Tư Tế Đại Nhân Xuyên Đến Thập Niên 60
Mang Thai Âm
Tây Lương Miêu
2024-09-03 21:37:12
"Cảm ơn tiểu tộc trưởng."
Ngụy Phương cúi người xuống chín mươi độ, liên tục cúi đầu như sắp quỳ xuống.
Mộc Huyền Cơ lùi lại vài bước, nhìn tướng mạo của Lâm Mai, bất ngờ hỏi: "Năm nay thu hoạch thế nào?"
"Thu hoạch rất tốt, năm nay tuy rằng lúa trổ bông không có mưa, nhưng chúng ta dựa vào sông Thanh Thương, nước tưới ruộng vẫn không thiếu, không ảnh hưởng đến thu hoạch."
Lâm Mai cười nói: "Mọi người mấy hôm trước còn nói, đợi thu hoạch mùa thu xong, mọi người sẽ dẫn theo con cái về tộc ở hai ngày, cũng để tiểu tộc trưởng náo nhiệt một chút."
Mộc Hoài Ngọc cầu còn không được: "Chúng ta lên núi tổng cộng chỉ có từng này người, trẻ con cũng ít, không náo nhiệt như các người ở dưới núi."
Nói chuyện phiếm vài câu, những gì cần nói đều đã nói, Lâm Mai và Ngụy Phương liền đi trước.
"Tộc trưởng, chúng tôi sáng mai sẽ xuống núi, ngày mai không đến đây nữa."
"Về đi, sau thu hoạch mùa thu hãy quay lại."
"Vâng ạ."
Đứng bên sân, nhìn theo bóng lưng hai chị em dâu khuất dần, Mộc Hoài Ngọc mới hỏi: "Vừa nãy cháu hỏi về vụ thu hoạch là…"
"Hỏi cho có thôi." Có lẽ cô đã nhìn nhầm.
Cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra, hai bà cháu quay đầu lại, thấy Đỗ Khấu chậm chạp bước ra, chân tay có vẻ không được linh hoạt.
"Dậy rồi, ngủ ngon chứ?"
Đỗ Khấu kêu lên: "Mau lại đỡ tôi, chân tôi không nhấc nổi."
"Bà đấy, thiếu vận động, ngủ một đêm dậy mà không nhấc nổi chân."
Mộc Hoài Ngọc dìu Đỗ Khấu đến chiếc ghế dài trong sân ngồi xuống, tiện tay xoa bóp huyệt đạo ở chân cho bà. Đỗ Khấu kêu la như bị chọc tiết, giọng khàn đặc, hình tượng người thanh lịch tan tành.
"Thôi thôi, đừng bóp nữa, không chịu nổi."
Mộc Hoài Ngọc không buông tay, vẫn tiếp tục day ấn mạnh thêm vài phút. Đỗ Khấu vội ôm lấy đầu gối, miệng không ngừng kêu đau.
"Bà đứng dậy đi vài bước."
Mộc Hoài Ngọc kéo bà dậy, Đỗ Khấu loạng choạng bước đi, ồ, dễ chịu hơn nhiều.
"Máu huyết lưu thông là được, hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày, tối nay ngâm chân, ngày mai sẽ ổn thôi."
Chân Đỗ Khấu vẫn còn hơi khó chịu, bà ấy lại ngồi xuống: "Lần sau tôi không đến nhà bà nữa, bà đến chỗ chúng tôi đi."
Từ Vệ Bình bế cháu trai ra, thong thả nói: "Hoài Ngọc đến đâu tìm chúng ta?"
Nhà máy của nhà họ đã hiến tặng cho quốc gia, bề ngoài không còn sản nghiệp. Sau Tết năm nay, họ sẽ sang Hong Kong, Hoài Ngọc khó mà tìm được họ.
"Trước khi đất nước được giải phóng, việc đi lại giữa nội địa và Hong Kong khá tự do. Năm 1950, chính quyền Hong Kong của Anh* đưa ra quy định kiểm soát, muốn đến Hong Kong cần phải có giấy thông hành, hơi phiền phức.
*Năm 1950, Hong Kong lúc bấy giờ đang là thuộc địa của Anh."
Ngụy Phương cúi người xuống chín mươi độ, liên tục cúi đầu như sắp quỳ xuống.
Mộc Huyền Cơ lùi lại vài bước, nhìn tướng mạo của Lâm Mai, bất ngờ hỏi: "Năm nay thu hoạch thế nào?"
"Thu hoạch rất tốt, năm nay tuy rằng lúa trổ bông không có mưa, nhưng chúng ta dựa vào sông Thanh Thương, nước tưới ruộng vẫn không thiếu, không ảnh hưởng đến thu hoạch."
Lâm Mai cười nói: "Mọi người mấy hôm trước còn nói, đợi thu hoạch mùa thu xong, mọi người sẽ dẫn theo con cái về tộc ở hai ngày, cũng để tiểu tộc trưởng náo nhiệt một chút."
Mộc Hoài Ngọc cầu còn không được: "Chúng ta lên núi tổng cộng chỉ có từng này người, trẻ con cũng ít, không náo nhiệt như các người ở dưới núi."
Nói chuyện phiếm vài câu, những gì cần nói đều đã nói, Lâm Mai và Ngụy Phương liền đi trước.
"Tộc trưởng, chúng tôi sáng mai sẽ xuống núi, ngày mai không đến đây nữa."
"Về đi, sau thu hoạch mùa thu hãy quay lại."
"Vâng ạ."
Đứng bên sân, nhìn theo bóng lưng hai chị em dâu khuất dần, Mộc Hoài Ngọc mới hỏi: "Vừa nãy cháu hỏi về vụ thu hoạch là…"
"Hỏi cho có thôi." Có lẽ cô đã nhìn nhầm.
Cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra, hai bà cháu quay đầu lại, thấy Đỗ Khấu chậm chạp bước ra, chân tay có vẻ không được linh hoạt.
"Dậy rồi, ngủ ngon chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Khấu kêu lên: "Mau lại đỡ tôi, chân tôi không nhấc nổi."
"Bà đấy, thiếu vận động, ngủ một đêm dậy mà không nhấc nổi chân."
Mộc Hoài Ngọc dìu Đỗ Khấu đến chiếc ghế dài trong sân ngồi xuống, tiện tay xoa bóp huyệt đạo ở chân cho bà. Đỗ Khấu kêu la như bị chọc tiết, giọng khàn đặc, hình tượng người thanh lịch tan tành.
"Thôi thôi, đừng bóp nữa, không chịu nổi."
Mộc Hoài Ngọc không buông tay, vẫn tiếp tục day ấn mạnh thêm vài phút. Đỗ Khấu vội ôm lấy đầu gối, miệng không ngừng kêu đau.
"Bà đứng dậy đi vài bước."
Mộc Hoài Ngọc kéo bà dậy, Đỗ Khấu loạng choạng bước đi, ồ, dễ chịu hơn nhiều.
"Máu huyết lưu thông là được, hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày, tối nay ngâm chân, ngày mai sẽ ổn thôi."
Chân Đỗ Khấu vẫn còn hơi khó chịu, bà ấy lại ngồi xuống: "Lần sau tôi không đến nhà bà nữa, bà đến chỗ chúng tôi đi."
Từ Vệ Bình bế cháu trai ra, thong thả nói: "Hoài Ngọc đến đâu tìm chúng ta?"
Nhà máy của nhà họ đã hiến tặng cho quốc gia, bề ngoài không còn sản nghiệp. Sau Tết năm nay, họ sẽ sang Hong Kong, Hoài Ngọc khó mà tìm được họ.
"Trước khi đất nước được giải phóng, việc đi lại giữa nội địa và Hong Kong khá tự do. Năm 1950, chính quyền Hong Kong của Anh* đưa ra quy định kiểm soát, muốn đến Hong Kong cần phải có giấy thông hành, hơi phiền phức.
*Năm 1950, Hong Kong lúc bấy giờ đang là thuộc địa của Anh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro