Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Mạnh miệng thật đấy
Mạc Tiên
2024-04-05 00:40:23
“Hôm qua tôi suýt thì mất đi trong sạch và mạng sống. Anh đã cứu tôi. Tuy tôi không biết anh làm sao mà làm được, nhưng mà tôi vẫn sẽ nhớ kỹ ơn của anh”
Liễu Y Y nói với giọng điệu cực kì lão luyện: “Ngoài ra, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không căn phải nói chuyện này cho chị tôi nghe, làm chị ấy phải lo lắng. Đúng không, Diệp Phong?”
“Yên tâm, anh sẽ không nhiều lời. Chỉ là em không hận anh tối qua ôm em ngủ hả?”
“Hữ, anh xem cũng xem rồi, sờ cũng sờ rồi, huống chỉ bà đây từng ngủ với biết bao nhiêu anh lúc học đại học, tôi sẽ không coi trọng loại chuyện nhỏ nhặt này”"
Diệp Phong im lặng một lúc lâu.
Liễu Y Y mạnh miệng thật đấy!
Rõ ràng là thiếu nữ chưa trải sự đời, thế mà cứ tỏ ra mình lão luyện, lỗ tai đỏ bừng rồi mà vẫn cố giả vờ không để ý.
Diệp Phong nói: "Ừ, chuyện tối qua cứ coi như một giấc mơ, sau này không nhắc đến nữa."
Liễu Y Y mở cửa, đứng đưa lưng về phía Diệp Phong, giọng nói dễ nghe vang lên: “Diệp Phong, đối diện người đẹp cực phẩm như tôi mà anh vẫn giữ được đạo đức, tôi tạm thời có chút thay đổi cái nhìn về anh, miễn cưỡng đồng ý cho anh theo đuổi chị tôi lần nữa.”
“Vậy thì em vợ, em có thể giúp anh theo đuổi chị gái em không?”
"Anh đừng quá đáng! Tôi không phá rối là nể mặt anh lắm rồi!"
“Ngực nhỏ, tính tình không nhỏ!”
"???"
Liễu Y Y tức muốn hộc máu: “Diệp Phong, tôi muốn móc đôi mắt của anh ra tặng cho người cần dùng! Anh nói xem tôi nhỏ chỗ nào hả?”
“Anh, chị Y Y, tối qua hai người ngủ chung một phòng hả?”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, là Diệp Lâm.
Cô bé ở phòng kế bên, nghe có tiếng nói chuyện liền ra ngoài xem thử, nào ngờ người anh Diệp Phong mà cô bé gọi điện mãi không bắt máy, đang ở bên cạnh chị Y Y.
"À.." Liễu Y Y nghẹn lời.
Diệp Phong nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tối hôm qua anh chị ngủ chung với nhau.
Nghe vậy, Liễu Y Y giận dữ.
Đồ khốn kiếp Diệp Phong, đã nói là không nhắc lại nữa mà, sao còn đi nói với Diệp Lâm?
Có điều, Diệp Lâm không hề tin tưởng, cô ấy trợn mắt coi thường: "Anh, đừng nói bậy, chị Y Y sẽ tức giận đấy!"
Liễu Y Y sửng sốt
Cô nhanh chóng hồi hồn lại, cực kì phối hợp mà dẫm mạnh xuống chân Diệp Phong một cái, cái dẫm mang theo chút ý trả thù riêng.
“Diệp Lâm, chúng ta đi thôi!”
“Chị Y Y, chị đừng tức giận, anh trai em không cố ý trêu chọc chị đâu, thật ra thì anh ấy tốt lầm..”
“Sớm muộn chị cũng chặt tay Diệp Phong!”
“Ủa, không phải là xé miệng sao? Vì sao lại là chặt tay?”
"..."
Nghe thấy Diệp Lâm chân thành đặt câu hỏi, Diệp Phong nhếch môi, thầm nghĩ em đúng là em gái tốt của anh.
....
Thứ bảy.
Ánh mắt trời ban trưa cực kì nóng bức.
Liễu Thanh Thanh bưng một khay dưa hấu cắt sẵn ra, không hỏi nhiều về chuyện hôm qua, chỉ là dặn dò vài câu: “Liễu Y Y, sau này uống ít thôi, Diệp Phong nói em và Lâm Lâm đều uống say, may mà găn đó có khách sạn, nếu không một mình anh ấy sao có thể đưa các em an toàn về nhà được?”
“Vâng chị, sau này em không đi quán bar nữa, chỉ ở trong nhà làm vài ly thôi”
"...."
Liễu Thanh Thanh vén tóc ra sau tai, vẻ mặt khó hiểu.
Trước đây cô dạy dỗ một câu là em gái cãi mười câu, hôm nay em gái lạ thế!
Liễu Thanh Thanh quan tâm nói: “Có phải là em. vẫn còn thấy khó chịu sau cơn say đúng không? Để chị đi nấu cho em một bát canh giải rượu.”
“Chị ơi!" Liễu Y Y đột nhiên hỏi: “Chị cảm thấy Diệp Phong là người thế nào?”
Liễu Y Y nói với giọng điệu cực kì lão luyện: “Ngoài ra, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không căn phải nói chuyện này cho chị tôi nghe, làm chị ấy phải lo lắng. Đúng không, Diệp Phong?”
“Yên tâm, anh sẽ không nhiều lời. Chỉ là em không hận anh tối qua ôm em ngủ hả?”
“Hữ, anh xem cũng xem rồi, sờ cũng sờ rồi, huống chỉ bà đây từng ngủ với biết bao nhiêu anh lúc học đại học, tôi sẽ không coi trọng loại chuyện nhỏ nhặt này”"
Diệp Phong im lặng một lúc lâu.
Liễu Y Y mạnh miệng thật đấy!
Rõ ràng là thiếu nữ chưa trải sự đời, thế mà cứ tỏ ra mình lão luyện, lỗ tai đỏ bừng rồi mà vẫn cố giả vờ không để ý.
Diệp Phong nói: "Ừ, chuyện tối qua cứ coi như một giấc mơ, sau này không nhắc đến nữa."
Liễu Y Y mở cửa, đứng đưa lưng về phía Diệp Phong, giọng nói dễ nghe vang lên: “Diệp Phong, đối diện người đẹp cực phẩm như tôi mà anh vẫn giữ được đạo đức, tôi tạm thời có chút thay đổi cái nhìn về anh, miễn cưỡng đồng ý cho anh theo đuổi chị tôi lần nữa.”
“Vậy thì em vợ, em có thể giúp anh theo đuổi chị gái em không?”
"Anh đừng quá đáng! Tôi không phá rối là nể mặt anh lắm rồi!"
“Ngực nhỏ, tính tình không nhỏ!”
"???"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Y Y tức muốn hộc máu: “Diệp Phong, tôi muốn móc đôi mắt của anh ra tặng cho người cần dùng! Anh nói xem tôi nhỏ chỗ nào hả?”
“Anh, chị Y Y, tối qua hai người ngủ chung một phòng hả?”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, là Diệp Lâm.
Cô bé ở phòng kế bên, nghe có tiếng nói chuyện liền ra ngoài xem thử, nào ngờ người anh Diệp Phong mà cô bé gọi điện mãi không bắt máy, đang ở bên cạnh chị Y Y.
"À.." Liễu Y Y nghẹn lời.
Diệp Phong nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tối hôm qua anh chị ngủ chung với nhau.
Nghe vậy, Liễu Y Y giận dữ.
Đồ khốn kiếp Diệp Phong, đã nói là không nhắc lại nữa mà, sao còn đi nói với Diệp Lâm?
Có điều, Diệp Lâm không hề tin tưởng, cô ấy trợn mắt coi thường: "Anh, đừng nói bậy, chị Y Y sẽ tức giận đấy!"
Liễu Y Y sửng sốt
Cô nhanh chóng hồi hồn lại, cực kì phối hợp mà dẫm mạnh xuống chân Diệp Phong một cái, cái dẫm mang theo chút ý trả thù riêng.
“Diệp Lâm, chúng ta đi thôi!”
“Chị Y Y, chị đừng tức giận, anh trai em không cố ý trêu chọc chị đâu, thật ra thì anh ấy tốt lầm..”
“Sớm muộn chị cũng chặt tay Diệp Phong!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ủa, không phải là xé miệng sao? Vì sao lại là chặt tay?”
"..."
Nghe thấy Diệp Lâm chân thành đặt câu hỏi, Diệp Phong nhếch môi, thầm nghĩ em đúng là em gái tốt của anh.
....
Thứ bảy.
Ánh mắt trời ban trưa cực kì nóng bức.
Liễu Thanh Thanh bưng một khay dưa hấu cắt sẵn ra, không hỏi nhiều về chuyện hôm qua, chỉ là dặn dò vài câu: “Liễu Y Y, sau này uống ít thôi, Diệp Phong nói em và Lâm Lâm đều uống say, may mà găn đó có khách sạn, nếu không một mình anh ấy sao có thể đưa các em an toàn về nhà được?”
“Vâng chị, sau này em không đi quán bar nữa, chỉ ở trong nhà làm vài ly thôi”
"...."
Liễu Thanh Thanh vén tóc ra sau tai, vẻ mặt khó hiểu.
Trước đây cô dạy dỗ một câu là em gái cãi mười câu, hôm nay em gái lạ thế!
Liễu Thanh Thanh quan tâm nói: “Có phải là em. vẫn còn thấy khó chịu sau cơn say đúng không? Để chị đi nấu cho em một bát canh giải rượu.”
“Chị ơi!" Liễu Y Y đột nhiên hỏi: “Chị cảm thấy Diệp Phong là người thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro