Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo
Nhi tử có chắc không?
Trần Minh
2024-07-22 11:17:59
Vậy là Lý Tử Dạ đã vượt qua ải thứ nhất một cách hời hợt như vậy, giàu ý vị sâu xa như vậy.
Lý Tử Dạ không đời nào thừa nhận mình đã biếu quà.
Tân A Na cũng sẽ không thừa nhận mình vì nhận quà mà nới lỏng tay.
Lúc mặt trời lặn, Tân A Na rời đi, trước khi đi, nàng nói ra thử thách thứ hai. Trong vòng một ngày, sáng tạo ra một bộ kiếm pháp.
“Đề tài cho điểm.”
Lý Tử Dạ nghe xong chỉ nói bốn chữ.
Bách tính thành Du Châu đồn rằng từ lúc mười tuổi, hắn đã tự sáng tạo ra một bộ kiếm pháp tên là Thái Cực, đề tài này chính là câu cho điểm.
Lão Tần thực sự đã rất nhọc lòng để mở cửa sau cho hắn.
“Nhi tử có chắc không?”
Lý Bách Vạn thấy con trai mình bình tĩnh như vậy, hưng phấn hỏi. “Mười phần chắc chín.”
Lý Tử Dạ tùy ý phất tay rồi định về hậu viện câu cá.
“Qua?”
Sân sau, bên hồ, Trương Lạp Tháp vẫn bình chân như vại nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được Lý Tử Dạ đến, lão hỏi.
“Qua.”
Lý Tử Dạ gật đầu.
“Chỉ dựa vào thanh kiếm rách đúc bằng vàng của ngươi ư?”
Lần này, tới lượt Trương Lạp Tháp kinh ngạc, mở hai mắt ra hỏi.
“Đương nhiên không phải vậy.”
Lý Tử Dạ cười giả dối: “Hôm qua, Ấu Vi tỷ đưa cho Lão Tần một viên dạ minh châu Đông Hải, một nhuyễn giáp Thiên Tàm và thanh kiếm Ngư Tràng, lần này Lão Lý đã dốc sạch vốn liếng rồi.”
“Kiếm Ngư Tràng?”
Trương Lạp Tháp ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Hóa ra kiếm Ngư Tràng ở trong Lý phủ?”
“Chứ không thì sao?”
Lý Tử Dạ nhặt một cục đá ném vào trong hồ nước, nói: “Nếu không mang ra chút báu vật quan trọng của gia đình thì sao Lão Tần chịu mở cửa sau.”
“Bội phục, bội phục.”
Lần này Trương Lạp Tháp phục thật rồi, lão cảm khái: “Quả nhiên, có tiền có thể sai bảo ma quỷ, Tân A Na là nhân vật siêu phàm thoát tục biết mấy, vậy mà cũng không phải là ngoại lệ.”
“Đều là con người cả thôi, sao phải giả vờ ngây thơ.”
Lý Tử Dạ mỉm cười nói: “Lão Tân không phải là người bình thường nên giá tiền bọn ta chỉ ra cũng không tầm thường.”
“Vậy thử thách thứ hai là gì?” Trương Lạp Tháp hiếu kỳ hỏi.
“Trong một ngày, sáng tạo một bộ kiếm pháp.” Lý Tử Dạ nói.
Trương Lạp Tháp cạn lời, vừa rồi có lẽ lão còn mấy phần hoài nghi, còn hiện tại lão có thể khẳng định Tần A Na đang mở cửa sau.
“Thật khó hiểu, khó hiểu quá.”
Trương Lạp Tháp nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn trước mắt, nói: “Tân A Na luôn rất giữ gìn danh tiếng của mình, chẳng lẽ không sợ vì nhận một thiếu gia ăn chơi làm đồ đệ mà mất sạch thanh danh cả đời hay sao?”
“Đương nhiên là nàng sợ rồi, nếu không thì sao lại đi hết nửa triều Đại Thương vẫn không đưa ra được quyết định chứ?”
Lý Tử Dạ cười khẽ: “Ta tốn nhiều công sức tung tin đồn nhảm như vậy đâu phải là đốt tiền luộc trứng.”
“Nghĩa là sao?”
Trương Lạp Tháp cau mày nói: “Tân A Na sẽ không tin ngươi là tuyệt thế kỳ tài trong truyền thuyết chỉ dựa vào lời đồn đâu.”
“Nàng đã tới đây nghĩa là đã tin, ít nhất là tin một phần.”
Lý Tử Dạ nở nụ cười kỳ lạ: “Lão Trương, ngươi không hiểu đâu, đây gọi là ám thị tâm lý, vì sao các đời hoàng triều lại có nhiều hôn quân như vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự không phân biệt được đúng sai hay sao? Đương nhiên là không phải như vậy, có lời gièm pha của gian thần, có sủng phi thủ thỉ bên gối, nhiều khi có không tin thì rồi cũng sẽ tin.”
Nói đến đây, Lý Tử Dạ lại nhặt một cục đá ném xuống hồ, nói: “Thật ra, hôm nay Lão Tần đưa ra câu hỏi này là cũng đã bị tin đồn ảnh hưởng rồi. Sáng tạo một bộ kiếm pháp trong vòng một ngày, e là có là kiếm đạo tông sư cũng khó có thể làm được, Lão Tần nghỉ ngờ trong lòng nên đương nhiên muốn xem thử xem có phải là thật hay không. Nếu là thật, nếu như ta thực sự là thiên tài tuyệt thế, lại còn hiểu chuyện như thế này thì thu nhận làm đệ tử thật đáng giá biết bao.”
Trương Lạp Tháp nghe thiếu niên nói vậy chợt im lặng một lúc lâu mới nói: “Tiểu tử, lúc trước đúng là ta đã xem thường ngươi rồi, sở trường của ngươi không chỉ có mã ngoài và gia thế.”
Bản lĩnh phỏng đoán lòng người của tiểu tử này thật đáng sợ.
Không phải Tần A Na đang mở cửa sau mà là nàng bị tiểu tử này dẫn dắt mở cửa sau.
“Kỳ thật, Lão Trương ngươi cũng không phải là xem thường ta.”
Lý Tử Dạ cười nói: “Hầu hết mọi chuyện trên đời đều có thể giải quyết bằng tiền, nếu không giải quyết được bằng tiền thì ta vẫn còn cái mã này, ngươi xem, ta hóa trang như thế này có phải là rất ấn tượng không, có câu thế nào nhỉ, ngoại hình tốt bao giờ cũng là một lợi thế, giờ ta đứng trên đường nói là ta không hề có bất kỳ thiên phú tu luyện nào, liệu có ai tin không?”
Vừa nói, Lý Tử Dạ vừa ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên hồ, gió nhẹ lướt qua, tóc đen bay múa, hàng mày như kiếm, mắt sáng như sao, đúng là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Trương Lạp Tháp im lặng, tiểu tử này nói không sai, xét về diện mạo thì tiểu tử này đúng là hơn người, nếu không thì lúc trước lão đã không nhìn nhầm.
Tu luyện giả ngoài những kẻ lỗ mãng khổ luyện nhục thân ra thì hầu hết đều có ngoại hình ưa nhìn, nhất là các thiên chỉ kiêu tử của tiên môn thế gia, hơn nữa, cho dù tướng mạo có hơi kém một chút thì khí chất được bồi đắp qua năm dài tháng rộng cũng đủ để bù lại.
Như lão vậy, hồi trẻ cũng từng là một chàng trai tuấn tú được hàng triệu thiếu nữ mê đắm.
Trương Lạp Tháp uống một hớp rượu, thầm cười trên nỗi đau của người khác. Tân A Na sắp gặp trắc trở rồi!
Quả là một chuyện vui vẻ.
Có ai mà không muốn nhìn thấy tiên tử thất thố, Hoàng đế bị đánh cơ chứ?.
||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||
Thật không thể nào tưởng tượng được khi Tần A Na biết tiểu tử này không thể tu luyện võ đạo sẽ có biểu cảm như thế nào.
“Đúng rồi, Lão Trương, chuyện lúc trước ra nói với ngươi, ngươi cân nhắc tới đâu rồi?” Lý Tử Dạ chuyển chủ đề, hỏi.
“Vào Lý phủ, trở thành tọa thượng khanh của Lý phủ?”
Trương Lạp Tháp cười nhạt một tiếng, nói: “Tiểu tử, đúng là Lý phủ có rất nhiều tiền và rượu ngon nhưng lão già này đã quen sống tự do, dù có là chỗ tốt, ta cũng không ở lâu được. Hơn nữa, Lý gia của ngươi coi buôn bán là trụ cột, đám tay chân các ngươi nuôi đủ sức ứng phó phần lớn các chuyện phiền phức, tại sao phải tốn nhiều tiền nuôi lão già họm hẹm này làm gì.”
“Đó là trước đây.”
Đôi mắt bình thản của Lý Tử Dạ lóe lên sự lạnh lùng: “Cây mọc cao hơn rừng ắt sẽ bị gãy ngọn. Mười năm trước, Lý gia chỉ là một nhà tương đối giàu có, không ai để ý tới, nhưng hiện tại, lượng tài phú mà Lý phủ có đã khiến nhiều người kiêng ky, kể cả chủ nhân của Đại Thương trong điện Phụng Thiên ở Thương đô. Theo tin mới nhất ta biết thì Tam hoàng tử Mộ Nghiêu đã tới thành Du Châu, hẳn là muốn †ìm cơ hội xuống tay với Lý gia.”
“Nghe ngươi nói như vậy thì đúng là Lý phủ đang gặp nguy hiểm, nếu vậy thì ông già này phải cân nhắc cẩn thận lại xem sao.”
Trương Lạp Tháp uống một ngụm rượu, nói: “Bị hoàng thất để mắt tới không phải là chuyện tốt, cha ngươi đã lớn tuổi, ngươi lại vô công rồi nghề, không quan †âm chuyện trong nhà, nếu cha ngươi có mệnh hệ gì thì chỉ dựa vào mình nghĩa tỷ bản tính lương thiện của ngươi chắc sẽ rất khó gồng gánh được một Lý gia bề thế như vậy.”
“Bản tính lương thiện?”
Lý Tử Dạ ngẩn người, nét mặt trở nên kỳ lạ.
Ấu Vi tỷ ư?
Thật là một từ miêu tả quá thỏa đáng!
Thư phòng Lý phủ.
Lý Bách Vạn đọc sổ sách mà Lý Ấu Vi đưa tới, sau khi xem qua từng quyển một, ông để chúng xuống.
“Làm tốt lắm.”
Lý Bách Vạn mỉm cười nói: “Những năm qua đã vất vả cho con rồi, tài kinh thương của con đã vượt cả nghĩa phụ rồi đấy.”
“Đây đều là công lao của tiểu đệ.”
Lý Ấu Vi nói khẽ: “Nếu không nhờ đệ ấy phát minh ra những thứ chưa từng có trên đời như nước hoa, xà phòng, gương thì đến giờ Lý phủ vẫn chỉ là một gia đình buôn bán bình thường mà thôi.”
“Tiếc là, chí của Tử Dạ không ở đây.”
Lý Bách Vạn cảm thán: “Từ nhỏ, nó đã thích võ đạo, không hứng thú gì với chuyện kinh thương.”
“Chỉ cần là tiểu đệ muốn thì dù có là sao trên trời ta cũng sẽ hái cho đệ ấy.” Lý Ấu Vi chậm rãi nói.
“Con thật là, lúc nào cũng chiều nó như thế”
Lý Bách Vạn bất đắc dĩ nói: “Ấu Vi, Tam hoàng tử Mộ Nghiêu đã đến thành Du Châu rồi, con biết chưa?”
“Biết ạ." Lý Ấu Vi gật đầu.
“Hắn ta đến chắc là do vâng lời Hoàng đế Đại Thương tới thăm dò Lý gia chúng ta.” Lý Bách Vạn nói.
“Hắn ta sẽ chẳng điều tra ra được gì đâu.” Lý Ấu Vi bình tĩnh đáp. “Ngoài ra.”
Lý Bách Vạn chậm rãi nói: “Mộ Nghiêu giỏi kiếm, chắc là cũng muốn bái Tân A Na làm sư phụ.”
Lý Ấu Vi nghe vậy, đôi mắt mới vừa rồi còn bình tĩnh chợt trở nên lạnh lẽo, nàng ấy gắn từng chữ một: “Con sẽ sai người đi xử hắn ta, đảm bảo sạch sẽ, không để lại dấu vết.”
Lý Bách Vạn cười khổ, nói: “Con đừng cứ nhắc tới chuyện của Tử Dạ là lại kích động như vậy. Chắc chắn Tử Dạ cũng đã biết chuyện này rồi, nó không tỏ thái độ gì, nghĩa là nó tự tin sẽ thắng được Tam hoàng tử, con chỉ cần cẩn thận, đừng để người này tra ra những chuyện mà chúng ta không muốn cho hoàng thất biết là được.”
“Vâng, thưa nghĩa phụ.”
Lý Ấu Vi gật đầu, không tranh luận gì thêm.
Đêm đến, trăng sáng vằng vặc trên cao, bóng đêm mê người.
Tiếng đập cửa vang lên ở khách điếm Duyệt Lai, sau đó, một thanh niên khôi ngô mặc áo gấm đi vào phòng của Tần A Na.
Người này chính là Tam hoàng tử của Đại Thương, Mộ Nghiêu.
Trong tay Mộ Nghiêu bưng một hộp gỗ, trong hộp có một thanh cổ kiếm, kiếm nằm trong vỏ, tỏa ra hơi lạnh.
“Tiên tử, đây là đáp án của ta.” Mộ Nghiêu nghiêm túc nói. “Danh kiếm Hàn Quang.”
Tần A Na nhìn lướt qua thanh cổ kiếm trong hộp rồi không nhìn thêm lần nào nữa, bình tĩnh nói: “Tam hoàng tử xuất thủ quả nhiên bất phàm, cửa này ngươi qua.
Mộ Nghiêu nghe vậy, mặc dù vui thâm nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không để lộ mừng giận.
Thử thách đầu không khó, mấu chốt nằm ở thái độ của Mai Hoa Kiếm Tiên. Nếu nàng bằng lòng thì dù có là một thanh sắt vụn cũng có thể qua cửa.
Hắn ta là Hoàng tử Đại Thương, dù có là Mai Hoa Kiếm Tiên cũng phải nể mặt, sẽ không làm khó hắn ta ở cửa đầu tiên.
Về phần hắn ta chủ động dâng tặng danh kiếm Hàn Quang là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Mai Hoa Kiếm Tiên, tạo tiền đề cho hai cửa còn lại.
“Hẳn là ngươi cũng đã biết thử thách thứ hai là gì rồi”
Tân A Na nhìn chằm chằm Tam hoàng tử Đại Thương, bình tĩnh nói: “Ngày mai, trước khi mặt trời lặn, chờ ta ở Lý phủ.”
“Lý phủ?”
Mộ Nghiêu nghe vậy, sắc mặt cứng lại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, cúi người hành lễ, lập tức rời khỏi phòng.
Trong phòng, ánh nến lắc lư. Tân A Na đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm tĩnh lặng ở thành Du Châu, trên dung nhan xinh đẹp không nhuốm chút hơi thở hồng trần nào.
Sau lưng Tần A Na, hai chiếc hộp gỗ lắng lặng nằm trên bàn, trong hộp gỗ, Hàn Quang và Ngư Tràng, hai thanh danh kiếm tỏa ra hơi lạnh rất mạnh dưới ánh nến.
Đêm dài đằng đẵng lặng lẽ trôi đi.
Hôm sau, mặt trời mọc, mây mỏng che mặt trời.
Lý phủ nghênh đón vị khách tôn quý nhất từ trước tới nay. Tam hoàng tử Đại Thương, Mộ Nghiêu.
“Quả là vinh dự lớn lao, vinh dự lớn lao!”
Ở tiền đường, Lý Bách Vạn đích thân tiếp đón, mặt cười tươi như hoa, chiếc bụng lớn rung rung.
Mộ Nghiêu nhìn người giàu nhất hoàng triều Đại Thương trước mắt, cũng đối xử rất khách sáo, tươi cười đáp lại.
Sau khi hàn huyên một hồi lâu, Mộ Nghiêu nhìn ra bên ngoài, mỉm cười hỏi: “Không biết công tử của quý phủ có ở trong phủ hay không?”
“Khuyển tử ư?” Lý Bách Vạn nghe vậy càng cười tươi hơn: “Khuyển tử bất tài, thảo dân sợ nó lỗ mãng làm kinh động điện hạ nên không cho nó ra tiền viện, nếu điện hạ muốn
gặp nó thì để thảo dân sai người đi gọi nó ra đây.”
Nói xong, Lý Bách Vạn đứng dậy, gọi với ra ngoài: “Đi gọi công tử tới đây triệu kiến Tam hoàng tử điện hạ.”
“Vâng!” Bên ngoài đại đường, đầy tớ vâng lệnh, nhanh chân đi ra sân sau. “Tam hoàng tử muốn gặp ta ư?”
Sân sau, bên hồ, Lý Tử Dạ đang câu cá nghe đầy tớ bẩm báo xong, khóe miệng cong lên, cười tươi như hoa nở.
Lý Tử Dạ không đời nào thừa nhận mình đã biếu quà.
Tân A Na cũng sẽ không thừa nhận mình vì nhận quà mà nới lỏng tay.
Lúc mặt trời lặn, Tân A Na rời đi, trước khi đi, nàng nói ra thử thách thứ hai. Trong vòng một ngày, sáng tạo ra một bộ kiếm pháp.
“Đề tài cho điểm.”
Lý Tử Dạ nghe xong chỉ nói bốn chữ.
Bách tính thành Du Châu đồn rằng từ lúc mười tuổi, hắn đã tự sáng tạo ra một bộ kiếm pháp tên là Thái Cực, đề tài này chính là câu cho điểm.
Lão Tần thực sự đã rất nhọc lòng để mở cửa sau cho hắn.
“Nhi tử có chắc không?”
Lý Bách Vạn thấy con trai mình bình tĩnh như vậy, hưng phấn hỏi. “Mười phần chắc chín.”
Lý Tử Dạ tùy ý phất tay rồi định về hậu viện câu cá.
“Qua?”
Sân sau, bên hồ, Trương Lạp Tháp vẫn bình chân như vại nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được Lý Tử Dạ đến, lão hỏi.
“Qua.”
Lý Tử Dạ gật đầu.
“Chỉ dựa vào thanh kiếm rách đúc bằng vàng của ngươi ư?”
Lần này, tới lượt Trương Lạp Tháp kinh ngạc, mở hai mắt ra hỏi.
“Đương nhiên không phải vậy.”
Lý Tử Dạ cười giả dối: “Hôm qua, Ấu Vi tỷ đưa cho Lão Tần một viên dạ minh châu Đông Hải, một nhuyễn giáp Thiên Tàm và thanh kiếm Ngư Tràng, lần này Lão Lý đã dốc sạch vốn liếng rồi.”
“Kiếm Ngư Tràng?”
Trương Lạp Tháp ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Hóa ra kiếm Ngư Tràng ở trong Lý phủ?”
“Chứ không thì sao?”
Lý Tử Dạ nhặt một cục đá ném vào trong hồ nước, nói: “Nếu không mang ra chút báu vật quan trọng của gia đình thì sao Lão Tần chịu mở cửa sau.”
“Bội phục, bội phục.”
Lần này Trương Lạp Tháp phục thật rồi, lão cảm khái: “Quả nhiên, có tiền có thể sai bảo ma quỷ, Tân A Na là nhân vật siêu phàm thoát tục biết mấy, vậy mà cũng không phải là ngoại lệ.”
“Đều là con người cả thôi, sao phải giả vờ ngây thơ.”
Lý Tử Dạ mỉm cười nói: “Lão Tân không phải là người bình thường nên giá tiền bọn ta chỉ ra cũng không tầm thường.”
“Vậy thử thách thứ hai là gì?” Trương Lạp Tháp hiếu kỳ hỏi.
“Trong một ngày, sáng tạo một bộ kiếm pháp.” Lý Tử Dạ nói.
Trương Lạp Tháp cạn lời, vừa rồi có lẽ lão còn mấy phần hoài nghi, còn hiện tại lão có thể khẳng định Tần A Na đang mở cửa sau.
“Thật khó hiểu, khó hiểu quá.”
Trương Lạp Tháp nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn trước mắt, nói: “Tân A Na luôn rất giữ gìn danh tiếng của mình, chẳng lẽ không sợ vì nhận một thiếu gia ăn chơi làm đồ đệ mà mất sạch thanh danh cả đời hay sao?”
“Đương nhiên là nàng sợ rồi, nếu không thì sao lại đi hết nửa triều Đại Thương vẫn không đưa ra được quyết định chứ?”
Lý Tử Dạ cười khẽ: “Ta tốn nhiều công sức tung tin đồn nhảm như vậy đâu phải là đốt tiền luộc trứng.”
“Nghĩa là sao?”
Trương Lạp Tháp cau mày nói: “Tân A Na sẽ không tin ngươi là tuyệt thế kỳ tài trong truyền thuyết chỉ dựa vào lời đồn đâu.”
“Nàng đã tới đây nghĩa là đã tin, ít nhất là tin một phần.”
Lý Tử Dạ nở nụ cười kỳ lạ: “Lão Trương, ngươi không hiểu đâu, đây gọi là ám thị tâm lý, vì sao các đời hoàng triều lại có nhiều hôn quân như vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự không phân biệt được đúng sai hay sao? Đương nhiên là không phải như vậy, có lời gièm pha của gian thần, có sủng phi thủ thỉ bên gối, nhiều khi có không tin thì rồi cũng sẽ tin.”
Nói đến đây, Lý Tử Dạ lại nhặt một cục đá ném xuống hồ, nói: “Thật ra, hôm nay Lão Tần đưa ra câu hỏi này là cũng đã bị tin đồn ảnh hưởng rồi. Sáng tạo một bộ kiếm pháp trong vòng một ngày, e là có là kiếm đạo tông sư cũng khó có thể làm được, Lão Tần nghỉ ngờ trong lòng nên đương nhiên muốn xem thử xem có phải là thật hay không. Nếu là thật, nếu như ta thực sự là thiên tài tuyệt thế, lại còn hiểu chuyện như thế này thì thu nhận làm đệ tử thật đáng giá biết bao.”
Trương Lạp Tháp nghe thiếu niên nói vậy chợt im lặng một lúc lâu mới nói: “Tiểu tử, lúc trước đúng là ta đã xem thường ngươi rồi, sở trường của ngươi không chỉ có mã ngoài và gia thế.”
Bản lĩnh phỏng đoán lòng người của tiểu tử này thật đáng sợ.
Không phải Tần A Na đang mở cửa sau mà là nàng bị tiểu tử này dẫn dắt mở cửa sau.
“Kỳ thật, Lão Trương ngươi cũng không phải là xem thường ta.”
Lý Tử Dạ cười nói: “Hầu hết mọi chuyện trên đời đều có thể giải quyết bằng tiền, nếu không giải quyết được bằng tiền thì ta vẫn còn cái mã này, ngươi xem, ta hóa trang như thế này có phải là rất ấn tượng không, có câu thế nào nhỉ, ngoại hình tốt bao giờ cũng là một lợi thế, giờ ta đứng trên đường nói là ta không hề có bất kỳ thiên phú tu luyện nào, liệu có ai tin không?”
Vừa nói, Lý Tử Dạ vừa ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên hồ, gió nhẹ lướt qua, tóc đen bay múa, hàng mày như kiếm, mắt sáng như sao, đúng là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Trương Lạp Tháp im lặng, tiểu tử này nói không sai, xét về diện mạo thì tiểu tử này đúng là hơn người, nếu không thì lúc trước lão đã không nhìn nhầm.
Tu luyện giả ngoài những kẻ lỗ mãng khổ luyện nhục thân ra thì hầu hết đều có ngoại hình ưa nhìn, nhất là các thiên chỉ kiêu tử của tiên môn thế gia, hơn nữa, cho dù tướng mạo có hơi kém một chút thì khí chất được bồi đắp qua năm dài tháng rộng cũng đủ để bù lại.
Như lão vậy, hồi trẻ cũng từng là một chàng trai tuấn tú được hàng triệu thiếu nữ mê đắm.
Trương Lạp Tháp uống một hớp rượu, thầm cười trên nỗi đau của người khác. Tân A Na sắp gặp trắc trở rồi!
Quả là một chuyện vui vẻ.
Có ai mà không muốn nhìn thấy tiên tử thất thố, Hoàng đế bị đánh cơ chứ?.
||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||
Thật không thể nào tưởng tượng được khi Tần A Na biết tiểu tử này không thể tu luyện võ đạo sẽ có biểu cảm như thế nào.
“Đúng rồi, Lão Trương, chuyện lúc trước ra nói với ngươi, ngươi cân nhắc tới đâu rồi?” Lý Tử Dạ chuyển chủ đề, hỏi.
“Vào Lý phủ, trở thành tọa thượng khanh của Lý phủ?”
Trương Lạp Tháp cười nhạt một tiếng, nói: “Tiểu tử, đúng là Lý phủ có rất nhiều tiền và rượu ngon nhưng lão già này đã quen sống tự do, dù có là chỗ tốt, ta cũng không ở lâu được. Hơn nữa, Lý gia của ngươi coi buôn bán là trụ cột, đám tay chân các ngươi nuôi đủ sức ứng phó phần lớn các chuyện phiền phức, tại sao phải tốn nhiều tiền nuôi lão già họm hẹm này làm gì.”
“Đó là trước đây.”
Đôi mắt bình thản của Lý Tử Dạ lóe lên sự lạnh lùng: “Cây mọc cao hơn rừng ắt sẽ bị gãy ngọn. Mười năm trước, Lý gia chỉ là một nhà tương đối giàu có, không ai để ý tới, nhưng hiện tại, lượng tài phú mà Lý phủ có đã khiến nhiều người kiêng ky, kể cả chủ nhân của Đại Thương trong điện Phụng Thiên ở Thương đô. Theo tin mới nhất ta biết thì Tam hoàng tử Mộ Nghiêu đã tới thành Du Châu, hẳn là muốn †ìm cơ hội xuống tay với Lý gia.”
“Nghe ngươi nói như vậy thì đúng là Lý phủ đang gặp nguy hiểm, nếu vậy thì ông già này phải cân nhắc cẩn thận lại xem sao.”
Trương Lạp Tháp uống một ngụm rượu, nói: “Bị hoàng thất để mắt tới không phải là chuyện tốt, cha ngươi đã lớn tuổi, ngươi lại vô công rồi nghề, không quan †âm chuyện trong nhà, nếu cha ngươi có mệnh hệ gì thì chỉ dựa vào mình nghĩa tỷ bản tính lương thiện của ngươi chắc sẽ rất khó gồng gánh được một Lý gia bề thế như vậy.”
“Bản tính lương thiện?”
Lý Tử Dạ ngẩn người, nét mặt trở nên kỳ lạ.
Ấu Vi tỷ ư?
Thật là một từ miêu tả quá thỏa đáng!
Thư phòng Lý phủ.
Lý Bách Vạn đọc sổ sách mà Lý Ấu Vi đưa tới, sau khi xem qua từng quyển một, ông để chúng xuống.
“Làm tốt lắm.”
Lý Bách Vạn mỉm cười nói: “Những năm qua đã vất vả cho con rồi, tài kinh thương của con đã vượt cả nghĩa phụ rồi đấy.”
“Đây đều là công lao của tiểu đệ.”
Lý Ấu Vi nói khẽ: “Nếu không nhờ đệ ấy phát minh ra những thứ chưa từng có trên đời như nước hoa, xà phòng, gương thì đến giờ Lý phủ vẫn chỉ là một gia đình buôn bán bình thường mà thôi.”
“Tiếc là, chí của Tử Dạ không ở đây.”
Lý Bách Vạn cảm thán: “Từ nhỏ, nó đã thích võ đạo, không hứng thú gì với chuyện kinh thương.”
“Chỉ cần là tiểu đệ muốn thì dù có là sao trên trời ta cũng sẽ hái cho đệ ấy.” Lý Ấu Vi chậm rãi nói.
“Con thật là, lúc nào cũng chiều nó như thế”
Lý Bách Vạn bất đắc dĩ nói: “Ấu Vi, Tam hoàng tử Mộ Nghiêu đã đến thành Du Châu rồi, con biết chưa?”
“Biết ạ." Lý Ấu Vi gật đầu.
“Hắn ta đến chắc là do vâng lời Hoàng đế Đại Thương tới thăm dò Lý gia chúng ta.” Lý Bách Vạn nói.
“Hắn ta sẽ chẳng điều tra ra được gì đâu.” Lý Ấu Vi bình tĩnh đáp. “Ngoài ra.”
Lý Bách Vạn chậm rãi nói: “Mộ Nghiêu giỏi kiếm, chắc là cũng muốn bái Tân A Na làm sư phụ.”
Lý Ấu Vi nghe vậy, đôi mắt mới vừa rồi còn bình tĩnh chợt trở nên lạnh lẽo, nàng ấy gắn từng chữ một: “Con sẽ sai người đi xử hắn ta, đảm bảo sạch sẽ, không để lại dấu vết.”
Lý Bách Vạn cười khổ, nói: “Con đừng cứ nhắc tới chuyện của Tử Dạ là lại kích động như vậy. Chắc chắn Tử Dạ cũng đã biết chuyện này rồi, nó không tỏ thái độ gì, nghĩa là nó tự tin sẽ thắng được Tam hoàng tử, con chỉ cần cẩn thận, đừng để người này tra ra những chuyện mà chúng ta không muốn cho hoàng thất biết là được.”
“Vâng, thưa nghĩa phụ.”
Lý Ấu Vi gật đầu, không tranh luận gì thêm.
Đêm đến, trăng sáng vằng vặc trên cao, bóng đêm mê người.
Tiếng đập cửa vang lên ở khách điếm Duyệt Lai, sau đó, một thanh niên khôi ngô mặc áo gấm đi vào phòng của Tần A Na.
Người này chính là Tam hoàng tử của Đại Thương, Mộ Nghiêu.
Trong tay Mộ Nghiêu bưng một hộp gỗ, trong hộp có một thanh cổ kiếm, kiếm nằm trong vỏ, tỏa ra hơi lạnh.
“Tiên tử, đây là đáp án của ta.” Mộ Nghiêu nghiêm túc nói. “Danh kiếm Hàn Quang.”
Tần A Na nhìn lướt qua thanh cổ kiếm trong hộp rồi không nhìn thêm lần nào nữa, bình tĩnh nói: “Tam hoàng tử xuất thủ quả nhiên bất phàm, cửa này ngươi qua.
Mộ Nghiêu nghe vậy, mặc dù vui thâm nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không để lộ mừng giận.
Thử thách đầu không khó, mấu chốt nằm ở thái độ của Mai Hoa Kiếm Tiên. Nếu nàng bằng lòng thì dù có là một thanh sắt vụn cũng có thể qua cửa.
Hắn ta là Hoàng tử Đại Thương, dù có là Mai Hoa Kiếm Tiên cũng phải nể mặt, sẽ không làm khó hắn ta ở cửa đầu tiên.
Về phần hắn ta chủ động dâng tặng danh kiếm Hàn Quang là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Mai Hoa Kiếm Tiên, tạo tiền đề cho hai cửa còn lại.
“Hẳn là ngươi cũng đã biết thử thách thứ hai là gì rồi”
Tân A Na nhìn chằm chằm Tam hoàng tử Đại Thương, bình tĩnh nói: “Ngày mai, trước khi mặt trời lặn, chờ ta ở Lý phủ.”
“Lý phủ?”
Mộ Nghiêu nghe vậy, sắc mặt cứng lại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, cúi người hành lễ, lập tức rời khỏi phòng.
Trong phòng, ánh nến lắc lư. Tân A Na đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm tĩnh lặng ở thành Du Châu, trên dung nhan xinh đẹp không nhuốm chút hơi thở hồng trần nào.
Sau lưng Tần A Na, hai chiếc hộp gỗ lắng lặng nằm trên bàn, trong hộp gỗ, Hàn Quang và Ngư Tràng, hai thanh danh kiếm tỏa ra hơi lạnh rất mạnh dưới ánh nến.
Đêm dài đằng đẵng lặng lẽ trôi đi.
Hôm sau, mặt trời mọc, mây mỏng che mặt trời.
Lý phủ nghênh đón vị khách tôn quý nhất từ trước tới nay. Tam hoàng tử Đại Thương, Mộ Nghiêu.
“Quả là vinh dự lớn lao, vinh dự lớn lao!”
Ở tiền đường, Lý Bách Vạn đích thân tiếp đón, mặt cười tươi như hoa, chiếc bụng lớn rung rung.
Mộ Nghiêu nhìn người giàu nhất hoàng triều Đại Thương trước mắt, cũng đối xử rất khách sáo, tươi cười đáp lại.
Sau khi hàn huyên một hồi lâu, Mộ Nghiêu nhìn ra bên ngoài, mỉm cười hỏi: “Không biết công tử của quý phủ có ở trong phủ hay không?”
“Khuyển tử ư?” Lý Bách Vạn nghe vậy càng cười tươi hơn: “Khuyển tử bất tài, thảo dân sợ nó lỗ mãng làm kinh động điện hạ nên không cho nó ra tiền viện, nếu điện hạ muốn
gặp nó thì để thảo dân sai người đi gọi nó ra đây.”
Nói xong, Lý Bách Vạn đứng dậy, gọi với ra ngoài: “Đi gọi công tử tới đây triệu kiến Tam hoàng tử điện hạ.”
“Vâng!” Bên ngoài đại đường, đầy tớ vâng lệnh, nhanh chân đi ra sân sau. “Tam hoàng tử muốn gặp ta ư?”
Sân sau, bên hồ, Lý Tử Dạ đang câu cá nghe đầy tớ bẩm báo xong, khóe miệng cong lên, cười tươi như hoa nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro