi nói chính sự xong, hai người bắt đầu nói mấy lời vô nghĩa, lá mặt lá trái, ngươi hỏi hai câu ta đáp hai câu, thăm dò lẫn nhau, tìm mọi cách để có được thông tin hữu ích.
Cả hai đều là người thông minh nên dù lời nói giả tạo vô cùng nhưng bọn họ vẫn giống như những người bạn cũ gặp lại, trò chuyện vui vẻ.
Giữa trưa, Lý Tử Dạ dứt khoát tạm biệt Tam hoàng tử rồi ai về nhà nấy.
Hậu viện Lý phủ, Lý Tử Dạ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương lão đầu, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
“Sao rồi, đi ra ngoài một chuyến mà lại mệt thành. như vậy?” Trương Lạp Tháp hỏi.
“Nói chuyện với loại người đây mưu mô như Tam hoàng tử quả thực rất mệt mỏi” Lý Tử Dạ hít sâu một hơi nói.
“Ngươi còn dám nói người khác đầy mưu mộ, ta thấy người mưu mô nhất ở thành Du Châu chính là thãng nhóc ngươi thì có” Trương Lạp Tháp ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Lão Trương, ông có hiểu lãm rất sâu với ta." Lý Tử Dạ nghiêm túc nói: "Ta luôn đối xử chân thành với mọi người."
Nhị công tử Lý gia quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Ở độ tuổi này mà có tu vi như thế quả thực đáng sợ.
Bên hồ, Lý Tử Dạ im lặng nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên. Với tính tình luôn không chịu thua thiệt của hẳn thế mà vào lúc này lại không nói một lời châm chọc nào.
“Khánh Chỉ."
Từ xa, Lý Ấu Ví nhìn thấy Lý Khánh Chỉ thì đi tới, nhẹ giọng nói: "Tiểu đệ đã cố găng lắm rồi, cho nó một chút thời gian đi”
“Trưởng tỷ, tỷ và nghĩa phụ có thể bảo vệ nó được bao lâu?” Lý Khánh Chỉ lãnh đạm nói: “Nếu nó tiếp tục lăng phí như vậy, Lý phủ sớm muộn cũng sẽ sụp đổ trong tay nó”
“Lý phủ có được ngày hôm nay cũng có công lao rất lớn của tiểu đệ. Hiện tại nó cũng đang nỗ lực bảo vệ cái nhà này. Khánh Chi, hy vọng đệ có thể cho nó thêm một chút kiên nhẫn và thời gian” Lý Ấu Vi khẽ thở dài.
“Thật sự nó đã mang lại vinh quang cho Lý phủ, nhưng nó không có năng lực giữ gìn là sai lãm lớn nhất” Lý Khánh Chí khẽ liếc nhìn chàng trai trẻ trên bờ hồ, vẻ mặt thờ ơ.
Lý Tử Dạ nhặt kiếm lên, đưa lại cho Tân A Na.
“Tiên tử, có thể cho nghỉ nửa ngày được không, số lần thiếu ngày hôm nay tasẽ bù đủ khi về” Lý Tử Dạ nói.
"Đi đi."
Tần A Na không hỏi thêm nữa, cầm lấy cổ kiếm Thanh Sương rồi gật đầu đáp.
“Đa tạ tiên tử” Lý Tử Dạ cảm ơn rồi cất bước đi về phía xa.
“Nhị ca” Lý Tử Dạ đi nhanh về hướng hai người phía trước, mặc dù vừa mới bị dạy dỗ một trận nhưng vẫn tươi cười chào hỏi: “Ca đã về rồi."
Lý Khánh Chi nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh nói: “Luyện kiếm xong chưa?”
“Vẫn chưa, trước đó đệ đã hứa với Tam hoàng tử là hai ngày này sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục” Lý Tử Dạ trả lời
“Trưởng tỷ ngươi sắp tới đô thành, ngươi có biết chuyện này không?” Lý Khánh Chỉ hỏi.
"Biết” Lý Tử Dạ gật đầu.
"Đô thành nước sâu, chuyện này đáng lẽ phải là trách nhiệm của đích tử như ngươi, nhưng chính vì
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
ngươi không làm nên mới đành phải để trưởng tỷ của ngươi đi, hiểu không?” Lý Khánh Chỉ lạnh lùng nói.
“Nhị ca dạy phải” Lý Tử Dạ khiêm tốn tiếp nhận phê bình
"Đợi trưởng tỷ của ngươi tới đô thành, ta sẽ bí mật đi theo, bên thành Du Châu này giao lại cho ngươi” Lý Khánh Chỉ nhàn nhạt nói.
“Nhị ca yên tâm" Lý Tử Dạ gật đầu như trống bởi, trông muốn ngoan ngoãn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Dù có là ai cũng không thể tưởng tượng được đây. chính là tiểu công tử coi trời bãng vung của Lý gia.
Tam hoàng tử đó tâm cơ thâm trầm, ứng phó cẩn thận” Vẻ mặt của Lý Khánh Chỉ dịu đi một chút, y dặn dò.
“Đa tạ nhị ca quan tâm, đệ sẽ cẩn thận."
Hiếm khi nhận được một lời quan tâm từ huynh trưởng, Lý Tử Dạ vui vẻ đáp lại rồi tung tăng rời đi.
“Đệ đó, quá khắt khe với tiểu đệ rồi."
Nhìn thấy người trước rời đi, Lý Ấu Vi bất đắc dĩ nói: " Kì thật nó rất coi trọng người huynh trưởng như đệ, mỗi lăn đệ trở về, nó đều sẽ vui vẻ thật lâu.”
“Nó là con trai trưởng duy nhất của Lý phủ, phải gánh trách nhiệm nặng nề hơn những người khác, đây là mệnh của nó” Lý Khánh Chỉ bình tĩnh nói: “Thuận tiện đệ sẽ chú ý tìm một thanh bội kiếm cho nó. Nghe nói ở Đông Hải và Nam Cương có mấy thanh cổ kiếm tốt, nếu có thời gian đệ sẽ tự mình đến đó.”
“Đệ đó, lúc nào cũng cứng miệng mềm lòng” Lý Ấu nhẹ giọng nói.
Khách điểm Duyệt Lai, phòng khách trên tầng hai.
Tam hoàng tử Mộ Nghiêu buộc lại phát quan, chỉnh lại quần áo rồi lập tức đi xuống lầu.
Trước khách điếm, Lý Tử Dạ đã đợi sẵn.
“Điện hạ, mời!" Lý Từ Dạ thấy người tới thì khách khí nói.
“Lý huynh, mời!" Mộ Nghiêu cũng khách khí nói.
Hai người nhìn nhau mim cười rồi sóng vai bước đi.
Phong thổ của thành Du Châu khác với đô thành, dân phong giản dị nhưng tương đối cứng rắn.
Đường phố nhộn nhịp người qua lại, thỉnh thoảng có trẻ con nô đùa, đi qua đám đông.
“Lý huynh suy tính thế nào về đề nghị của ta cho Lý huynh rồi?” Mộ Nghiêu vừa nhìn phong tục tập quán của thành Du Châu vừa như vô tình hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Ý tốt của Tam điện hạ, Lý phủ từ chối đương nhiên là bất kính. Trong thời gian sắp tới trưởng tỷ sẽ tới đô thành bàn bạc việc hợp tác với ba nhà này” Lý Tử Dạ trả lời.
“Ö? Mộ Nghiêu nghe vậy, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi "Là vị nghĩa tỷ kia của ngươi à? Lý huynh không đi cùng sao?”
“Ta chưa bao giờ tham gia vào việc làm ăn của Lý phủ, đều do trưởng tỷ và phụ thân trông coi. Phụ thân tuổi đã lớn, không tiện đi xa nên trưởng tỷ thay mặt đến đó” Lý Tử Dạ mỉm cười đáp lại.
"Vậy thì thật đáng tiếc” Mộ Nghiêu lộ vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Ta còn tưởng có thể làm hết phận sự chủ nhà ở đô thành, uống rượu tâm sự với Lý huynh nữa."
“Có cơ hội nhất định ta sẽ tới đô thành thăm hỏi Tam điện hạ”. Lý Tử Dạ nói.
Mộ Nghiêu gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói thêm gì nữa.
Lần này con trai trưởng của Lý gia không đi cùng đúng là có hơi đáng tiếc. Chỉ có điều nghe nói mối quan hệ giữa tỷ đệ Lý gia rất tốt, chỉ cần Lý Ấu Vi gặp phiền phức thì không sợ thằng nhóc này sẽ không đến đô thành.
Hai người đi dạo một lúc lâu, Mộ Nghiêu nhìn thiếu niên bên cạnh hỏi: "Đúng rồi, khi nào thì lệnh tỷ rời đi?"
“Chỉ vài ngày nữa thôi” Lý Tử Dạ trả lời.
“Cũng được, ta rời đô thành đã một thời gian, cũng đến lúc phải quay vẽ” Mộ Nghiêu nói: “Đúng lúc ta và lệnh tỷ cùng nhau trở về đô thành, trên đường đi còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
“Như vậy rất tốt, vậy xin phiền điện hạ phí tâm.” Lý Tử Dạ cười nói.
“Khách khí rồi." Mộ Nghiêu đáp lại.
Sau khi nói chính sự xong, hai người bắt đầu nói mấy lời vô nghĩa, lá mặt lá trái, ngươi hỏi hai câu ta đáp hai câu, thăm dò lẫn nhau, tìm mọi cách để có được thông tin hữu ích.
Cả hai đều là người thông minh nên dù lời nói giả tạo vô cùng nhưng bọn họ vẫn giống như những người bạn cũ gặp lại, trò chuyện vui vẻ.
Giữa trưa, Lý Tử Dạ dứt khoát tạm biệt Tam hoàng tử rồi ai về nhà nấy.
Hậu viện Lý phủ, Lý Tử Dạ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương lão đầu, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
“Sao rồi, đi ra ngoài một chuyến mà lại mệt thành. như vậy?” Trương Lạp Tháp hỏi.
“Nói chuyện với loại người đây mưu mô như Tam hoàng tử quả thực rất mệt mỏi” Lý Tử Dạ hít sâu một hơi nói.
“Ngươi còn dám nói người khác đầy mưu mộ, ta thấy người mưu mô nhất ở thành Du Châu chính là thãng nhóc ngươi thì có” Trương Lạp Tháp ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Lão Trương, ông có hiểu lãm rất sâu với ta." Lý Tử Dạ nghiêm túc nói: "Ta luôn đối xử chân thành với mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro