Tư Thế Mở Chính Xác Của Song Hướng Yêu Thầm
Chương 4
Cật Điềm Thiếu Nữ
2024-07-22 15:38:43
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên có vẻ rất tự nhiên trong thời kỳ chớm nở của thiếu nữ, mùa hè nóng bỏng ập đến cũng thật đột ngột.
Những người khác đến nơi trú quân đều đã dựng lều trại xong, bởi vì không tuân thủ quy tắc đội ngũ nên huấn luyện viên phạt hai người họ canh gác đêm, trong lúc nhất thời Giang Mộ Tình lại không biết rốt cuộc thì mình có may mắn hay không.
Canh đêm và cho muỗi ăn không khác nhau là mấy, Giang Mộ Tình mang theo nhiều thứ linh tinh nhất, cô đưa cho Ninh Tinh Trạch một chai kem chống muỗi, cố gắng khiến tâm tư mình không được biểu hiện rõ ràng, đối với người khác cô có thể tám chuyện lảm nhảm, nhưng đối với Ninh Tinh Trạch, cô rất sợ vì một câu nào đó của mình sẽ thay đổi quan điểm của anh về cô.
Ninh Tinh Trạch bỗng nhiên cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, nói: “Cảm ơn.”
Có lẽ câu hai người họ nói nhiều nhất là cảm ơn.
Giang Mộ Tình mới phát hiện, trên má trái của anh có má lúm đồng tiền, vừa cười rộ lên có vẻ càng thêm tuấn tú hơn, Giang Mộ Tình hoảng hồn, không nói một lời nào chạy đến dưới gốc cây ngồi.
Là cô lúng túng quá, cô dường như không có cách nào để đối mặt với anh mà không cảm thấy bất an hay căng thẳng.
May mắn là đang trời tối, không ai nhận ra cô đang đỏ mặt.
Trên núi có thể nhìn thấy một vài ngôi sao, cùng với mặt trăng lấp lánh, cô nghe thấy tiếng anh khi anh tự giới thiệu, anh tên là Ninh Tinh Trạch, sáng ngời như một vì sao, ấm áp và sáng bóng*.
*trạch: sáng bóng…
Giang Mộ Tình suy nghĩ hồi lâu mới nảy ra một chủ đề, sau khi xây dựng tâm lý thật tốt xong cô lại quay đầu nhìn anh, anh đang nhắm mắt lại, khoanh tay tựa vào thân cây, lông mày đậm như mực trên núi xa, dưới ánh trăng, bóng dáng anh đang lay động.
Cô không dám đánh cược xem rốt cuộc thì anh có ngủ hay không, cô cứ nhìn mãi như vậy, cho tới khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chờ khi Giang Mộ Tình tỉnh dậu, trên người được khoác một cái áo khoác, dưới đầu là ba lô, nhưng lại thấy Ninh Tinh Trạch bên cạnh đã không còn nữa.
Cô chỉ ở trên núi hai ngày, ông ngoại cô thương cô nhất, lúc nhỏ cô cũng gần gũi với ông bà ngoại nhất, đang tưới hoa cho chim ăn ở trong sân nhà ông ngoại, ông ngoại vừa nghe nói đã đón cô trở về.
Thành phố rộng lớn như vậy, cho dù cô biết tên anh, cô cũng không thể tìm ra anh, nếu như không phải gặp anh trước khi trời tối, nếu như không phải kéo vạt áo anh, thì có lẽ cô cũng không đến mức cố chấp muốn gặp lại anh.
Giang Mộ Tình là một người không quá cố chấp, cô hiểu rõ nguyên tắc thấy đủ là thôi, nhưng trong chuyện này, cô luôn muốn khẩn cầu Thượng Đế có thể thiên vị cô.
Cô đã không gặp Ninh Tinh Trạch trong một thời gian dài rồi.
Lần thứ hai gặp anh, là lúc cô đang đi mua sắm với mẹ.
Cô thích một chiếc kẹp tóc, bèn nghe thấy hình như mẹ mình gặp được người quen, đang chuyện nói với người khác: “Đây là con gái mình, Tình Tình, tới đây gọi dì Lương đi con.”
Giang Mộ Tình không nghĩ tới khi ngẩng đầu lên mình sẽ nhìn thấy Ninh Tinh Trạch, anh mặc áo thun quần dài đơn giản, sạch sẽ tươi mát, đứng đằng sau là một người đàn bà trung niên xinh đẹp ăn mặc sang trọng.
Cô không sợ người lạ, nhưng lại nói năng lắp ba lắp bắp: “Chào, chào dì ạ…”
Trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, người lớn nói lời tạm biệt với nhau, Giang Mộ Tình nghĩ, có lẽ anh vốn chẳng còn nhớ rõ cô, nếu không làm sao suốt cả buổi anh lại không liếc nhìn cô lấy một cái, cô cảm thấy hơi mất mát, còn thấy buồn hơn cả việc đọc bảy tám quyển truyện ngược, rồi lại cảm thấy việc anh không nhớ rõ cô là chuyện bình thường, trong khoảng thời gian đó, tất cả việc mà thiếu nữ thích làm khi thích một người, đều trở thành có cũng được không có cũng chẳng sao.
Từ trong miệng mẹ, cô biết được gia thế của Ninh Tinh Trạch, anh lớn hơn cô một tuổi, ba anh là một thẩm phán, mẹ anh là một nhà văn nổi tiếng, cô còn từng đọc sách do mẹ anh viết, trường anh học tên là Sùng Đức, tọa lạc ngay đối diện trường cô.
Những người khác đến nơi trú quân đều đã dựng lều trại xong, bởi vì không tuân thủ quy tắc đội ngũ nên huấn luyện viên phạt hai người họ canh gác đêm, trong lúc nhất thời Giang Mộ Tình lại không biết rốt cuộc thì mình có may mắn hay không.
Canh đêm và cho muỗi ăn không khác nhau là mấy, Giang Mộ Tình mang theo nhiều thứ linh tinh nhất, cô đưa cho Ninh Tinh Trạch một chai kem chống muỗi, cố gắng khiến tâm tư mình không được biểu hiện rõ ràng, đối với người khác cô có thể tám chuyện lảm nhảm, nhưng đối với Ninh Tinh Trạch, cô rất sợ vì một câu nào đó của mình sẽ thay đổi quan điểm của anh về cô.
Ninh Tinh Trạch bỗng nhiên cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, nói: “Cảm ơn.”
Có lẽ câu hai người họ nói nhiều nhất là cảm ơn.
Giang Mộ Tình mới phát hiện, trên má trái của anh có má lúm đồng tiền, vừa cười rộ lên có vẻ càng thêm tuấn tú hơn, Giang Mộ Tình hoảng hồn, không nói một lời nào chạy đến dưới gốc cây ngồi.
Là cô lúng túng quá, cô dường như không có cách nào để đối mặt với anh mà không cảm thấy bất an hay căng thẳng.
May mắn là đang trời tối, không ai nhận ra cô đang đỏ mặt.
Trên núi có thể nhìn thấy một vài ngôi sao, cùng với mặt trăng lấp lánh, cô nghe thấy tiếng anh khi anh tự giới thiệu, anh tên là Ninh Tinh Trạch, sáng ngời như một vì sao, ấm áp và sáng bóng*.
*trạch: sáng bóng…
Giang Mộ Tình suy nghĩ hồi lâu mới nảy ra một chủ đề, sau khi xây dựng tâm lý thật tốt xong cô lại quay đầu nhìn anh, anh đang nhắm mắt lại, khoanh tay tựa vào thân cây, lông mày đậm như mực trên núi xa, dưới ánh trăng, bóng dáng anh đang lay động.
Cô không dám đánh cược xem rốt cuộc thì anh có ngủ hay không, cô cứ nhìn mãi như vậy, cho tới khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chờ khi Giang Mộ Tình tỉnh dậu, trên người được khoác một cái áo khoác, dưới đầu là ba lô, nhưng lại thấy Ninh Tinh Trạch bên cạnh đã không còn nữa.
Cô chỉ ở trên núi hai ngày, ông ngoại cô thương cô nhất, lúc nhỏ cô cũng gần gũi với ông bà ngoại nhất, đang tưới hoa cho chim ăn ở trong sân nhà ông ngoại, ông ngoại vừa nghe nói đã đón cô trở về.
Thành phố rộng lớn như vậy, cho dù cô biết tên anh, cô cũng không thể tìm ra anh, nếu như không phải gặp anh trước khi trời tối, nếu như không phải kéo vạt áo anh, thì có lẽ cô cũng không đến mức cố chấp muốn gặp lại anh.
Giang Mộ Tình là một người không quá cố chấp, cô hiểu rõ nguyên tắc thấy đủ là thôi, nhưng trong chuyện này, cô luôn muốn khẩn cầu Thượng Đế có thể thiên vị cô.
Cô đã không gặp Ninh Tinh Trạch trong một thời gian dài rồi.
Lần thứ hai gặp anh, là lúc cô đang đi mua sắm với mẹ.
Cô thích một chiếc kẹp tóc, bèn nghe thấy hình như mẹ mình gặp được người quen, đang chuyện nói với người khác: “Đây là con gái mình, Tình Tình, tới đây gọi dì Lương đi con.”
Giang Mộ Tình không nghĩ tới khi ngẩng đầu lên mình sẽ nhìn thấy Ninh Tinh Trạch, anh mặc áo thun quần dài đơn giản, sạch sẽ tươi mát, đứng đằng sau là một người đàn bà trung niên xinh đẹp ăn mặc sang trọng.
Cô không sợ người lạ, nhưng lại nói năng lắp ba lắp bắp: “Chào, chào dì ạ…”
Trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, người lớn nói lời tạm biệt với nhau, Giang Mộ Tình nghĩ, có lẽ anh vốn chẳng còn nhớ rõ cô, nếu không làm sao suốt cả buổi anh lại không liếc nhìn cô lấy một cái, cô cảm thấy hơi mất mát, còn thấy buồn hơn cả việc đọc bảy tám quyển truyện ngược, rồi lại cảm thấy việc anh không nhớ rõ cô là chuyện bình thường, trong khoảng thời gian đó, tất cả việc mà thiếu nữ thích làm khi thích một người, đều trở thành có cũng được không có cũng chẳng sao.
Từ trong miệng mẹ, cô biết được gia thế của Ninh Tinh Trạch, anh lớn hơn cô một tuổi, ba anh là một thẩm phán, mẹ anh là một nhà văn nổi tiếng, cô còn từng đọc sách do mẹ anh viết, trường anh học tên là Sùng Đức, tọa lạc ngay đối diện trường cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro