Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chúng ta kết hôn vì con

Mạc Tiên

2024-04-05 00:40:23

Bầu không khí nặng nề áp lực.

Tống Giai căng da đầu giải thích: "Sếp Liễu, Diệp Tử nhận ra Diệp Phong, cô bé ở ngoài kia khóc to hô không cho anh ấy đi, các đồng nghiệp đang nhìn, tôi đành phải để họ vào đây trước.”

"Ra ngoài"

"Dạ?"

Tống Giai dè dặt nói: "Nhưng sếp Liễu à, các đồng nghiệp chắc chẩn vẫn đang để ý chỗ này, Diệp Phong mà ra ngoài.

"Cô đi ra ngoài."

"..." Tống Giai.

Đợi thư ký đi ra ngoài xong.

Liễu Thanh Thanh dịu dàng nói: "Diệp Tử, con sang đây với mẹ, hôm nay đi nhà trẻ con có ngoan không, tối nay ma ma nấu đồ ăn ngon con nhé, được không nào”

"Ma ma, kia là bố."

Mặc dù đôi mắt to của tiểu Diệp Tử vẫn đang ầng ậc nước mắt, nhưng đôi mắt cô bé sáng ngời.

Liễu Thanh Thanh không nói gì, cô lạnh lùng liếc Diệp Phong một cái.

Diệp Phong ngầm hiểu, anh khẽ nhéo má cô bé, rồi lưu luyến nói: "Tiểu Diệp Tử, ngoan, con sang chỗ mẹ đi."

"Ba ba định đi hả? Bố đừng đi, đừng bỏ lại con và mẹ. Diệp Tử sẽ ngoan ngoãn nghe lời, con sẽ không kén ăn nữa, mẹ từng nói, đợi Diệp Tử lớn thì bố sẽ về, mẹ không bao giờ lừa con.”

Diệp Tử căng thẳng ôm lấy cổ Diệp Phong không chịu buông tay, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt chảy từng hàng.

Liễu Thanh Thanh đau lòng.

Cảnh mà cô chưa từng nghĩ tới đã xuất hiện.

Mấy năm trước, cô không hề giấu con gái về sự tồn tại của Diệp Phong, cô còn kể cho con gái nghe Diệp Phong ưu tú cỡ nào, kể những chuyện ngọt ngào giữa hai người họ.

Cái chết là chuyện khó mà giải thích cho đứa trẻ, và cũng quá tàn nhãn, cho nên mỗi khi tiểu Diệp Tử hỏi bố đang ở đâu, Liễu Thanh Thanh sẽ dùng lời nói dối thiện chí để lấp vào phần còn thiếu về người bố trong cuộc đời con gái.

"Bố con có công việc rất quan trọng phải làm, đợi con lớn bố sẽ về. Đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể sống bên nhau mãi mãi."

....

Những lời cô từng nói văng vắng bên tai.

Liễu Thanh Thanh vốn định đợi con gái trưởng thành, dù cô bé biết bố mình mất sớm thì cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẹ như cô.

Nhưng thật không ngờ.

Diệp Phong chưa chết, anh quay về rồi...

Vì vậy, giờ phút này Liễu Thanh Thanh không biết mình phải giải thích thế nào với con gái, người luôn nuôi chí làm người mẹ tốt như cô, lăn đầu tiên bị bối rối.

"Diệp Tử, mẹ con không lừa con, bố sẽ không đi đâu."

Diệp Phong bế tiểu Diệp Tử, càng nhìn anh càng thích, nhưng anh cũng hơi lúng túng, dù sao đây cũng là lần đầu anh làm bố, anh không có kinh nghiệm gì cả.

“Thế bố sẽ sống cùng Diệp Tử chứ...."

Diệp Tử vừa thút thít, vừa ngẩng khuôn mặt đáng thương nhìn Diệp Phong.

"Chuyện này e là..."

Phong á khẩu không trả lời được, lời từ chối khó mà bật ra được, anh vô thức nhìn sang Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh siết chặt nằm tay, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cô hiểu ý của Diệp Phong, anh muốn để người làm mẹ là cô đây mở lời bóp nát giấc mơ của con gái

Người tốt thì anh làm.

Để tôi làm người xấu hả?

Trời đời này làm gì có chuyện tốt vậy!

Liễu Thanh Thanh làm như không nhìn thấy, cô mím môi không nói.

"Bố..."

Diệp Tử yếu ớt túm lấy áo Diệp Phong, rồi dè dặt nói: 'Bố với mẹ cãi nhau đúng không, hai người sắp ly hôn đúng không."

Chưa kết hôn thì lấy đâu ra ly hôn!

Hơn nữa, ai dạy con bé những lời này vậy?

Liễu Thanh Thanh cười nói: "Diệp Tử, ly hôn là gì, mẹ không hiểu."

Lạc Lạc ở nhà trẻ nói, bố mẹ cậu ấy sắp ly hôn rồi, sau này không thể ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau, ra ngoài chơi cùng nhau nữa"

Diệp Tử thút thít nói: "Lạc Lạc suốt ngày âu sầu không vui, hai người cũng sắp ly hôn rồi đúng không.”

Liễu Thanh Thanh vội vàng nói: "Không có không có, bố mẹ tình cảm lầm."

"Thật sao?"

"..."

Liễu Thanh Thanh trầm mặc rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Diệp Tử như đã nhận được đáp án, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, thấp giọng nức nở, nỗi bưồn hiện rõ.

Đối với bất kỳ người cha mẹ nào, con cái luôn là chiếc xương mềm tuyệt đối, thấy con gái bưồn bã, thật sự ngang với trời sập.

Liễu Thanh Thanh hít sâu một hơi tựa như đã hạ một quyết định quan trọng nào đó, cô nghiêm túc nói: "Tất nhiên là thật rồi, mẹ đã lừa con bao giờ chưa, sau này bố sẽ sống cùng chúng ta."

"Bố ơi, đúng không ạ?" Hai mắt Diệp Tử phát sáng.

Diệp Phong không hiểu Liễu Thanh Thanh nói vậy là có ý gì, rõ rằng mới vừa nấy cô còn bảo anh đừng xuất hiện nữa, thế mà bây giờ cô lại bảo muốn sống chung.

Bây giờ mà đồng ý, sau này không làm được, thế chẳng phải con gái sẽ càng đau lòng hơn à?

Nhưng nếu Liễu Thanh Thanh đã nói vậy, anh đành gật đầu.

"Tốt quá!"

Diệp Tử ôm mặt Diệp Phong rồi thơm một trận, sau đó cô bé vươn tay ra, nhí nhảnh nói: "Mẹ bế, thơm thơm”.

Liễu Thanh Thanh vội vàng chạy tới.

Đợi con gái thơm xong, Liễu Thanh Thanh dịu dàng nói: "Diệp Tử, con ra ngoài tìm cô Tống Giai chơi trước đi, mẹ có việc rất quan trọng cần bàn với bố con, bàn xong chúng ta sẽ về nhà”

"Vâng vâng vâng!"

Cô nhóc vui vẻ đi ra ngoài

Cửa được đóng lại, nụ cười như gió xuân trên mặt Liễu Thanh Thanh dần thu lại, cô cầm cốc cà phê lên uống một ngụm.

Vị đắng và chát của cà phê đen làm Liễu Thanh Thanh bình tính lại, cô nghiêng người dựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực thản nhiên nói:

"Diệp Phong, Diệp Tử là con gái anh."

"Anh biết."

Anh còn gì muốn nói không"

"Xin lỗi."

Diệp Phong thành khẩn nói: "Anh biết, bây giờ anh có nói gì cũng sẽ không được em tha thứ, nhưng xin em hãy tin anh, năm đó anh bị bắt cóc lên núi Côn Luân, anh..."

"Ngừng."

Liễu Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Vẫn là câu đó, năm năm nay anh đã đi đâu, làm gì tôi không quan tâm, bây giờ tôi chỉ quan tâm tiểu Diệp Tử, tôi chỉ muốn cho con bé một tuổi ấu thơ vui vẻ lại bình phàm, anh hiểu không?"

Vui vẻ.

Lại bình phàm.

Năm chữ đơn giản, giống như một ngọn núi lớn đè lên vai Diệp Phong, khiến cho những lời anh định nói tan thành mây khói

“Anh hiểu”

"Vậy chúng ta kết hôn, vì con”

“Ách!"

Diệp Phong thở đồn dập, anh kích động nói: "Được Thanh Thanh, anh nhất định sẽ dùng nửa đời sau cho em và con hạnh phúc."

“Chắc là tôi nói chưa được rõ."

Liễu Thanh Thanh nhấn mạnh: "Là làm cho con gái nghĩ chúng ta kết hôn”

"Là sao...”

"Anh chuyển tới nhà tôi, sắm vai người bố, đợi Diệp Tử thành niên, anh đến từ đâu thì cút về đó."

"...."

Diệp Phong hiểu rồi, Liễu Thanh Thanh vẫn chưa chịu tha thứ cho anh, chẳng qua vì con nên cô mới thỏa hiệp.

Nhưng đây đã là kết quả rất tốt đối với Diệp Phong rồi, dù phải theo đuổi Liêu Thanh Thanh thêm một lần nữa, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tất cả.

Do dự một lát.

Diệp Phong rút một cây kẹo hồ lô để trong lòng ra đưa cho Liễu Thanh Thanh: “Cũng không biết giờ em còn thích ăn không, anh tìm mãi mới mua được”

Liễu Thanh Thanh sửng sốt.

Trước đây trường học không cho mang đồ ăn vặt, Diệp Phong cũng thích giấu kẹo hồ lô trong lòng rồi cho cô bất ngờ.

Để lâu, đường phèn sẽ dính vào áo, sau khi Liễu Thanh Thanh ăn xong cô sẽ lau sạch áo cho Diệp Phong, mà lúc đó Diệp Phong chỉ mỉm cười ngốc nghếch.

Rõ ràng cái gì cũng thay đổi hết rồi, lại dường như chẳng có gì thay đổi

Liễu Thanh Thanh căm chặt cây kẹo, bình tĩnh nói: "Tôi không thích ăn, nhưng có thể cho Diệp Tử ăn."

Mười phút sau.

Thân là thư ký kiêm lái xe, Tống Giai lái xe chở gia đình ba người rời khỏi công ty, đi tới căn hộ ở trung tâm thành phố.

Đối diện với kẹo hồ lô mà mẹ đưa, Diệp Tử lắc đầu từ chối: "Mẹ, con không thích ăn kẹo hồ lô, chua lắm, vứt đi vứt đi."

"Lãng phí là xấu đấy”

Liễu Thanh Thanh nói xong, cô há miệng cần một viên kẹo hồ lô, hai vị chua ngọt bùng nổ trong khoang miệng, đôi mắt hoa đào híp lại thỏa mãn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"...." Diệp Phong.

Cái tính cách kiêu ngạo này của Liễu Thanh Thanh không thay đối tí nào.

Hình như nhận thấy ánh mắt của người nào đó, Liễu Thanh Thanh nhíu mày nói: "Nhìn gì”

"Thấy em hơi lạ”

"Bố, mẹ lạ chỗ nào."

"Xinh đến lạ."

"...."

Tống Giai ngồi hàng trước lái xe không nhịn được cười ra tiếng.

Câu tỏ tình này có từ bao nhiêu năm trước rồi, Diệp Phong anh không biết tán thì đừng cố tán, còn lâu bà chủ mới rung động với câu này.

"Bưồn cười lắm à?"

Liễu Thanh Thanh vô cảm hỏi.

Tiêu rồi.

Sếp tức giận rồi....

Tống Giai nghiêm mặt luôn, cô ấy nghiêm túc nhìn thẳng phía trước.

Công ty cách nhà không xa.

Sáu giờ tối, chiếc xe dừng trước cửa một ngôi biệt thự hai tầng nho nhỏ.

Sau khi xuống xe, Liễu Thanh Thanh đưa tay ra: "Chia khóa xe, cô tự nghĩ cách về nhà, thứ hai đến chỗ tài vụ chỉ trả."

Gọi xe?

Hay là đi bộ đến cửa tiểu khu rồi đi tàu điện ngầm?

Tống Giai đang suy nghĩ thì nghe thấy Liễu Thanh Thanh nói tiếp: "Ngày mai tôi muốn nhìn thấy ghi chép. thanh toán xe đạp công cộng, chỉ giải quyết như này một lần thôi đấy”

Đạp...

Đạp xe đạp công cộng về nhà á?

Chỗ này cách nhà cô ấy ít nhất phải hai mươi cây, có trời mới biết gần đây có trạm xe đạp công cộng nào không, Tống Giai đi giày cao gót khóc hu hu rời đi.

Trong lòng Diệp Phong ấm áp: "Thanh Thanh, thật ra em không cần phải bảo vệ anh như vậy đâu, như thế sẽ tỏ vẻ em rất hẹp hòi, tạo ảnh hưởng không tốt cho em."

"Lương hàng tháng của Tống Giai sau khi trừ thuế là ba mươi ngàn tệ, cô ấy nghĩ gì trong lòng tôi mặc kệ, nhưng cô ấy không được cười nhạo anh trước mắt tôi và Diệp Tử, cho dù là không có ý xấu."

Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Anh là bố của con gái tôi, còn tôi là bà chủ của cô ấy."

Diệp Phong trầm tư.

Nói rất đúng, Thanh Thanh ngầu quá xinh quá, yêu rồi yêu rồi.

"Tất nhiên, tôi đúng là một người hẹp hòi, lẽ nào. tôi không xinh sao?”

"..."

Có sao nói vậy, Liễu Thanh Thanh mười tám tuổi hồn nhiên đáng yêu, Liễu Thanh Thanh hai mươi ba tuổi chín chẩn tao nhã, nhưng dù ở tuổi nào, bảo cô là đại mỹ nhân cũng không quá.

Đi vào biệt thự.

Trang trí theo phong cách Châu Âu, giấy dán tường có hoa văn, thảm trải sàn, rèm cửa sổ cùng với những bức tranh trang trí cổ điển, đều khiến cho người ta sáng mắt.

"Bố, bố qua đây với con, con dẫn bố đi tham quan nhà."

Diệp Tử kéo tay Diệp Phong, rồi vui vẻ chạy tới chạy lui trong nhà.

Căn nhà rõ ràng đã được cải tạo lại, ngoại trừ các phòng cơ bản như phòng bếp phòng khách nhà vệ sinh, tăng một còn có phòng piano, thư phòng, phòng tập thể dục, một gian phòng ngủ cho khách, với một phòng cho bảo mẫu ở góc.

Còn tầng hai thì chỉ có hai phòng ngủ chính.

Đẩy cửa phòng ngủ chính thứ nhất ra, Diệp Phong đờ người.

Trên giường quần áo vứt lộn xộn, trong đó còn có mấy chiếc nội y gợi cảm, trên bàn để máy tính, bên cạnh là khung vẽ.

Dưới đất là một đống giấy A4 viết vẽ lộn xộn, bừa đến mức không có chỗ mà đặt chân.

"Đây là phòng của mẹ con à?"

Diệp Phong rơi vào hoang mang, rốt cuộc năm năm nay Liễu Thanh Thanh đã trải qua những gì, rõ ràng cô rất thích sạch sẽ cơ mà.

"Đây là phòng của dì, con với mẹ ở phòng bên. cạnh”

“Thảo nào."

Diệp Phong nhớ ra rồi.

Liễu Thanh Thanh có một cô em gái song sinh, hình như tên là Liễu Y Y, nhưng anh chưa gặp bao giờ.

Bởi vì Liễu Y Y học rất bình thường, không thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm ở thành phố Bình Hải, nên bị bố mẹ đưa ra nước ngoài học tập.

Diệp Phong bất giác nói: "Dì ấy cũng sống ở đây à?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Số ký tự: 0