Anh xem, anh xe...
Ân Tầm
2025-03-05 07:05:45
Lại trở lại như bình thường.Nhưng rõ ràng trông chẳng có chuyện gì, có điều trước mắt Niên Bách Tiêu như vẫn còn đung đưa dáng vẻ ban nãy của Lục Nam Thâm, đặc biệt là ánh mắt, nó khiến anh ấy cảm thấy cực kỳ xa lạ.Nếu hình dung cụ thể ra thì chính là, cực kỳ giống một người lạ nhưng có diện mạo rất giống Lục Nam Thâm.Mà người lạ đó tàn nhẫn, lạnh lùng, cố chấp, chỉ riêng khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đã đủ khiến người lạnh sống lưng. Niên Bách Tiêu dám thề rằng khoảnh khắc vừa rồi Lục Nam Thâm không hề nói đùa.Lục Nam Thâm thấy anh ấy cứ nhìn mình chằm chằm, bèn tò mò, hỏi anh ấy có chuyện gì.Niên Bách Tiêu ngập ngừng hỏi: "Vừa rồi cậu... có biết mình đã nói gì không?"Lục Nam Thâm nhìn anh ấy đầy vẻ khó hiểu, ngữ khí tự nhiên: "Biết chứ, cậu sao vậy? Bị ma nhập à?"Câu "bị ma nhập" này Niên Bách Tiêu cho rằng thích hợp để hình dung về trạng thái ban nãy của Lục Nam Thâm hơn. Anh ấy muốn làm cho rõ mọi chuyện nhưng nhất thời không biết nên hỏi thế nào thì hợp lý, lẽ nào lại đi nói: Lục Nam Thâm, dáng vẻ của cậu ban nãy chẳng giống cậu chút nào.Cũng có thể là anh ấy nhìn nhầm, hoặc tên nhóc Lục Nam Thâm này trong một giây phút sốt sắng nên mới có biểu cảm đó.Niên Bách Tiêu nói một câu "Không sao", rồi lại nói với anh: "Nếu cậu đã có ý đó thì bày tỏ đi, còn đợi gì nữa?"Lục Nam Thâm đăm chiêu giây lát, nói khẽ: "Trong lòng cô ấy còn có một nút thắt, e là không dễ chấp nhận một người khác đâu.""Nút thắt?" Niên Bách Tiêu không hiểu.Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng.Kiều Uyên.Tuy rằng Hàng Tư không hay nhắc đến cái tên này nhưng Lục Nam Thâm nhận ra người tên Kiều Uyên này găm sâu trong trái tim của Hàng Tư, mà chưa chắc là sâu kiểu tình cảm đậm sâu, ngược lại anh có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi, như đang trốn chạy. Cũng có thể những tháng năm khi trước cô đã trải qua quá nhiều đau khổ, mà nguồn cơn của những đau khổ ấy đều do Kiều Uyên đem lại.Là duyên, mà cũng là kiếp nạn."Đợi thêm một thời gian, tôi không muốn làm cô ấy sợ." Rất lâu sau, Lục Nam Thâm nói một câu."Cậu cũng đợi đã." Thấy nét mặt nghiêm túc của anh, Niên Bách Tiêu lập tức ngắt lời, hỏi: "Lục Nam Thâm, cậu khẳng định là mình nghiêm túc đấy chứ?"Lục Nam Thâm cảm thấy anh ấy đang hỏi một câu thừa thãi: "Sao ở trong mắt cậu, tôi giống như một gã lăng nhăng, ong bướm vậy?""Không phải, tại tôi nghĩ..."Còn chưa kịp nói hết câu thì Lục Nam Thâm hơi thay đổi sắc mặt, Niên Bách Tiêu giật mình: "Có chuyện gì vậy?""Trong biệt thự." Nói rồi, Lục Nam Thâm bước chân xuống, đứng dậy đi vào trong biệt thự.Bước đi rất nhanh.Niên Bách Tiêu vội vã bám theo sau, đồng thời giơ đồng hồ lên xem, còn một phút nữa, là tròn 12 giờ đêm.Anh ấy không khỏi rùng mình.***Vân Vân đã tỉnh lại.Nói cô ấy tỉnh cũng chưa chính xác, giống như đang mộng du hơn.Nhưng nếu nói là đang mộng du, thì ánh mắt cô ấy lại không có chút đờ đẫn nào, có tiêu cự, cứ mải miết nhìn ra bên ngoài.Khi Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu tới nơi kịp thời thì thấy Vân Vân đã đi ra khỏi phòng ngủ, đang đi lòng vòng ngoài phòng khách. Niên Bách Tiêu ngẩn ra, nhưng khi Vân Vân hướng ánh mắt của mình tới, trong lòng Niên Bách Tiêu cũng dâng lên một dự cảm chẳng lành.Vân Vân đang đi về phía hai người họ.Nói thế nào nhỉ, chính là cảnh tượng ở trước mắt ngay lúc này đây.Ngoài cửa sổ gió lớn, trăng mờ, có lẽ bị che khuất bởi mây mù, ánh trăng lúc sáng lúc tối. Trần nhà phòng khách cao gần sáu mét, ánh trăng âm ù từ khung cửa sổ bằng kính hắt vào trong, hòa lẫn cũng ánh đèn cũng không quá chói lọi. Vân Vân mặc một chiếc váy ngủ rất dài, mái tóc dài vẫn còn xõa xuống, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thần thái rất phù hợp với các bộ phim ma.Mà còn là kiểu ma truyền thông phương Đông nữa.Chỉ thấy khi nhìn về phía bên này, cô ấy cười hì hì, miệng còn lẩm bẩm những tiếng gì đó rất nhỏ, giống như đang nói chuyện gì rất thú vị vậy.Bố mẹ Vân Vân đứng bên cạnh tiều tụy đi trông thấy, không ai dám tiến lên giữ cô ấy lại. Hàng Tư ở ngay sau lưng Vân Vân, cũng không tùy tiện quấy rầy, chỉ ngước đầu nhìn về phía Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu ở bên này.Niên Bách Tiêu hỏi nhỏ Lục Nam Thâm: "Cô ấy đang nói cái gì? Nói cái gì đó?"Lục Nam Thâm nói: "Anh xem, anh xem, xem phía sau lưng anh kìa."Niên Bách Tiêu rùng mình, vô thức quay đầu lại nhìn nhanh. Đằng sau là một hành lang vừa dài vừa tối, chỉ có những ngọn đèn sàn hắt lên, nên ánh sáng rất mảnh, thoạt nhìn hoang vắng rợn người."Sau lưng tôi có cái gì?"Lục Nam Thâm khẽ thở dài: "Tôi đang nói cho cậu nghe cô ấy nói gì đó."Bấy giờ Niên Bách Tiêu mới hiểu ra, hoảng hồn một phen, nhưng ngay sau đó trái tim lại nhảy vọt lên: "Nhưng cô ấy thấy gì sau lưng tôi mới được chứ?""Lời của một người thần trí đang không tỉnh táo mà cậu cũng tin à?"Cũng phải nhỉ.Nhưng sau cứ đi dần về bên này thế, alô...Niên Bách Tiêu thấy Vân Vân nhích dần từng bước về bên này, nhất thời căng thẳng bối rối không biết phải làm sao, nhưng chớp mắt nghĩ lại thấy cũng chẳng có gì đáng ngại, bên cạnh còn có Lục Nam Thâm cơ mà, chắc gì đã nhắm vào anh ấy.Thật tình không ổn anh ấy sẽ nhanh mắt nhanh tay, đẩy Lục Nam Thâm ra trước...Suy nghĩ "ám hại" Lục Nam Thâm vừa mới nảy ra, anh ấy đã thấy Vân Vân rảo nhanh bước chân, chẳng mấy chốc sẽ đi đến trước mặt họ, Niên Bách Tiêu nhanh lẹ, lập tức kéo Lục Nam Thâm ra trước mặt làm bia đỡ đạn.Theo suy đoán tình hình của anh ấy, Lục Nam Thâm chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, vậy thì hai người họ kiểu gì cũng có một màn giằng co, tiện cho anh ấy tranh thủ thời cơ kéo Lục Nam Thâm bỏ chạy, cùng lắm thì diễn ra cảnh tượng "tôi chạy cô đuổi" mà thôi.Không ngờ Lục Nam Thâm lại đường hoàng đứng đó, để mặc cho Vân Vân dang rộng hai tay hướng về phía mình.Niên Bách Tiêu sửng sốt, ý gì đây?Còn chưa kịp phản ứng lại thì bất ngờ anh ấy nghe thấy một âm thanh vang lên, u tịch rất đỗi quên thuộc. Niên Bách Tiêu lập tức nhớ ra đó là tiếng gì. Khi anh ấy ngước mắt lên nhìn Vân Vân, cô ấy đã đứng đực tại chỗ không tiến lên nữa, lát sau quay đầu nhìn Hàng Tư.Lục Nam Thâm cũng không ngờ Vân Vân lại có phản ứng này, anh nhìn cảnh tượng trước mắt có phần ngờ vực.Bố mẹ Vân Vân đều rất căng thẳng, không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra tiếp theo.Ngay cửa phòng khách có một bóng người đang đứng, là đại sư phụ Trường Giới. Ông ta lặng lẽ đứng đó, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho bố mẹ Vân Vân.Nhưng Vân Vân bất ngờ dừng lại dường như cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu của ông ta.Hàng Tư bỏ cây còi uống máu khỏi môi, nói với Vân Vân: "Qua đây với tôi."Vân Vân bỗng nghe lời một cách bất ngờ, đi từng bước từng bước về phía Hàng Tư, sau khi đi tới sau lưng cô thì nhẹ nhàng nắm lấy tay Hàng Tư.Khác hẳn với thái độ ban ngày, so với sự sốt sắng và bối rối khi ấy, tối nay Vân Vân có vẻ yên tĩnh hơn hẳn. Nhưng cô ấy cứ cười miết, cho dù là lúc này khi đang nắm tay Hàng Tư.Là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nhìn Hàng Tư bằng cái nhìn si mê.Sau đó Hàng Tư nghe cô ấy nói: "Đi thôi, đi thôi, anh ở đâu em ở đó, thế nên có thể đi rồi."Ngữ khí của Vân Vân khi nói những lời này hết sức chân thành, Hàng Tư nghe mà sởn gai ốc trong lòng, đi? Đi đâu?Chỉ thấy bố Vân Vân ra hiệu về phía bên này, Hàng Tư nhìn qua, bố Vân Vân âm thầm chỉ về phía khu vườn, ý tứ quá rõ ràng: Hãy dụ Vân Vân đi tới chỗ đàn mà Đại sư phụ đã bố trí.Hàng Tư khẽ gật đầu, không cần biết cô có tin vào mấy trò ấy hay không, cứ dẫn Vân Vân qua đó đã rồi tính sau. Nhưng đang định kéo Vân Vân đi thì thấy sắc mặt Vân Vân bất ngờ lộ vẻ kinh hãi, cô ấy lập tức bóp chặt cổ Hàng Tư, gào lên trong điên cuồng, hoảng loạn: "Không được! Không kịp nữa rồi, nhanh lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro