Tư Tế Đại Nhân Xuyên Đến Thập Niên 60
Chuyện Này Chỉ...
Tây Lương Miêu
2024-09-03 21:37:12
"Thấy công xã khác tốt thì đi sang đó đi, ở lại đại đội Thanh Thương làm gì?"
Những người muốn chiếm tiện nghi bị chế giễu một trận, đành bỏ đi trong tủi hổ. Nguỵ Hải thấy vậy, trong lòng lại thấy vững vàng hơn mấy phần.
Bí thư công xã là người làm việc thực tế, trong lòng ông ta cũng lo lắng những người bên dưới ăn hết lương thực của năm nay thì năm sau sẽ hết sạch. Thấy bếp ăn của đại đội Thanh Thương làm tốt, ông ta bảo các đại đội khác cũng học theo.
Nhà họ Mộc vừa ăn ở bếp ăn, vừa lén tích trữ lương thực, trong nhà còn lén đào thêm một hầm chứa.
Mộc Hoài Ngọc nhận được tin từ chim bồ câu đưa từ dưới núi lên, nở nụ cười.
"Thư do dì Lâm Mai gửi ạ?" Mộc Huyền Cơ nhận ra con chim bồ câu đó.
Mộc Hoài Ngọc gật đầu: "Dưới núi vẫn có nhiều người hiểu chuyện."
Dưới núi đã gặt xong vụ mùa thu, lúa Thanh Khê trên núi mới sắp chín. Mộc Hoài Ngọc tính toán ngày tháng, thêm vài ngày nữa, những người đi thảo nguyên cũng nên trở về rồi.
Nhờ lá thư Mộc Kiến Hoa gửi đi, Mộc Uyển cùng mọi người về làng từ thảo nguyên, lại đi một chuyến đến Tứ Xuyên, mua một ít lương thực về cho làng. Trên đường đi, họ chậm trễ mất thời gian, nên năm nay về làng muộn hơn mọi năm bảy ngày.
Khi Mộc Uyển và mọi người trở về làng với đầy ắp lương thực, thì lúa ở Trại nhà họ Mộc đã gặt được một nửa. Mọi người không kịp nghỉ ngơi, xắn quần lội xuống ruộng.
Mộc Kiến Hoa không xuống ruộng thu hoạch, mà dẫn theo đồ đệ làm gấp, tranh thủ thời gian xây dựng nhanh chóng kho thóc mới.
Lương thực chở về không có chỗ để, đều chất đống trong nhà, chờ nhập kho.
Những đứa trẻ trong làng chưa đủ tuổi giúp việc mấy ngày nay vui lắm. Người lớn chỉ lơ là một chút, chúng đã chạy vào nhà chứa lương thực tạm thời.
Lương thực được đựng trong bao tải, chất chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, ngồi lên đó thật oai phong.
Đôi chân ngắn của tụi nhỏ chạy chậm, mỗi lần chạy vào nhà chưa kịp trèo lên "đỉnh núi" thì đã bị người lớn phát hiện, túm tai lôi ra.
Bị mắng tụi nhỏ cũng không sợ, lần sau vẫn dám, vẫn chạy vào trong.
Ngoài lương thực, đội ngựa còn chở về từ thảo nguyên rất nhiều dược liệu. Quân bà bà bận rộn cùng đồ đệ xử lý dược liệu, nhưng vẫn không quên dặn dò đồ đệ: "Cho lũ trẻ kia đi chơi chỗ khác, đừng đến phòng thuốc quậy phá."
"Quân bà bà cứ yên tâm, chúng không dám đến đâu."
Những người muốn chiếm tiện nghi bị chế giễu một trận, đành bỏ đi trong tủi hổ. Nguỵ Hải thấy vậy, trong lòng lại thấy vững vàng hơn mấy phần.
Bí thư công xã là người làm việc thực tế, trong lòng ông ta cũng lo lắng những người bên dưới ăn hết lương thực của năm nay thì năm sau sẽ hết sạch. Thấy bếp ăn của đại đội Thanh Thương làm tốt, ông ta bảo các đại đội khác cũng học theo.
Nhà họ Mộc vừa ăn ở bếp ăn, vừa lén tích trữ lương thực, trong nhà còn lén đào thêm một hầm chứa.
Mộc Hoài Ngọc nhận được tin từ chim bồ câu đưa từ dưới núi lên, nở nụ cười.
"Thư do dì Lâm Mai gửi ạ?" Mộc Huyền Cơ nhận ra con chim bồ câu đó.
Mộc Hoài Ngọc gật đầu: "Dưới núi vẫn có nhiều người hiểu chuyện."
Dưới núi đã gặt xong vụ mùa thu, lúa Thanh Khê trên núi mới sắp chín. Mộc Hoài Ngọc tính toán ngày tháng, thêm vài ngày nữa, những người đi thảo nguyên cũng nên trở về rồi.
Nhờ lá thư Mộc Kiến Hoa gửi đi, Mộc Uyển cùng mọi người về làng từ thảo nguyên, lại đi một chuyến đến Tứ Xuyên, mua một ít lương thực về cho làng. Trên đường đi, họ chậm trễ mất thời gian, nên năm nay về làng muộn hơn mọi năm bảy ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Mộc Uyển và mọi người trở về làng với đầy ắp lương thực, thì lúa ở Trại nhà họ Mộc đã gặt được một nửa. Mọi người không kịp nghỉ ngơi, xắn quần lội xuống ruộng.
Mộc Kiến Hoa không xuống ruộng thu hoạch, mà dẫn theo đồ đệ làm gấp, tranh thủ thời gian xây dựng nhanh chóng kho thóc mới.
Lương thực chở về không có chỗ để, đều chất đống trong nhà, chờ nhập kho.
Những đứa trẻ trong làng chưa đủ tuổi giúp việc mấy ngày nay vui lắm. Người lớn chỉ lơ là một chút, chúng đã chạy vào nhà chứa lương thực tạm thời.
Lương thực được đựng trong bao tải, chất chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, ngồi lên đó thật oai phong.
Đôi chân ngắn của tụi nhỏ chạy chậm, mỗi lần chạy vào nhà chưa kịp trèo lên "đỉnh núi" thì đã bị người lớn phát hiện, túm tai lôi ra.
Bị mắng tụi nhỏ cũng không sợ, lần sau vẫn dám, vẫn chạy vào trong.
Ngoài lương thực, đội ngựa còn chở về từ thảo nguyên rất nhiều dược liệu. Quân bà bà bận rộn cùng đồ đệ xử lý dược liệu, nhưng vẫn không quên dặn dò đồ đệ: "Cho lũ trẻ kia đi chơi chỗ khác, đừng đến phòng thuốc quậy phá."
"Quân bà bà cứ yên tâm, chúng không dám đến đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro