Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Không có tư cách
Mạc Tiên
2024-04-05 00:40:23
Sau vụ gặp nguy hiểm ở quán bar lăn đó, Liễu Y Y không còn quắc mắt thờ ơ với Diệp Phong nữa.
Tuy thỉnh thoảng cô ấy sẽ đâm Diệp Phong mấy câu, nhưng không còn bài xích anh nữa, thậm chí thỉnh thoảng trên bàn cơm cô ấy còn khen Diệp Phong một chút.
Dẫn đến Liễu Thanh Thanh rất buồn bực, cô không hiểu làm sao mà em gái lại bị Diệp Phong mua chuộc vậy.
Nhưng tiếc là gần đây Liễu Thanh Thanh rất bận, Diệp Phong không có quá nhiều cơ hội ở riêng với cô.
Trưa nay.
Diệp Phong đang tụ luyện ở nhà thì điện thoại reo lên, số gọi tới là một số lạ.
Sau khi bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lễ phép.
"Diệp đạo trưởng, tôi là Tống Khánh, mấy ngày trước cậu từng luyện chế cho tôi một chiếc bùa hộ mệnh, không biết cậu có còn nhớ không."
"Tất nhiên là nhớ rồi, ông chủ Tống ra tay hào phóng, vận đen trên người chắc đã tan hết rồi nhỉ” Diệp Phong mim cười nói.
Tống Khánh vội vàng trả lời: "Đã tan hết lâu rồi, sáng nay tôi ra ngoài tôi còn nhặt được một cái ví tiền, thật sự phải nói là thời tới vận chuyển. Cho nên tôi muốn mời Diệp đạo trưởng ăn bữa cơm, để tỏ lòng cảm ơn”
"Ăn cơm thì thôi không cần đâu."
Diệp Phong nói: "Diệp mỗ còn nợ ông chủ Tống một ân tình, chắc là ông chủ Tống đang gặp phải rắc rối nào đó, ông cứ nói đi không sao đâu”
"Đúng là không giấu được Diệp đạo trưởng, đúng là tôi có một việc cần cậu giúp đỡ."
Tống Khánh nói: "Tôi có một trưởng bối có ơn nặng như núi với tôi. Mấy năm trước cháu gái bà ấy đột nhiên bị bệnh, họ đã khám ở các bệnh viện lớn trong và ngoài nước rồi, kết quả vẫn không chữa khỏi, tôi hoài nghỉ đó là do ác linh tác quái, tôi muốn mời cậu ra tay xem giúp."
"Được"
Diệp Phong đồng ý.
Môn đồ của Ngọc Nữ Quan không kiêng kị cái gì, nhưng một lời đã hứa đáng giá ngàn vàng, bất kể là giết người hay cứu người, Diệp Phong sẽ làm hết.
"Bất kể có thể chữa khỏi hay không, tôi cũng xin cảm ơn Diệp đạo trưởng trước. Vị trưởng bối này phải hai ba ngày nữa mới về nước, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Cúp điện thoại xong.
Vợ Tống Khánh ngập ngừng nói: "Ông xã, nếu Diệp đạo trưởng không thể chữa khỏi cho Bạch Hủy, thì lăng phí mất phần tình cảm này rồi, vả lại Bạch cửu gia cũng sẽ không mang ơn chúng ta."
Vẻ mặt Tống Khánh phức tạp.
Chuyện về Diệp Phong, ông ta không hề giấu vợ, ông ta cũng biết có được một lần ân tình của cao nhân như Diệp Phong khó cỡ nào.
Nhưng đúng như ông ta vừa nói, Bạch cửu gia có ơn nặng như núi với ông ta, nếu biết ơn mà không báo, thế thì có khác gì loài súc sinh!
Ngộ nhỡ.
Ngộ nhỡ Diệp đạo trưởng có cách thật thì sao?
Tống Khánh day day mi tâm rồi nói: "Đến đâu hay đến đó vậy, nghe nói lần này Cửu gia về nước là treo giải với số tiền lớn mời thần y với các kỳ nhân dị sĩ rong thiên hạ, đã có không ít người tới thành phố Đông Hải rồi”
"Ừ, hi vọng lần này tiểu Hủy có thế tỉnh lại, đứa bé đáng thương, sao lại mắc phải quái bệnh cơ chứ.”
...
Bên kia.
Diệp Phong đang rơi vào suy tư.
Dựa vào y thuật siêu phàm có thể sánh ngang với Hoa Đà của mình, thì hoàn toàn có thể tìm một công làm bác sĩ.
Diệp Phong không khỏi gọi điện cho Liễu Thanh Thanh nói cho cô nghe suy nghĩ của mình.
“Anh có học chuyên nghành y không?”
"Anh có chứng chỉ hành nghề bác sĩ không?"
"Hoặc là anh có phải người truyền thừa từ bác sĩ đông y không?”
Liễu Thanh Thanh thắc mắc ba câu liền, làm Diệp. Phong ỉu xìu luôn
Anh...
Chưa học đại học.
Không có tư cách lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ.
Truyền thừa từ bác sĩ đông y thì có đấy, nhưng lão tiền bối ở Ngọc Nữ Quan mà Diệp Phong kế thừa y đạo đã qua đời hơn nghìn năm rồi, anh cũng không thể quật mộ đào bà ấy ra chứ?
"Diệp Phong, đừng suy nghĩ viển vông nữa, con người phải làm ra làm chơi ra chơi” Liễu Thanh Thanh khiển trách.
"Ừ vợ."
"...."
Cách cái điện thoại, Liễu Thanh Thanh vẫn trợn trắng mắt, Diệp Phong thật là mặt dày.
Hôm đó ở rạp chiếu phim, rõ ràng cô đã bảo là chỉ được gọi vợ một hôm thôi, kết quả Diệp Phong gọi xong nghiện luôn, hơi tí lại gọi một lần.
Lúc này.
Diệp Phong nghe thấy giọng của thư ký Tống Giai vang lên ở đầu dây bên kia.
"Sếp Liễu, có một người đàn ông họ Tôn đang ở sảnh công ty, anh ta bảo mình là bạn cũ của cô, muốn gặp cô ôn chuyện cũ”
"Họ Tôn ư?”
Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ, sau đó cô mừng rỡ nói: "Người đó tên Tôn Chính đúng không, mau mời anh ấy vào”
Nói xong mới nhớ ra là chưa cúp điện thoại, Liều Thanh Thanh nói: "Diệp Phong, tôi có khách, tôi cúp trước đây. Tống Giai, đừng ngây ra đó nữa, mau đi pha một ấm trà ngon."
".." Diệp Phong.
Tuy thỉnh thoảng cô ấy sẽ đâm Diệp Phong mấy câu, nhưng không còn bài xích anh nữa, thậm chí thỉnh thoảng trên bàn cơm cô ấy còn khen Diệp Phong một chút.
Dẫn đến Liễu Thanh Thanh rất buồn bực, cô không hiểu làm sao mà em gái lại bị Diệp Phong mua chuộc vậy.
Nhưng tiếc là gần đây Liễu Thanh Thanh rất bận, Diệp Phong không có quá nhiều cơ hội ở riêng với cô.
Trưa nay.
Diệp Phong đang tụ luyện ở nhà thì điện thoại reo lên, số gọi tới là một số lạ.
Sau khi bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lễ phép.
"Diệp đạo trưởng, tôi là Tống Khánh, mấy ngày trước cậu từng luyện chế cho tôi một chiếc bùa hộ mệnh, không biết cậu có còn nhớ không."
"Tất nhiên là nhớ rồi, ông chủ Tống ra tay hào phóng, vận đen trên người chắc đã tan hết rồi nhỉ” Diệp Phong mim cười nói.
Tống Khánh vội vàng trả lời: "Đã tan hết lâu rồi, sáng nay tôi ra ngoài tôi còn nhặt được một cái ví tiền, thật sự phải nói là thời tới vận chuyển. Cho nên tôi muốn mời Diệp đạo trưởng ăn bữa cơm, để tỏ lòng cảm ơn”
"Ăn cơm thì thôi không cần đâu."
Diệp Phong nói: "Diệp mỗ còn nợ ông chủ Tống một ân tình, chắc là ông chủ Tống đang gặp phải rắc rối nào đó, ông cứ nói đi không sao đâu”
"Đúng là không giấu được Diệp đạo trưởng, đúng là tôi có một việc cần cậu giúp đỡ."
Tống Khánh nói: "Tôi có một trưởng bối có ơn nặng như núi với tôi. Mấy năm trước cháu gái bà ấy đột nhiên bị bệnh, họ đã khám ở các bệnh viện lớn trong và ngoài nước rồi, kết quả vẫn không chữa khỏi, tôi hoài nghỉ đó là do ác linh tác quái, tôi muốn mời cậu ra tay xem giúp."
"Được"
Diệp Phong đồng ý.
Môn đồ của Ngọc Nữ Quan không kiêng kị cái gì, nhưng một lời đã hứa đáng giá ngàn vàng, bất kể là giết người hay cứu người, Diệp Phong sẽ làm hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bất kể có thể chữa khỏi hay không, tôi cũng xin cảm ơn Diệp đạo trưởng trước. Vị trưởng bối này phải hai ba ngày nữa mới về nước, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Cúp điện thoại xong.
Vợ Tống Khánh ngập ngừng nói: "Ông xã, nếu Diệp đạo trưởng không thể chữa khỏi cho Bạch Hủy, thì lăng phí mất phần tình cảm này rồi, vả lại Bạch cửu gia cũng sẽ không mang ơn chúng ta."
Vẻ mặt Tống Khánh phức tạp.
Chuyện về Diệp Phong, ông ta không hề giấu vợ, ông ta cũng biết có được một lần ân tình của cao nhân như Diệp Phong khó cỡ nào.
Nhưng đúng như ông ta vừa nói, Bạch cửu gia có ơn nặng như núi với ông ta, nếu biết ơn mà không báo, thế thì có khác gì loài súc sinh!
Ngộ nhỡ.
Ngộ nhỡ Diệp đạo trưởng có cách thật thì sao?
Tống Khánh day day mi tâm rồi nói: "Đến đâu hay đến đó vậy, nghe nói lần này Cửu gia về nước là treo giải với số tiền lớn mời thần y với các kỳ nhân dị sĩ rong thiên hạ, đã có không ít người tới thành phố Đông Hải rồi”
"Ừ, hi vọng lần này tiểu Hủy có thế tỉnh lại, đứa bé đáng thương, sao lại mắc phải quái bệnh cơ chứ.”
...
Bên kia.
Diệp Phong đang rơi vào suy tư.
Dựa vào y thuật siêu phàm có thể sánh ngang với Hoa Đà của mình, thì hoàn toàn có thể tìm một công làm bác sĩ.
Diệp Phong không khỏi gọi điện cho Liễu Thanh Thanh nói cho cô nghe suy nghĩ của mình.
“Anh có học chuyên nghành y không?”
"Anh có chứng chỉ hành nghề bác sĩ không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hoặc là anh có phải người truyền thừa từ bác sĩ đông y không?”
Liễu Thanh Thanh thắc mắc ba câu liền, làm Diệp. Phong ỉu xìu luôn
Anh...
Chưa học đại học.
Không có tư cách lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ.
Truyền thừa từ bác sĩ đông y thì có đấy, nhưng lão tiền bối ở Ngọc Nữ Quan mà Diệp Phong kế thừa y đạo đã qua đời hơn nghìn năm rồi, anh cũng không thể quật mộ đào bà ấy ra chứ?
"Diệp Phong, đừng suy nghĩ viển vông nữa, con người phải làm ra làm chơi ra chơi” Liễu Thanh Thanh khiển trách.
"Ừ vợ."
"...."
Cách cái điện thoại, Liễu Thanh Thanh vẫn trợn trắng mắt, Diệp Phong thật là mặt dày.
Hôm đó ở rạp chiếu phim, rõ ràng cô đã bảo là chỉ được gọi vợ một hôm thôi, kết quả Diệp Phong gọi xong nghiện luôn, hơi tí lại gọi một lần.
Lúc này.
Diệp Phong nghe thấy giọng của thư ký Tống Giai vang lên ở đầu dây bên kia.
"Sếp Liễu, có một người đàn ông họ Tôn đang ở sảnh công ty, anh ta bảo mình là bạn cũ của cô, muốn gặp cô ôn chuyện cũ”
"Họ Tôn ư?”
Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ, sau đó cô mừng rỡ nói: "Người đó tên Tôn Chính đúng không, mau mời anh ấy vào”
Nói xong mới nhớ ra là chưa cúp điện thoại, Liều Thanh Thanh nói: "Diệp Phong, tôi có khách, tôi cúp trước đây. Tống Giai, đừng ngây ra đó nữa, mau đi pha một ấm trà ngon."
".." Diệp Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro