Cô Hàng có khôn...
Ân Tầm
2025-03-05 07:05:45
Đại Ương ôm mặt, mà lại chỉ có thể ôm từng bên một, nếu đồng thời úp cả hai tay lên mặt sẽ như một cô gái xấu hổ vậy. Mặt đã sưng vù rồi, đâu thể mất thêm cả thể diện nữa.Anh ta gật đầu lia lịa: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi."Lục Nam Thâm bày ra nét mặt quan tâm: "Thật không?"Niên Bách Tiêu đứng ở bên cạnh, cử động khớp cổ tay nhức mỏi, hơi nheo mắt lại quan sát điệu bộ có vẻ rất chân thành của Lục Nam Thâm, nghĩ bụng: Đến giờ vẫn giả vờ được, diễn sâu quá rồi thì phải?Hàng Tư ngồi bên kia, cố nhịn cười.Trán Đại Ương lấm tấm mồ hôi, đầu gật như trống bỏi: "Thật đấy, thật đấy."Còn thật hơn cả vàng nữa.Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, còn rất tận tâm rút một tờ khăn giấy đưa cho anh ta: "Đại Ương, anh bị ma nhập đấy, anh có biết không? Để chắc chắn rằng anh đã tỉnh táo trở lại, tôi sẽ hỏi anh hai câu."Đại Ương sợ bị đánh, lập tức gật đầu. Lục Nam Thâm chỉ tay về phía Hàng Tư: "Anh còn nhớ cô ấy là ai không?"Đương nhiên, Đại Ương trả lời ngay tắp lự."Anh có quan hệ gì với cô ấy?" Lục Nam Thâm lại hỏi.Đại Ương vẫn không hề do dự: "Quan hệ bạn bè!"Lục Nam Thâm hơi nhướng mày: "Quan hệ bạn bè ư?"Đại Ương bắt được vẻ yêu nghiệt ánh lên mơ hồ nơi đáy mắt anh, lập tức hiểu ra vấn đề, vội đổi giọng: "Là quan hệ bạn bè bình thường.""Vậy còn được, xem ra cũng khá tỉnh táo, không bị ma nhập nữa." Lục Nam Thâm mỉm cười, rồi nói tiếp: "Thật ngại quá, bạn tôi ra tay hơi nặng một chút, anh đừng để bụng nhé, không đánh thì anh không tỉnh lại được."Câu nói này cảm giác như một lời ẩn ý.Đại Ương phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói được câu gì, đành phải cảm ơn. Hàng Tư chứng kiến cảnh ấy, thầm nghĩ: Lục Nam Thâm cũng tàn ác thật.Đang mải nghĩ thì cô nhìn thấy Lục Nam Thâm hướng ánh mắt về phía bên này, sau khi nhìn cô, anh mỉm cười, đôi mắt lại trong veo như pha lê.Hàng Tư cảm thán: Con người ấy mà, có lúc thật sự không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.Tưởng Ly ngồi bên cạnh xem trò vui cũng đã đủ, bất thình lình hỏi: "Cô Hàng, cô cảm thấy Tiểu Nam Thâm nhà chúng tôi thế nào?"Hàng Tư tiện miệng trả lời: "Anh ấy hả, rất tốt.""Nếu làm bạn trai còn tuyệt vời hơn." Tưởng Ly cười nói.Hàng Tư lập tức tỉnh lại, nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ mỉm cười không nói gì. Tưởng Ly thì không định buông xuôi, cô ấy nói tiếp: "Có thể cô vẫn chưa hiểu lắm về lịch sử tình trường của Tiểu Nam Thâm nhà chúng tôi."Hàng Tư sững người, ngước mắt lên nhìn Tưởng Ly: "Anh ấy có lịch sử tình trường?"Tưởng Ly hơi đổ người về phía cô, bật cười: "Lịch sử tình trường bằng không, về tình cảm, nó vẫn là một đóa hoa trắng thuần khiết, chưa thấy nó có tình cảm với cô gái nào bao giờ."Hàng Tư ngẫm nghĩ: "Biết đâu... anh ấy không có hứng thú với con gái."Tưởng Ly phì cười: "Cô tin à?"Hàng Tư câm nín.Sau khi Đại Ương tỉnh lại, bố mẹ Vân Vân mới yên tâm hẳn. Khi cả đám Hàng Tư rời khỏi biệt thự cũng là lúc bố Vân Vân đang liên lạc tìm người tới nhà chuyển tảng kỳ thạch đi, rồi thuê cả người làm vườn tới dọn dẹp khu vườn.Lần này ông làm tương đối nhiều việc, dở bỏ cả kỳ thạch lẫn đài phun nước, hơn nữa cây Nhảy Múa ảnh hưởng tới cả những loài thực vật, hoa cả và đất cát xung quanh, bố Vân Vân còn dự định sửa sang và làm mới toàn bộ vườn hoa.Mẹ Vân Vân thì đưa cô ấy vào khách sạn ở trước, trước khi đi Vân Vân còn nói với Hàng Tư: "Chúng ta cùng nhau cố gắng, quên hết đám đàn ông bạc bẽo nhé!"Nhìn xuống bàn tay sắp bị cô ấy siết đến biến dạng của mình, Hàng Tư gượng cười: "Đúng, quên hết mấy người tệ bạc đi, bắt đầu lại một cuộc sống mới."Trước khi đi, bố Vân Vân giữ đúng lời hứa, đưa cho Hàng Tư một khoản tiền khổng lồ, hết lời cảm ơn họ. Hàng Tư không nhận, nói rằng để giải quyết dứt điểm chuyện này cô không phải là người có công duy nhất. Họ đã bàn bạc rồi, người không sao là được, có tiền hay không không còn là vấn đề nữa.Đẩy qua đẩy lại một lúc, bố Vân Vân thấy Hàng Tư sống chết không nhận cũng đành thôi. Ông cảm ơn ba người họ một lần nữa, đồng thời ngỏ ý sau này cần có việc gì ông giúp được cứ nói đừng ngại.Sau khi chuyện ma quỷ trong biệt thự được giải quyết, người đầu tiên chuẩn bị đi khỏi Tây An là Tưởng Ly. Cô ấy dự định trở về Thương Lăng một chuyến, nghe nói bên phía Thương Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng các công tác tiếp đón rồi.Lục Nam Thâm cũng hiểu ra ngay, chắc là chị ấy chỉ tiện đường ghé qua Tây An một chút thôi, trọng điểm vẫn là Thương Lăng. Tưởng Ly tươi cười xoa đầu Lục Nam Thâm: "Làm gì có chuyện ấy? Chị thương em nhất Lục Môn đấy, chuyện của con rùa vàng nhà chúng ta quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Bây giờ nguy cơ đã được giải quyết, chỉ mới yên tâm, thoải mái mà đi được."Lục Nam Thâm lắc lắc chiếc di động, thong dong mỉm cười: "Anh cả em đã gọi tới đây mấy cuộc liền rồi, nhờ chị dâu cả đấy, cả năm nay em còn chưa nhận được lắm điện thoại của anh ấy như thế. Chị còn không trả lời anh ấy, rất có thể anh ấy sẽ bay ngay qua đây, chặn đường đến Thương Lăng của chị đấy."Tưởng Ly khoát tay: "Được rồi được rồi, biết rồi."Thấy chị ấy phản ứng như vậy, Lục Nam Thâm cảm thấy chưa chắc là chị ấy đã "biết" đâu.Tưởng Ly gọi Hàng Tư qua.Một giây sau, Niên Bách Tiêu cũng lôi Lục Nam Thâm đi, nói thẳng với anh: "Nào, tính tiền đi.""Cậu có cần sốt sắng như cháy nhà thế không hả? Tôi quỵt của cậu chắc?" Lục Nam Thâm chẳng có tâm trạng đâu để ý tới Niên Bách Tiêu, mải ngó đầu nhìn theo bóng Hàng Tư.Đầu anh bị Niên Bách Tiêu xoay ngược lại, chỉ cho phép anh nhìn mình. "Anh em ruột thịt cũng phải tiền nong rõ ràng, huống hồ chúng ta còn không phải ruột thịt.""Lúc trước cậu từng nói mà, tứ hải giai huynh đệ, không vội." Nói rồi, Lục Nam Thâm lại quay đầu qua.Bấy giờ Niên Bách Tiêu mới hiểu, té ra câu này nói chính xác là như vậy, anh ấy âm thầm ghi nhớ vào lòng. Anh ấy hơi dịch người sang bên cạnh, cả hai cao cũng gần bằng nhau, thế nên anh ấy đã hoàn toàn chặn đứng tầm nhìn của Lục Nam Thâm."Anh em có nạn, có phải cần giang hồ ứng cứu không?" Niên Bách Tiêu đường hoàng hỏi một câu.Lần này Lục Nam Thâm đã thực sự phải chú ý tới Niên Bách Tiêu, nhìn anh ấy đầy bất ngờ, vỗ tay hai cái: "Được đấy, Tiêu soái."Vì tiền, trình độ tiếng Trung cũng nhảy lên tằng tằng rồi.Niên Bách Tiêu mỉm cười, cung tay đáp lễ: "Quá khen."***Bên này phía Tưởng Ly và Hàng Tư lại là một câu chuyện khác.Hàng Tư không phải là một người thích chủ động nói chuyện, trừ phi là một người cô cực kỳ thân thiết, bằng không dù đối phương có là Tưởng gia danh tiếng lẫy lừng, một khi cô đã không muốn thì sẽ không nói.Thế nên kể cả khi ở riêng với Tưởng Ly, cô cũng không chủ động mở lời. Tưởng Ly cũng không quan tâm mấy chuyện này, bèn đi thẳng vào câu chuyện trước.Cô ấy nói rất thẳng thắn: "Cô Hàng này, cô có không ít bí mật đấy nhỉ."Hàng Tư tuy không thích nói chuyện với người lạ, nhưng đồng nghĩa với việc cô là người sợ giao tiếp, không dám nói. Cô khẽ đáp: "Thời buổi này, mỗi người có chút bí mật cũng là chuyện bình thường. Giống như Tưởng gia, chị cũng từng có không ít bí mật mà, phải không?"Tưởng Ly rất thích tính cách có gì nói nấy này của cô, bật cười: "Hồi tôi ở tầm tuổi cô bây giờ, quả thực là lúc huênh hoang nhất, nên là chẳng có bí mật gì.""Chỉ có thể nói rằng tôi đã nhảy qua thời kỳ huênh hoang, tới thẳng lúc con người ta cần giấu bớt những trải nghiệm cuộc đời của mình rồi." Hàng Tư từ tốn nói.Tưởng Ly khoanh hai tay trước ngực, quan sát cô bé xinh xắn trước mặt mình. Lúc trước cô ấy nghĩ có thể đây là một cô bé cố tình tỏ ra thâm trầm, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Tưởng Ly lại thấy sự thâm trầm và điềm đạm của Hàng Tư có được sau nhiều trải nghiệm của cuộc đời, mà rõ ràng những trải nghiệm ấy không hề vui vẻ.Sự bình thản ở trong mắt Hàng Tư cất chứa một cảm xúc vững vàng vượt trên độ tuổi si.nh lý của cô, cho dù là Tưởng Ly khi ở tầm tuổi cô cũng chưa từng trầm tĩnh đến như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro