Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Tuyết Kiến
Mạc Tiên
2024-04-05 00:40:23
Diệp Phong không biểu cảm gì.
Liễu Thanh Thanh đã hiểu, cô quay người định đi
Tiền Hồng lại phải sốt ruột nói: "Diệp Phong ơi, Lý Hạc cũng tới đó, chẳng lẽ cậu không muốn gặp cậu ta sao? Lần này là tôi sai, cậu đại nhân đại lượng bỏ qua đi."
Lý Hạc.
Người bạn thân nhất của Diệp Phong hồi cấp ba, một cậu béo nặng gần một trăm cân.
Cũng có gia cảnh bần hàn, cũng có thành tích xuất sắc, và cũng bị Tiền Hồng xa lánh, hai người có thể nói là có nhiều điểm tương đồng nên thông cảm cho nhau, hai người thường xuyên tưởng tượng về tương lai giữa đêm khuya.
Năm đó Diệp Phong làm thêm ở căn tin, công việc đó là Lý Hạo giới thiệu cho anh, bạn mập này có công việc gì kiếm được tiền thì luôn nghĩ đến Diệp Phong đầu tiên.
Diệp Phong cất bước nói: "Tất nhiên là tôi muốn gặp."
Tiền Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta vội vàng dẫn hai người lên lầu.
Tòa Bạch Nguyệt có tổng cộng mười sáu phòng tiếp khách, mỗi phòng đều được đặt tên theo tên của các loại thuốc đông y, khi cần dùng thì phải hẹn trước một tuần.
Đi vào phòng 'Tuyết Kiến.'
Tiền Hồng mỉm cười nói: "Mọi người xem ai tới này."
Mọi người trong phòng nhìn hết sang đây, khi nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, ánh mắt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là Liễu Thanh Thanh à?”
"A, phải gọi là sếp Liễu rồi."
"Đúng là con gái mười tám sẽ thay đổi, sao ngày. xưa tôi lại không ngờ sếp Liễu sẽ xinh như này chứ."
"Bản thân cậu không có mắt nhìn thôi, Tôn Chính vẫn luôn thích sếp Liễu đấy nhây, theo đuổi suốt tám năm rồi đấy."
"...."
Các bạn nam kinh ngạc cảm thán.
Các bạn nữ thì đang hơi khó chịu, cô vừa tới đã nổi bật xuất sắc, làm bọn họ bị xem nhẹ hết.
Trong đó có một bạn nữ quan sát kỹ Diệp Phong, sau đó bỗng ngạc nhiên nói: "Cậu... lẽ nào cậu là Diệp Phong?"
Nghe vậy.
Người đàn ông gầy ngồi ở góc phòng, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại bỗng ngẩng đầu lên.
Tuy vành mắt anh ta thâm xì, nhưng cũng khó mà giấu được vẻ kích động trên khuôn mặt.
Anh ta chính là Lý Hạc.
Lúc này, anh ta đi nhanh lên đẳng trước, đấm mạnh một cái vào vai Diệp Phong: "Diệp Phong, không ngờ cậu vẫn còn sống!"
Câu nói giống hệt Tiền Hồng, nhưng Diệp Phong không chỉ không giận, anh còn cười.
Có những người ngoài miệng thì cay độc với bạn, trên thực tế lại quan tâm bạn nhất, có những người ngoài miệng thì khen bạn, nhưng có khi là muốn hại bạn.
Diệp Phong thu lực đấm lại một cái, Lý Hạc loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Anh bật cười nói: "Lão Lý, mấy năm không gặp không ngờ cậu gầy đi rồi đấy, còn nữa, thể trạng hơi yếu nhỉ."
"Yếu cái rắm, mấy hôm nay ngủ không ngon thôi!"
Ngoài miệng thì Lý Hạc nói năng hùng hùng hổ hổ, nhưng vành mắt lại dần đỏ hoe: "Diệp Phong, đang rảnh này, hai chúng ta uống mấy ly đi, mấy năm nay lâu không rõ tung tích, tôi lo lắm."
Diệp Phong mỉm cười gật đầu, sau đó hai người ngồi vào trong góc phòng.
Tiền Hồng nói kiểu sắp xếp: "Thanh Thanh, cậu ngồi bên cạnh Tôn Chính đi, tôi để chỗ đấy cho cậu đấy:
"Không cần”
Liễu Thanh Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Phong.
Cảnh này làm ánh mắt Tiền Hồng lóe lên sự căm giận, cô ta cổ nén không phát cáu
Người phụ nữ thối, đã nể mặt rồi còn không biết xấu hổ.
Nếu không vì Tôn Chính, thì ai thèm để ý đến cái loại giày rách không biết giữ gìn như cậu cơ chứ, cậu tưởng có tí nhan sắc là giỏi lắm à?
Ngày xưa tôi mới là hoa khôi trường, tôi còn nổi tiếng hơn cậu gấp trăm lần!
Tôn Chính ngồi ở ghế chủ bữa tiệc, vẻ mặt anh ta buồn bã, nhưng một lát sau đã lại khôi phục vẻ bình thường, anh ta nâng cốc lên đề nghị
"Hiếm khi mới có cơ hội tụ tập với nhau, tôi đề nghị chúng ta kính Diệp Phong một ly trước, chúng mừng cậu ấy trở về!”
"Diệp Phong có thân phận gì, cậu ta mà cũng xứng để tôi mời rượu à."
"Đúng thế, tên nhà nghèo thôi mà, may mắn thi đỗ Yên Đại xong cậu ta còn chẳng đi học được, sao lớp trưởng lại gọi cậu ta tới vậy?"
Có bạn học lẩm bẩm bất mãn, rồi nâng cốc một cách cực kỳ qua loa lấy lệ, dù sao thì người lên tiếng là Tôn Chính, nên vẫn phải nể mặt.
"Diệp Phong..."
Lý Hạc có vẻ lo lẳng, anh ta sợ Diệp Phong không. nhịn được rồi nổi nóng.
"Không sao”
Diệp Phong mim cười nhẹ nói: "Một lũ phàm tục thôi mà, chỉ cần cậu coi trọng tôi thì tôi sẽ ngồi tiếp được.”
"Ha ha, hai ta chạm một cái nào."
Lý Hạc yên tâm rồi, anh ta chạm cốc với Diệp Phong
Anh ta đè thấp giọng bảo: "Vừa nãy tôi nghe các bạn học nói, Liễu Thanh Thanh tốt nghiệp xong là mang thai, còn sinh được một cô con gái, mọi người đều đang đoán bố đứa bé là ai đấy, chắc không phải là cậu đấy chứ? Dù gì năm đó hai người vẫn đang yêu nhau”
Trường cấp ba rất nghiêm khắc với việc yêu sớm.
Chuyện Diệp Phong và Liễu Thanh Thanh lén yêu đương, không có nhiều người biết. Chỉ có một là Tôn Chính, hai là Lý Hạc.
"Là tôi đấy”
"Thẳng nhóc cậu khá đấy, thảo nào hai người đến. cùng nhau, đã kết hôn chưa?”
"... Sắp rồi."
Diệp Phong chột dạ nhìn Liễu Thanh Thanh một cái, người sau trợn trắng mắt, cô cũng không có vạch trần Diệp Phong.
Liễu Thanh Thanh đã hiểu, cô quay người định đi
Tiền Hồng lại phải sốt ruột nói: "Diệp Phong ơi, Lý Hạc cũng tới đó, chẳng lẽ cậu không muốn gặp cậu ta sao? Lần này là tôi sai, cậu đại nhân đại lượng bỏ qua đi."
Lý Hạc.
Người bạn thân nhất của Diệp Phong hồi cấp ba, một cậu béo nặng gần một trăm cân.
Cũng có gia cảnh bần hàn, cũng có thành tích xuất sắc, và cũng bị Tiền Hồng xa lánh, hai người có thể nói là có nhiều điểm tương đồng nên thông cảm cho nhau, hai người thường xuyên tưởng tượng về tương lai giữa đêm khuya.
Năm đó Diệp Phong làm thêm ở căn tin, công việc đó là Lý Hạo giới thiệu cho anh, bạn mập này có công việc gì kiếm được tiền thì luôn nghĩ đến Diệp Phong đầu tiên.
Diệp Phong cất bước nói: "Tất nhiên là tôi muốn gặp."
Tiền Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta vội vàng dẫn hai người lên lầu.
Tòa Bạch Nguyệt có tổng cộng mười sáu phòng tiếp khách, mỗi phòng đều được đặt tên theo tên của các loại thuốc đông y, khi cần dùng thì phải hẹn trước một tuần.
Đi vào phòng 'Tuyết Kiến.'
Tiền Hồng mỉm cười nói: "Mọi người xem ai tới này."
Mọi người trong phòng nhìn hết sang đây, khi nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, ánh mắt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là Liễu Thanh Thanh à?”
"A, phải gọi là sếp Liễu rồi."
"Đúng là con gái mười tám sẽ thay đổi, sao ngày. xưa tôi lại không ngờ sếp Liễu sẽ xinh như này chứ."
"Bản thân cậu không có mắt nhìn thôi, Tôn Chính vẫn luôn thích sếp Liễu đấy nhây, theo đuổi suốt tám năm rồi đấy."
"...."
Các bạn nam kinh ngạc cảm thán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các bạn nữ thì đang hơi khó chịu, cô vừa tới đã nổi bật xuất sắc, làm bọn họ bị xem nhẹ hết.
Trong đó có một bạn nữ quan sát kỹ Diệp Phong, sau đó bỗng ngạc nhiên nói: "Cậu... lẽ nào cậu là Diệp Phong?"
Nghe vậy.
Người đàn ông gầy ngồi ở góc phòng, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại bỗng ngẩng đầu lên.
Tuy vành mắt anh ta thâm xì, nhưng cũng khó mà giấu được vẻ kích động trên khuôn mặt.
Anh ta chính là Lý Hạc.
Lúc này, anh ta đi nhanh lên đẳng trước, đấm mạnh một cái vào vai Diệp Phong: "Diệp Phong, không ngờ cậu vẫn còn sống!"
Câu nói giống hệt Tiền Hồng, nhưng Diệp Phong không chỉ không giận, anh còn cười.
Có những người ngoài miệng thì cay độc với bạn, trên thực tế lại quan tâm bạn nhất, có những người ngoài miệng thì khen bạn, nhưng có khi là muốn hại bạn.
Diệp Phong thu lực đấm lại một cái, Lý Hạc loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Anh bật cười nói: "Lão Lý, mấy năm không gặp không ngờ cậu gầy đi rồi đấy, còn nữa, thể trạng hơi yếu nhỉ."
"Yếu cái rắm, mấy hôm nay ngủ không ngon thôi!"
Ngoài miệng thì Lý Hạc nói năng hùng hùng hổ hổ, nhưng vành mắt lại dần đỏ hoe: "Diệp Phong, đang rảnh này, hai chúng ta uống mấy ly đi, mấy năm nay lâu không rõ tung tích, tôi lo lắm."
Diệp Phong mỉm cười gật đầu, sau đó hai người ngồi vào trong góc phòng.
Tiền Hồng nói kiểu sắp xếp: "Thanh Thanh, cậu ngồi bên cạnh Tôn Chính đi, tôi để chỗ đấy cho cậu đấy:
"Không cần”
Liễu Thanh Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Phong.
Cảnh này làm ánh mắt Tiền Hồng lóe lên sự căm giận, cô ta cổ nén không phát cáu
Người phụ nữ thối, đã nể mặt rồi còn không biết xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không vì Tôn Chính, thì ai thèm để ý đến cái loại giày rách không biết giữ gìn như cậu cơ chứ, cậu tưởng có tí nhan sắc là giỏi lắm à?
Ngày xưa tôi mới là hoa khôi trường, tôi còn nổi tiếng hơn cậu gấp trăm lần!
Tôn Chính ngồi ở ghế chủ bữa tiệc, vẻ mặt anh ta buồn bã, nhưng một lát sau đã lại khôi phục vẻ bình thường, anh ta nâng cốc lên đề nghị
"Hiếm khi mới có cơ hội tụ tập với nhau, tôi đề nghị chúng ta kính Diệp Phong một ly trước, chúng mừng cậu ấy trở về!”
"Diệp Phong có thân phận gì, cậu ta mà cũng xứng để tôi mời rượu à."
"Đúng thế, tên nhà nghèo thôi mà, may mắn thi đỗ Yên Đại xong cậu ta còn chẳng đi học được, sao lớp trưởng lại gọi cậu ta tới vậy?"
Có bạn học lẩm bẩm bất mãn, rồi nâng cốc một cách cực kỳ qua loa lấy lệ, dù sao thì người lên tiếng là Tôn Chính, nên vẫn phải nể mặt.
"Diệp Phong..."
Lý Hạc có vẻ lo lẳng, anh ta sợ Diệp Phong không. nhịn được rồi nổi nóng.
"Không sao”
Diệp Phong mim cười nhẹ nói: "Một lũ phàm tục thôi mà, chỉ cần cậu coi trọng tôi thì tôi sẽ ngồi tiếp được.”
"Ha ha, hai ta chạm một cái nào."
Lý Hạc yên tâm rồi, anh ta chạm cốc với Diệp Phong
Anh ta đè thấp giọng bảo: "Vừa nãy tôi nghe các bạn học nói, Liễu Thanh Thanh tốt nghiệp xong là mang thai, còn sinh được một cô con gái, mọi người đều đang đoán bố đứa bé là ai đấy, chắc không phải là cậu đấy chứ? Dù gì năm đó hai người vẫn đang yêu nhau”
Trường cấp ba rất nghiêm khắc với việc yêu sớm.
Chuyện Diệp Phong và Liễu Thanh Thanh lén yêu đương, không có nhiều người biết. Chỉ có một là Tôn Chính, hai là Lý Hạc.
"Là tôi đấy”
"Thẳng nhóc cậu khá đấy, thảo nào hai người đến. cùng nhau, đã kết hôn chưa?”
"... Sắp rồi."
Diệp Phong chột dạ nhìn Liễu Thanh Thanh một cái, người sau trợn trắng mắt, cô cũng không có vạch trần Diệp Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro