Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Chương 16
Mạc Tiên
2024-04-05 00:40:23
"Ông anh yên tâm, em sẽ nói tốt cho anh."
"Không cần, em bảo vệ tốt bản thân, đừng bị cô ấy sàm sỡ là được."
"..." Diệp Lâm.
Đoàn ba người đi vào quán bar.
Đi theo tiếng nhạc định tai nhức óc cùng ánh đèn lóa mắt, quan sát đàn ông và phụ nữ đang điên cuồng phóng thích hormone giữa sàn nhảy.
Trong không khí lan tràn mùi rượu và mùi thuốc lá gay mũi.
Diệp Phong không thích, anh nhíu mày.
Trước khi bị bắt lên núi Côn Luân tu tiên, Diệp Phong đã không thích mấy chỗ hỗn loạn như này rồi, sau khi tu tiên anh càng ghét hơn.
Chỗ này không có một tí linh khí nào cả, chỉ có bầu không khí vẩn đục tai họa làm người ta chán ghét
Liễu Y Y mua một gói đõ uống và được nhân viên phục vụ dẫn đến băng ghế dài có vị trí đẹp nhất ở tầng hai, có thể nhìn bao quát cả chỗ này.
"Chào anh, tổng cộng hết sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu, xin hỏi anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"
Nhân viên phục vụ lễ phép đưa hóa đơn cho Diệp Phong, hiển nhiên là coi anh là phú nhị đại đưa em gái tới đây tiêu phí, dù sao bất kể là Liễu Y Y hay Diệp Lâm, thì cũng đều là người đẹp.
"Ra chỗ cô ấy mà thanh toán"
Diệp Phong chỉ vào Liễu Y Y.
Nhân viên phục vụ quán bar sửng sốt, hóa ra anh trai này cũng là tiểu bạch kiểm.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ đã hiện lên vẻ mặt hâm mộ, được hầu hạ kiểu phú bà xinh đẹp như. này đúng là may mắn, không như anh ta, phú bà anh ta hầu hạ tối qua đã xấu còn nặng gần một tạ rưỡi, còn rất thích chơi bóng lò xo, quả thực là tra tấn.
“Quẹt thẻ của tôi!"
Liễu Y Y khinh thường liếc Diệp Phong một cái, sau đó cô ấy hào phóng đưa thẻ tín dụng ra
"Tít."
"Số dư khả dụng không đủ."
Hết tiền rồi á? Không phải chứ”
Liễu Y Y nhức đầu, cô ấy lại đưa tấm thẻ khác, lần này thanh toán thành công.
"Chị Y Y, liệu có lãng phí quá không”
Diệp Lâm yếu ớt nói, đối với Diệp Lâm ở gia đình bình thường mà nói thì bữa rượu có giá mấy nghìn tệ là con số trên trời
"Hôm nay có rượu hôm nay say, ra ngoài chơi đừng nghĩ nhiều như vậy. Nào nào nào, chúng ta chơi xúc xắc, người thua uống rượu nhá
Liễu Y Y trực tiếp bỏ qua Diệp Phong, cô ấy kéo Diệp Lâm chơi.
"Năm con sáu, chị lại thẳng rồi, uống!”
Rõ ràng Liễu Y Y là tay lão luyện, bàn tay cầm xúc. xắc lắc xuất thăn nhập hóa.
Chơi được một tiếng, số lần Diệp Lâm thẳng chỉ. đếm trên đầu ngón tay, cô ấy toàn uống rượu ừng ực, uống đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Chị Y Y, chị siêu quá, em không chơi nữa đâu”
Sau khi vào nhà vệ sinh nôn một lần, cuối cùng cái đầu choáng váng của Diệp Lâm cũng nghĩ thông, cô ấy chọn nhận thua.
"Vô địch thật cô đơn."
Liễu Y Y đút tay vào túi, không biết cái gì gọi là đối thủ.
Cô ấy chuyển mắt nhìn sang Diệp Phong, người đang rất không có cảm giác tồn tại, ánh mắt khiêu khích rõ ràng.
"Anh có dám chơi với tôi một lúc không, thua thì học chó sủa."
"Không cần, em bảo vệ tốt bản thân, đừng bị cô ấy sàm sỡ là được."
"..." Diệp Lâm.
Đoàn ba người đi vào quán bar.
Đi theo tiếng nhạc định tai nhức óc cùng ánh đèn lóa mắt, quan sát đàn ông và phụ nữ đang điên cuồng phóng thích hormone giữa sàn nhảy.
Trong không khí lan tràn mùi rượu và mùi thuốc lá gay mũi.
Diệp Phong không thích, anh nhíu mày.
Trước khi bị bắt lên núi Côn Luân tu tiên, Diệp Phong đã không thích mấy chỗ hỗn loạn như này rồi, sau khi tu tiên anh càng ghét hơn.
Chỗ này không có một tí linh khí nào cả, chỉ có bầu không khí vẩn đục tai họa làm người ta chán ghét
Liễu Y Y mua một gói đõ uống và được nhân viên phục vụ dẫn đến băng ghế dài có vị trí đẹp nhất ở tầng hai, có thể nhìn bao quát cả chỗ này.
"Chào anh, tổng cộng hết sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu, xin hỏi anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"
Nhân viên phục vụ lễ phép đưa hóa đơn cho Diệp Phong, hiển nhiên là coi anh là phú nhị đại đưa em gái tới đây tiêu phí, dù sao bất kể là Liễu Y Y hay Diệp Lâm, thì cũng đều là người đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ra chỗ cô ấy mà thanh toán"
Diệp Phong chỉ vào Liễu Y Y.
Nhân viên phục vụ quán bar sửng sốt, hóa ra anh trai này cũng là tiểu bạch kiểm.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ đã hiện lên vẻ mặt hâm mộ, được hầu hạ kiểu phú bà xinh đẹp như. này đúng là may mắn, không như anh ta, phú bà anh ta hầu hạ tối qua đã xấu còn nặng gần một tạ rưỡi, còn rất thích chơi bóng lò xo, quả thực là tra tấn.
“Quẹt thẻ của tôi!"
Liễu Y Y khinh thường liếc Diệp Phong một cái, sau đó cô ấy hào phóng đưa thẻ tín dụng ra
"Tít."
"Số dư khả dụng không đủ."
Hết tiền rồi á? Không phải chứ”
Liễu Y Y nhức đầu, cô ấy lại đưa tấm thẻ khác, lần này thanh toán thành công.
"Chị Y Y, liệu có lãng phí quá không”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lâm yếu ớt nói, đối với Diệp Lâm ở gia đình bình thường mà nói thì bữa rượu có giá mấy nghìn tệ là con số trên trời
"Hôm nay có rượu hôm nay say, ra ngoài chơi đừng nghĩ nhiều như vậy. Nào nào nào, chúng ta chơi xúc xắc, người thua uống rượu nhá
Liễu Y Y trực tiếp bỏ qua Diệp Phong, cô ấy kéo Diệp Lâm chơi.
"Năm con sáu, chị lại thẳng rồi, uống!”
Rõ ràng Liễu Y Y là tay lão luyện, bàn tay cầm xúc. xắc lắc xuất thăn nhập hóa.
Chơi được một tiếng, số lần Diệp Lâm thẳng chỉ. đếm trên đầu ngón tay, cô ấy toàn uống rượu ừng ực, uống đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Chị Y Y, chị siêu quá, em không chơi nữa đâu”
Sau khi vào nhà vệ sinh nôn một lần, cuối cùng cái đầu choáng váng của Diệp Lâm cũng nghĩ thông, cô ấy chọn nhận thua.
"Vô địch thật cô đơn."
Liễu Y Y đút tay vào túi, không biết cái gì gọi là đối thủ.
Cô ấy chuyển mắt nhìn sang Diệp Phong, người đang rất không có cảm giác tồn tại, ánh mắt khiêu khích rõ ràng.
"Anh có dám chơi với tôi một lúc không, thua thì học chó sủa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro