Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Trương Lạp Tháp không kiêu ngạo không nịnh nọt

Trần Minh

2024-07-22 11:17:59

Mặt trời lặn, ánh trăng sáng mọc lên ở đằng đông.

Bên hồ ở sân sau, hai bóng người ngồi tại chỗ, trăng soi bóng trên mặt hồ, sóng nước lấp lánh, lặng lẽ loang rộng.

“Lão Trương.”

Lý Tử Dạ nhìn mặt hồ, mở miệng hỏi: “Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp ư?”

“Không có.”

Trương Lạp Tháp lắc đầu, nói: “Mộ Nghiêu đã mở thần tàng thứ hai, ngươi lại chưa mở thần tàng nào, chênh lệch quá lớn.”

“Nhà ta có tiền.”

Lý Tử Dạ nói khẽ: “Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu, thần binh lợi khí, áo chiến áo giáp, cần gì có nấy."

“Vậy cũng vẫn không thể, trừ phi...”

Trương Lạp Tháp nhìn chăm chú mặt hồ, bình tĩnh nói: “Tối nay ngươi xử hắn

“Có lý”

Lý Tử Dạ ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu, nói: “Lão Trương, ra giá đi.”

“Hả”

Trương Lạp Tháp cười nhạt một tiếng, nói: “Lão già ta không bỉ ổi như vậy.” “Một trăm vò rượu Bách Hoa.” Lý Tử Dạ ra giá.

“Đó là Hoàng tử Đại Thương.”

Trương Lạp Tháp cười gắn: “Ngươi cảm thấy ông già này ngốc ư?”

“Hai trăm.” Lý Tử Dạ tiếp tục tăng giá.

“Tuyệt đối không thể.” Trương Lạp Tháp lắc đầu nói.

“Năm trăm.” Lý Tử Dạ trực tiếp lên giá.

“Ta không thích giết người.” Trương Lạp Tháp im lặng, một lát sau, mở miệng

“Một ngàn vò, cộng năm trăm vò Nữ Nhi Hồng ngon nhất." Lý Tử Dạ tự báo

“Thành giao.” Trương Lạp Tháp đứng dậy, cất bước đi ra bên ngoài.

“Lão Trương."

Ở phía sau, Lý Tử Dạ mở miệng gọi. Trương Lạp Tháp xoay người, hỏi: “Thế nào, hối hận rồi à?” “Không phải vậy.”

Lý Tử Dạ cười nói: “Có điều đừng đánh chết người ta, giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với hoàng thất, cho hắn ta nằm liệt giường vài ngày là được.”

“Kém cỏi." Trương Lạp Tháp cười khẩy một tiếng, quay người rời đi. Đêm khuya.

Trong một phòng khách của khách điếm Duyệt Lai, Mộ Nghiêu ngồi dưới ánh nến, lẳng lặng lau kiếm của mình.

Trước giường, gã sai vặt đã trải chăn xong, nói: “Điện hạ, đi nghỉ sớm thôi.”

“Ừm”

Mộ Nghiêu gật đầu, đáp: “Ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Gã sai vặt tuân lệnh, đang định rời đi thì chợt dừng bước, lo lắng hỏi: “Điện hạ, thật sự không cần liên hệ với quan phủ thành Du Châu ư? Nô tài lo Lý gia sẽ gây bất lợi cho điện hạ.”

“Không đâu.”

Mộ Nghiêu cười nhạt một tiếng, nói: “Bọn ta đều là người thông minh hiểu quy tắc. Chắc chắn Lý gia biết rõ, nếu ta xảy ra chuyện ở đây thì Lý gia không thể thoát khỏi cảnh bị liên lụy.”

Gã sai vặt nghe vậy, yên lòng rời khỏi phòng.

Mộ Nghiêu cất kiếm đi, chuẩn bị thổi tắt nến, lên giường nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua làm ánh nến lắc lư.

Mộ Nghiêu giật mình, tới khi hoàn hồn lại, hắn ta không khỏi giật mình, biến

Gió nổi lên, cửa phòng bị một luồng khí vô hình mở toang ra, còn không kịp nháy mắt, một bóng người đã đi vào phòng, bước đi thong thả nhưng chỉ tốn một hơi thở đã đi vào trong phòng.

“Ai vậy!” Mộ Nghiêu cả kinh quát.

“Người tới lấy mạng ngươi.”

Người này đeo mặt nạ, hơi thở bị áp chế, nhưng áp lực kinh khủng kia lại khiến người ta ngạt thở.

“Tiên tử, cứu mạng!”

Biết đối phương đáng sợ như thế nào, Mộ Nghiêu vội lùi lại, đồng thời liều mạng hô hoán.

Tần tiên tử cũng đang ở trong khách điếm Duyệt Lai, biện pháp giữ mạng duy nhất của hắn ta chính là gọi Tần tiên tử.

“Ồ, Tân A Na à?”

Đằng sau mặt nạ, Trương Lạp Tháp cười nhạt một tiếng, thân ảnh lướt qua, đưa tay bóp cổ họng Mộ Nghiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phòng khách trên tâng ba, Tân A Na nghe thấy tiếng kêu cứu dưới tầng, con ngươi hơi thu nhỏ lại.

Nháy mắt, nàng dịch chuyển, biến mất khỏi căn phòng. Dưới tầng hai, Trương Lạp Tháp bóp cổ Tam hoàng tử, từ từ siết chặt.

“Ta là Tam hoàng tử triều Đại Thương, ngươi giết ta, chắc chắn không thể sống được!” Mộ Nghiêu hoảng sợ nói.

“Âm!”

Trương Lạp Tháp không nói nhảm câu nào, tung quyền đánh vào tim của Mộ Nghiêu.

“Hự!

Cú đấm mạnh mẽ, chân khí xâm nhập vào cơ thể, ngực Mộ Nghiêu nghẹn lại, ho ra một búng máu tươi.

“Roẹt!” Đúng lúc này, đằng sau hai người, một luồng kiếm khí xẹt ngang không khí.

Trương Lạp Tháp kích động, buông người trong tay ra, dịch chuyển cơ thể, né tránh kiếm khí.

Mộ Nghiêu mềm oặt người ngã xuống, kiếm khí xẹt qua, một lọn tóc dài lặng lẽ bay xuống.

Trong phòng, Tần A Na, Trương Lạp Tháp bốn mắt nhìn nhau, tỏa ra áp lực dữ dội.

“Mai Hoa Kiếm Tiên, danh bất hư truyền, tạm biệt.”

Trương Lạp Tháp bình tĩnh nói một câu rồi nhún chân, thả người bay lướt ra ngoài cửa sổ.

Tần A Na nhíu mày, lập tức phi người đuổi theo.

Dưới bầu trời đêm, trên đường phố trong thành Du Châu, hai bóng người dịch chuyển cực nhanh, chỉ trong vòng một hơi thở đã băng qua mấy con phố.

Ở đăng trước, Trương Lạp Tháp tung mình nhảy lên nóc nhà bên đường, ngưng tụ kiếm ở đầu ngón tay, kiếm khí xé rách không khí.

Tân A Na tập trung tinh thần, vung ngón tay lên, kiếm khí hội tụ lại đỡ được chiêu của đối thủ.

“Kiếm Si!”

Vừa so chiêu một cái là Tân A Na nhận ra ngay thân phận của đối phương. Ở thành Du Châu này, người có tu vi kiếm đạo như vậy chỉ có thể là người này.

“Ồ, tinh mắt đấy.”

Trên nóc nhà, Trương Lạp Tháp mỉm cười, tỏ ý xem thường: “Đường đường là Mai Hoa Kiếm Tiên, sao lại thành hộ vệ của hoàng thất thế này?”

Tần A Na cười khẩy, đáp lại không chút yếu thế: “Ta cũng không ngờ Kiếm S¡ lừng danh thiên hạ lại đi giết người thuê, chủ của ngươi là ai? Lý Tử Dạ phải không?”

Trương Lạp Tháp cười nhạt một tiếng, nói: “Ngươi coi trọng tên tiểu tử đó quá đấy. Lão già này không phải hạng người tham tiền, mặc dù Lý phủ giàu có nhưng không thể mua được tự do của ta.”

“Không phải Lý phủ?”

Tân A Na nhíu mày, lấy làm lạ, ngoài Lý phủ ra, còn có ai lại ra tay với Tam hoàng tử nữa?

“Tần A Na, có đánh nữa không? Không đánh thì lão già ta đi đây.” Trương Lạp Tháp cười sảng khoái, nhún chân, tung người bay đi xa.

Tân A Na đứng trên đường phố, mắt nhấp nháy ánh sáng, không tiếp tục truy đuổi nữa.

Tu vi của nàng không thua kém Kiếm Sỉ là bao, trừ phi liều mạng, nếu không, khó lòng có thể giữ lão lại.

Rốt cuộc là ai mà có thể ra lệnh được cho Kiếm Sỉ?

Lý phủ.

Trong hậu viện, Lý Tử Dạ đang kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này, một bóng người lướt qua, tháo mặt nạ xuống.

“Lão Trương.”

Lý Tử Dạ thấy thế, lập tức chạy lại, hỏi: “Thành công không?”

“Lão già này đã ra tay thì sao có thể không thành công?”

Trương Lạp Tháp cười nói: “Lần này, ít nhất Tam hoàng tử cũng phải tĩnh dưỡng tầm mười ngày mới có thể xuống giường, có điều, tên nhóc nhà ngươi cả gan như thế, chẳng lẽ không sợ hoàng thất trả thù hay sao?”

“Đương nhiên là sợ.”

Lý Tử Dạ cười, nói: “Chỉ có điều mấy năm nay, triều đình đã có ý thăm dò, chèn ép Lý gia ta rồi. Sớm muộn gì triều đình cũng sẽ xuống tay với Lý gia thôi.”

“Ồ, dám chống lại Hoàng gia, xem ra đúng là ta đã xem thường Lý phủ các ngươi rồi.”

Trương Lạp Tháp nheo mắt: “Hôm nay, e là dù ta không ra tay thì cũng sẽ có người ra tay với Tam hoàng tử phải không.”

“Ai biết được, có lẽ là ông trời ngứa mắt nên mới phái hiệp sĩ tới hỗ trợ diệt uy phong của hoàng gia cũng nên.” Lý Tử Dạ mỉm cười nói.

“Một ngàn vò rượu túy hoa và năm trăm vò Nữ Nhi Hồng, không được thiếu một vò nào đâu đấy.” Trương Lạp Tháp nhấn mạnh.

“Không thành vấn đề.”

Lý Tử Dạ cười nói: “Chỉ cần ngươi muốn uống thì ta sẽ dâng lên bất cứ lúc nào."

“Ta đi đây, mỗi lần nói chuyện với tên nhóc nhà ngươi là lão già này lại có cảm giác sẽ bị người ta gài bẫy bất cứ lúc nào.” Trương Lạp Tháp phẩy tay, đi về phòng mình.

Lão Trương đã trở về phòng, Lý Tử Dạ cũng không nán lại đây, quay người rời đi.

“Cọt kẹt.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cửa phòng mở ra, Lý Tử Dạ đi vào phòng, nhìn thấy nữ tử trong phòng thì nở nụ cười ấm áp.

“Ấu Vi tỷ, sao tỷ lại ở đây?” “Chờ đệ.”

Trong phòng, dưới ánh nến lắc lư, dung nhan xinh đẹp của Lý Ấu Vi trở nên động lòng người.

“Chờ đệ?” Lý Tử Dạ bước tới hỏi: “Ấu Vi tỷ có việc gì ư?” “Cho đệ.”

Lý Ấu Vi đẩy một chiếc hộp gỗ về phía hắn. Trong hộp có một thanh trường kiếm đang lẳng lặng nằm đó.

“Đây là?” Lý Tử Dạ thắc mắc.

“Một thanh kiếm đã được tẩm độc.”

Lý Ấu Vi bình thản nói: “Độc không màu không vị, gặp máu là phát tác, có thể khiến chân khí của đối phương hỗn loạn. Loại độc này chỉ có tác dụng trong một khắc, sau đó độc tính sẽ tan hết, không ai có thể tra ra được, không ai có thể giải độc được.”

“Ồ?”

Lý Tử Dạ nghe vậy, lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Lại còn có thứ tốt như vậy ư, nó được nghiên cứu ra từ bao giờ vậy?”

“Hôm nay nghĩa huynh của đệ sai người đưa tới.” Lý Ấu Ví nói. “Nhị ca?”

Lý Tử Dạ giật khóe môi: “Nếu Nhị ca còn không có tin tức gì, khéo ta còn tưởng là huynh ấy đã chết rồi ấy.”

“Chớ nói lung tung, coi chừng đệ ấy biết đấy.”

Lý Ấu Vi tức giận nói: “Đệ ấy sẽ không nhường đệ đâu, đừng có chọc đệ ấy, kẻo da thịt lại phải chịu tội.

“Đệ thấy Nhị ca không ở đây nên mới nói đấy chứ.”

Lý Tử Dạ cười: “Ấu Vi tỷ, cám ơn tỷ, tỷ thay đệ chuyển lời cảm ơn cho nhị ca nhé. Nhị ca không thích đệ, đệ không giáp mặt cảm ơn huynh ấy đâu.”

“Ừm, biết rồi, đi nghỉ sớm đi” Lý Ấu Vi khẽ đáp rồi đứng dậy ra về.

Trong phòng, Lý Tử Dạ nhìn thanh kiếm trên bàn, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng nguy hiểm.

Đêm ấy trôi qua trong an bình.

Hôm sau, mọi người trong Lý phủ có mặt đông đủ, thậm chí còn mời rất nhiều người có vai vế ở thành Du Châu tới chứng kiến kết quả chung cuộc.

Tiền viện, Lý Tử Dạ, Lý Bách Vạn, Lý Ấu Vi đều đã tới, toàn bộ các chưởng đà của Lý phủ cũng đã tới đủ.

Lý phủ cực kỳ náo nhiệt.

Từ sáng tới trưa rồi trưa tới hoàng hôn, mọi người kiên nhẫn chờ đợi xem chuyện bái sư được toàn bộ hoàng triều Đại Thương quan tâm chú ý này sẽ có

kết cục như thế nào.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tân A Na đạp kiếm bay tới, vẫn hào hoa phong nhã, chói lọi như trước.

Nếu bàn về khí chất và dung nhan thì Mai Hoa Kiếm Tiên chắc chắn là có một không hai đương thời.

Các nhân vật chính cơ bản đã có mặt đông đủ, chỉ còn thiếu Tam hoàng tử.

Thời gian dần trôi. Các vị quyền quý thành Du Châu mà Lý gia mời tới bắt đầu sốt ruột.

“Tam hoàng tử thật phách lối, Mai Hoa Tiên Tử đã tới rồi mà hắn ta vẫn chưa tới. “Chờ thêm một lát đi, ai bảo người ta là hoàng tử cơ chứ.”

“Hoàng tử, hừ, hắn ta chỉ là hoàng tử thôi, có phải là hoàng đế đâu, đâu cần phải nể mặt nhiều như vậy.”

Mọi người bàn tán ầm ï, rõ ràng là rất có ý kiến với việc Tam hoàng tử mãi chưa thấy tăm hơi đâu.

Nhưng, cho tới khi mặt trời xuống núi, nhân vật chính thứ hai của buổi luận võ này vẫn không xuất hiện.

Lý Tử Dạ, Lý Bách Vạn, Lý Ấu Vi đã biết thừa chuyện này rồi nên không hề có cảm xúc gì.

“Mặt trời lặn rồi, sao Tam hoàng tử vẫn chưa tới?” “Có chuyện gì vậy? Tại sao Tam hoàng tử không tới?” “Đã quá giờ rồi, không ngờ Tam hoàng tử lại sợ chiến.”

Trong Lý phủ, tất cả nhân vật có máu mặt ở thành Du Châu đều xì xào bàn tán, hiển nhiên không ngờ kết quả lại là thế này.

“Tiên tử.”

Lý Bách Vạn cười tươi: “Tam hoàng tử điện hạ không tới, ngài xem chuyện này nên xử lý thế nào?”

“Đã quá giờ rồi, Lý Tử Dạ chiến thắng, vượt qua thử thách.”

Kết cục đã được đoán trước, Tân A Na nhìn xoáy vào Lý Tử Dạ ở gần đó, không dây dưa dài dòng nữa, tuyên bố luôn kết quả trước mặt mọi người.

Nghe kết quả xong, Lý Tử Dạ phấn khởi siết chặt nắm đấm, xong rồi!

Trước sự chứng kiến của mọi người, Tân A Na nhìn thẳng đằng trước, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”

“Bằng lòng.”

Lý Tử Dạ cười xán lạn, nói: “Từ giờ trở đi, bất kể họa phúc hay sang hèn, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ta đều nguyện kết làm sư đồ với Tần tiên tử, mãi mãi trung thành không thay đổi, không rời không bỏ cho tới khi trút hơi thở cuối cùng, tiên tử có bằng lòng không?”

Nghe lời tuyên bố kỳ quặc của đối phương, Tần A Na nhíu mày nhưng không nghĩ ra được nó có bất thường, ngay trước mặt các vị quyền quý toàn thành, nàng gật đầu đồng ý: “Ừm, ta bằng lòng.”

Lý Ấu Vi đứng bên cạnh nghe vậy, mặt mày giãn ra, nở nụ cười tươi như hoa nở, xinh đẹp say đắm lòng người.

Thành công rồi, chắc chắn Tần A Na không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tiểu đệ.

Nếu có thể cưới một Kiếm Tiên làm thê tử thì cũng không tồi, tiểu đệ cũng không có gì phải tủi thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Số ký tự: 0