Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Thôi tình dược cũng là độc
Mạc Tiên
2024-04-05 00:40:23
"Giết!”
Một chữ rơi xuống.
Rất nhiều nơi trên toàn quốc, hễ là thân thích ba đời của Triệu Vinh thì đều bị một ngọn lửa bao phủ, qua đời trong sự đau đớn tột cùng.
Triệu Vinh cảm nhận được nỗi đau thấu xương, anh ta im lặng chảy ra hai hàng lệ máu, một ngọn lửa yêu diễm như máu từ từ nuốt chứng anh ta.
Nhưng Triệu Vinh.
Không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, trái tim anh ta đã chết.
...
Vương Tông vẫn quỳ trên mặt đất, cả người run cầm cập.
Ông ta hoảng rồi.
Ông ta còn bắt đầu hoài nghỉ rốt cuộc Diệp tiền bối trước mặt có phải là cường giả võ tông hay không, thủ đoạn lấy máu rủa chết người này, ông ta thật sự là mới nghe lần đầu.
Hơn nữa...
Khí sát phạt của Diệp tiền bối quá nặng.
Mấy vị võ tông mà ông ta quen, cũng không phải người mặt mũi hiền lành dĩ hòa vi quý.
Đỉnh đầu Vương Tông bỗng vang lên một giọng. nói: "Ngẩng đầu lên”
Vương Tông đành phải dè dặt ngẩng đầu lên.
Diệp Phong hờ hững nói: "Hình như ông có ý kiến với tôi, cảm thấy tôi tu tà, thủ đoạn quá tàn nhẫn."
Vương Tông sốt ruột nói: "Tiền bối, văn bối tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, văn bối chỉ cảm thấy ngài giết hay, thay trời hành đạo trừ hại cho dân, trả lại bầu không khí thanh bình cho thành phố Đông Hải, văn bối sẽ dùng phần đời còn lại để học tập tỉnh thần nghĩa hiệp của ngài”
"Ồ?"
Diệp Phong nổi lên hứng thú: "Nói kỹ nghe coi tình thần nghĩa hiệp như thế nào."
"Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, kế tục tuyệt học của thánh nhân, vì vạn thế khai thái bình."
“Đây là ước nguyện ban đầu của biết bao người tu hành, ông đã làm được chưa"
"..."
Vương Tông trầm mặc.
Diệp Phong mất hứng thú luôn.
Anh bế Liễu Y Y lên, đi từ tăng ba máu tươi đầy sản xuống tầng hai đã trống không, rồi lại từ tầng hai đi xuống tăng một cũng trống không nốt.
Bên ngoài quán bar thì lại có rất nhiều người đang vây xem, bọn họ nghe nói bên trong có người chết, nên đang giơ điện thoại lên điên cuồng chụp ảnh.
“Có người đi ra rồi”
Theo sự xuất hiện của Diệp Phong, camera điện thoại bắt đầu tụ lại chụp ảnh quay video, chỉ có điều những chiếc điện thoại này lập tức nổ hết.
Diệp tiền bối không thích xuất đầu lộ diện.
Vương Tông đi theo sau Diệp Phong lập tức hiểu ra điều này, ông ta hạ quyết tâm nuốt hết tất cả những chuyện mình nhìn thấy ban nấy vào bụng, cho đến khi mang vào quan tài.
Diệp Phong chưa đưa Liễu Y Y về nhà luôn, mà vào khách sạn ở cạnh quán bar, cũng không phải Diệp Phong có suy nghĩ bất chính gì.
Một là, em gái Diệp Lâm vẫn còn ở đây.
Hai là, anh phải mau chóng giải độc cho Liễu Y Y.
Thôi tình dược cũng là độc.
Vả lại, trong thuốc mà Triệu Vinh cho Liễu Y Y uống có một số dược liệu cực độc như sinh thiên tiên tử, náo dương hoa, dương kim hoa các kiểu, các phương pháp giải độc thông thường sẽ không có hiệu quả.
Giải huyệt ngủ của Liễu Y Y, cô ấy từ từ mở mắt ra, ý thức dần thanh tỉnh.
Nhìn căn phòng xa lạ.
Liễu Y Y phải nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, cô ấy luống cuống nói: "Diệp Phong, đây là đâu, không phải chúng ta đang ở quán bar à?"
"Không sao nữa rồi”
"Anh... cứu tôi ra à?"
Liễu Y Y ngơ ngác nhìn Diệp Phong, sau khi thấy đối phương gật đầu, cô ấy lập tức nhào vào lòng Diệp Phong rồi khóc nức nở.
Một chữ rơi xuống.
Rất nhiều nơi trên toàn quốc, hễ là thân thích ba đời của Triệu Vinh thì đều bị một ngọn lửa bao phủ, qua đời trong sự đau đớn tột cùng.
Triệu Vinh cảm nhận được nỗi đau thấu xương, anh ta im lặng chảy ra hai hàng lệ máu, một ngọn lửa yêu diễm như máu từ từ nuốt chứng anh ta.
Nhưng Triệu Vinh.
Không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, trái tim anh ta đã chết.
...
Vương Tông vẫn quỳ trên mặt đất, cả người run cầm cập.
Ông ta hoảng rồi.
Ông ta còn bắt đầu hoài nghỉ rốt cuộc Diệp tiền bối trước mặt có phải là cường giả võ tông hay không, thủ đoạn lấy máu rủa chết người này, ông ta thật sự là mới nghe lần đầu.
Hơn nữa...
Khí sát phạt của Diệp tiền bối quá nặng.
Mấy vị võ tông mà ông ta quen, cũng không phải người mặt mũi hiền lành dĩ hòa vi quý.
Đỉnh đầu Vương Tông bỗng vang lên một giọng. nói: "Ngẩng đầu lên”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tông đành phải dè dặt ngẩng đầu lên.
Diệp Phong hờ hững nói: "Hình như ông có ý kiến với tôi, cảm thấy tôi tu tà, thủ đoạn quá tàn nhẫn."
Vương Tông sốt ruột nói: "Tiền bối, văn bối tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, văn bối chỉ cảm thấy ngài giết hay, thay trời hành đạo trừ hại cho dân, trả lại bầu không khí thanh bình cho thành phố Đông Hải, văn bối sẽ dùng phần đời còn lại để học tập tỉnh thần nghĩa hiệp của ngài”
"Ồ?"
Diệp Phong nổi lên hứng thú: "Nói kỹ nghe coi tình thần nghĩa hiệp như thế nào."
"Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, kế tục tuyệt học của thánh nhân, vì vạn thế khai thái bình."
“Đây là ước nguyện ban đầu của biết bao người tu hành, ông đã làm được chưa"
"..."
Vương Tông trầm mặc.
Diệp Phong mất hứng thú luôn.
Anh bế Liễu Y Y lên, đi từ tăng ba máu tươi đầy sản xuống tầng hai đã trống không, rồi lại từ tầng hai đi xuống tăng một cũng trống không nốt.
Bên ngoài quán bar thì lại có rất nhiều người đang vây xem, bọn họ nghe nói bên trong có người chết, nên đang giơ điện thoại lên điên cuồng chụp ảnh.
“Có người đi ra rồi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo sự xuất hiện của Diệp Phong, camera điện thoại bắt đầu tụ lại chụp ảnh quay video, chỉ có điều những chiếc điện thoại này lập tức nổ hết.
Diệp tiền bối không thích xuất đầu lộ diện.
Vương Tông đi theo sau Diệp Phong lập tức hiểu ra điều này, ông ta hạ quyết tâm nuốt hết tất cả những chuyện mình nhìn thấy ban nấy vào bụng, cho đến khi mang vào quan tài.
Diệp Phong chưa đưa Liễu Y Y về nhà luôn, mà vào khách sạn ở cạnh quán bar, cũng không phải Diệp Phong có suy nghĩ bất chính gì.
Một là, em gái Diệp Lâm vẫn còn ở đây.
Hai là, anh phải mau chóng giải độc cho Liễu Y Y.
Thôi tình dược cũng là độc.
Vả lại, trong thuốc mà Triệu Vinh cho Liễu Y Y uống có một số dược liệu cực độc như sinh thiên tiên tử, náo dương hoa, dương kim hoa các kiểu, các phương pháp giải độc thông thường sẽ không có hiệu quả.
Giải huyệt ngủ của Liễu Y Y, cô ấy từ từ mở mắt ra, ý thức dần thanh tỉnh.
Nhìn căn phòng xa lạ.
Liễu Y Y phải nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, cô ấy luống cuống nói: "Diệp Phong, đây là đâu, không phải chúng ta đang ở quán bar à?"
"Không sao nữa rồi”
"Anh... cứu tôi ra à?"
Liễu Y Y ngơ ngác nhìn Diệp Phong, sau khi thấy đối phương gật đầu, cô ấy lập tức nhào vào lòng Diệp Phong rồi khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro