Đuổi ra khỏi D...
Yêu Cửu Dạ
2024-10-02 09:27:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói đến đây, lửa giận của ông ta càng lớn hơn, ông ta đạp một cước tới, Diệp An Cửu tránh, bức bình phong ở bên cạnh cô lại không may mắn tránh được giống vậy, bị đạp đổ xuống đất.
Thấy cô né tránh, lửa giận của Diệp Thế Khang càng bốc lên cao hơn, ông ta xoay người cầm chiếc gạt tàn thuốc lá ném tới.
Trữ Dung nhoài người ra ngăn trở bị đạp một cước lại ngã lăn ra đất, Diệp An Cửu lo lắng tiến lên muốn đỡ, nhất thời không tránh được bị gạt tàn nện trúng đầu vai, cô đau đến mức thiếu chút nữa không thể cúi người xuống được.
Diệp An Cửu cẩn thận đỡ Trữ Dung dậy, sửa sang lại tóc cho bà, lạnh lùng nói: "Mẹ! Mẹ không cần phải cầu xin tha thứ cho con!"
Dù sao làm vậy cũng vô ích, ngược lại càng làm hại mình và chồng càng ngày càng xa cách, mẹ cần gì phải làm vậy?
Trữ Dung khóc rất thương tâm, một bên là người chồng khắc nghiệt thích nịnh bợ, một bên là con gái quật cường, bà khuyên ai cũng khuyên không được.
Bà nội Triệu Hoa Vinh và ông nội Diệp Hiếu Tổ lạnh lùng nhìn tất cả diễn ra trước mắt mình, lúc này Diệp Hiếu Tổ đập quải trượng xuống đất: “Dì Trương đâu? Thu dọn đồ của tiểu thư xong thì mang xuống đây!"
"Đã thu dọn xong!" người giúp việc dì Trương khoảng bốn mươi tuổi và một người hầu nữ xách một chiếc cặp xuống để ở cửa.
Diệp Hiếu Tổ nói: "Đây vốn là đồ đạc thu dọn cho cháu để cháu vào Tư gia, nhưng cháu không nghe lời dạy bảo, nhiều lần gây họa, bây giờ lại rước lấy họa cho Diệp gia, Diệp gia chúng ta không giữ được cháu, cháu đi đi, sau này đừng có gọi cũng đừng trở lại nữa!"
"Cha!" Trữ Dung khiếp sợ, khóc mà nước mắt cũng quên rơi: “Tại sao cha có thể đuổi con bé đi? Con bé là con gái, nếu rời khỏi nhà sau này sao có thể sống nổi?"
Triệu Hoa Vinh hừ lạnh: "Nó không thể sống? Bây giờ Diệp gia cũng sắp bị nó hại chết rồi, nó chắc chắn là quỷ đòi nợ, sao chổi xui xẻo! Nếu cô không nỡ, có thể đi cùng nó luôn đi!"
Mặc kệ Trữ Dung cầu xin thế nào, Diệp An Cửu vẫn bị đuổi đi, có lẽ ở trong mắt bọn họ, đáng lẽ nên làm chuyện này từ sớm.
Diệp An Cửu rời đi rất kiên quyết, cô ngăn cản Trữ Dung cố gắng muốn cầu tha thứ, lúc rời đi cô nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trữ Dung, Trữ Dung kinh ngạc đến quên cả khóc, rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn về phía chồng và cha mẹ chồng, ba người đều đang cực kỳ tức giận, chụm đầu thảo luận phải bồi tội thế nào, nhắc tới Diệp An Cửu là hận đến nhe răng nghiến lợi, nhưng bọn họ không biết, mình vừa mới bỏ lỡ cái gì.
Con đã đăng ký kết hôn rồi!' Diệp An Cửu vừa nói nhỏ ở bên tai bà, mà mấp máy khóe môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.
Bà thiếu quyết đoán, không có chủ kiến, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không có suy nghĩ riêng của mình, bà chưa bao giờ cảm thấy con gái mình sai cả, ngược lại, bà thích con gái phách lối tùy tiện không bị người ta bắt nạt như thế này.
Bây giờ bọn họ mặc kệ tình thân, nhưng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phải cầu xin con gái bà trở lại.
Nói đến đây, lửa giận của ông ta càng lớn hơn, ông ta đạp một cước tới, Diệp An Cửu tránh, bức bình phong ở bên cạnh cô lại không may mắn tránh được giống vậy, bị đạp đổ xuống đất.
Thấy cô né tránh, lửa giận của Diệp Thế Khang càng bốc lên cao hơn, ông ta xoay người cầm chiếc gạt tàn thuốc lá ném tới.
Trữ Dung nhoài người ra ngăn trở bị đạp một cước lại ngã lăn ra đất, Diệp An Cửu lo lắng tiến lên muốn đỡ, nhất thời không tránh được bị gạt tàn nện trúng đầu vai, cô đau đến mức thiếu chút nữa không thể cúi người xuống được.
Diệp An Cửu cẩn thận đỡ Trữ Dung dậy, sửa sang lại tóc cho bà, lạnh lùng nói: "Mẹ! Mẹ không cần phải cầu xin tha thứ cho con!"
Dù sao làm vậy cũng vô ích, ngược lại càng làm hại mình và chồng càng ngày càng xa cách, mẹ cần gì phải làm vậy?
Trữ Dung khóc rất thương tâm, một bên là người chồng khắc nghiệt thích nịnh bợ, một bên là con gái quật cường, bà khuyên ai cũng khuyên không được.
Bà nội Triệu Hoa Vinh và ông nội Diệp Hiếu Tổ lạnh lùng nhìn tất cả diễn ra trước mắt mình, lúc này Diệp Hiếu Tổ đập quải trượng xuống đất: “Dì Trương đâu? Thu dọn đồ của tiểu thư xong thì mang xuống đây!"
"Đã thu dọn xong!" người giúp việc dì Trương khoảng bốn mươi tuổi và một người hầu nữ xách một chiếc cặp xuống để ở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hiếu Tổ nói: "Đây vốn là đồ đạc thu dọn cho cháu để cháu vào Tư gia, nhưng cháu không nghe lời dạy bảo, nhiều lần gây họa, bây giờ lại rước lấy họa cho Diệp gia, Diệp gia chúng ta không giữ được cháu, cháu đi đi, sau này đừng có gọi cũng đừng trở lại nữa!"
"Cha!" Trữ Dung khiếp sợ, khóc mà nước mắt cũng quên rơi: “Tại sao cha có thể đuổi con bé đi? Con bé là con gái, nếu rời khỏi nhà sau này sao có thể sống nổi?"
Triệu Hoa Vinh hừ lạnh: "Nó không thể sống? Bây giờ Diệp gia cũng sắp bị nó hại chết rồi, nó chắc chắn là quỷ đòi nợ, sao chổi xui xẻo! Nếu cô không nỡ, có thể đi cùng nó luôn đi!"
Mặc kệ Trữ Dung cầu xin thế nào, Diệp An Cửu vẫn bị đuổi đi, có lẽ ở trong mắt bọn họ, đáng lẽ nên làm chuyện này từ sớm.
Diệp An Cửu rời đi rất kiên quyết, cô ngăn cản Trữ Dung cố gắng muốn cầu tha thứ, lúc rời đi cô nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trữ Dung, Trữ Dung kinh ngạc đến quên cả khóc, rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn về phía chồng và cha mẹ chồng, ba người đều đang cực kỳ tức giận, chụm đầu thảo luận phải bồi tội thế nào, nhắc tới Diệp An Cửu là hận đến nhe răng nghiến lợi, nhưng bọn họ không biết, mình vừa mới bỏ lỡ cái gì.
Con đã đăng ký kết hôn rồi!' Diệp An Cửu vừa nói nhỏ ở bên tai bà, mà mấp máy khóe môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.
Bà thiếu quyết đoán, không có chủ kiến, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không có suy nghĩ riêng của mình, bà chưa bao giờ cảm thấy con gái mình sai cả, ngược lại, bà thích con gái phách lối tùy tiện không bị người ta bắt nạt như thế này.
Bây giờ bọn họ mặc kệ tình thân, nhưng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phải cầu xin con gái bà trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro